Pháp Y Vương Phi 2

Chương 117: Chưa Từng Phát Sinh 2






Chuyện này xảy ra ngoài ý muốn hơn nữa cũng không phải chuyện tốt đẹp gì.

Cho nên việc đầu tiên Nhiếp Cẩn Huyên làm chính là cho người đưa Nhiếp Cẩn Huệ về phòng, nếu không lát nữa lại nháo lớn lên, kinh động tới người khác thì càng phiền toái.

Nhiếp Cẩn Huê vừa rời đi, sắc mặt Nhiếp Cẩn Huyên tức khắc trầm xuống, sau đó liền đưa ánh mắt nhìn về phía Ân Phượng Hàn.

"Thái tử điện hạ, nói chuyện gì cũng phải có bằng chứng, ngài nói tỷ tỷ chủ động cầu hoan ngài, vậy có chứng cứ chứ?".


Ngôn Tình Sắc
Thanh âm Nhiếp Cẩn Huyên không lớn nhưng lại mang theo tia sắc bén dị thường.

Nhưng thân là Thái tử một nước, làm sao Ân Phượng Hàn có thể bị dọa một cách dễ dàng như vậy được?!
Cho nên chờ Nhiếp Cẩn Huyên vừa dứt lời, Ân Phượng Hàn liền câu môi cười.

"Chứng cứ?! Ha hả...!Lời này của Tứ đệ muội là có ý gì?! Bổn Thái tử nói nàng câu dẫn chính là nàng câu dẫn.

Bằng không, một tiểu thư khuê các như nàng, tại sao đêm hôm khuya khoắc lại tới đây?!"
"Tỷ tỷ đi nơi nào, đến nơi nào cũng không cần Thái tử quản.

Bất quá vừa rồi chính ta tận mắt nhìn thấy Thái Tử điện hạ muốn phi lễ tỷ tỷ, cho nên bộ dáng hiện tại mới chật vật như vậy...!Đương nhiên, nếu Thái tử điện hạ vẫn muốn phản bác, chúng ta tự nhiên phụng bồi, chẳng qua đến lúc đó ai thắng ai thua còn thỉnh Thái Tử điện hạ châm chước!"
Nhiếp Cẩn Huyên không hiểu tình hình trên triều như thế nào nhưng đạo lý đơn giản thì nàng vẫn biết.

Tuy Ân Phượng Hàn là Thái tử của Đông Lăng Quốc nhưng trên hắn còn có Thuận Thừa Đế.


Nếu chuyện này làm lớn lên mặc kệ có phải là Nhiếp Cẩn Huệ câu dẫn hắn hay không thì thân là mặt mũi và danh dự của hắn đều bị ảnh hưởng không ít.

Mặt khác, tuy Ân Phượng Hàn không chiếm lợi thế trong chuyện này nhưng Nhiếp Cẩn Huệ cũng không được lợi gì.

Dù sao ở cổ đại, trinh tiết của một người phụ nữ còn quan trọng hơn tính mạng của họ.

Hơn nữa, lúc trước bởi vì có hôn ước với Kim gia mà thanh danh của Nhiếp Cẩn Huệ đã bị bêu xấu toàn kinh thành, nếu hiện nay lại bị truyền ra tin tức câu dẫn Ân Phượng Hàn nữa thì chắc chắn đây sẽ là đả kích trí mạng với Nhiếp Cẩn Huệ.

Cho nên, giờ khắc này, tuy rằng ngoài miệng Nhiếp Cẩn Huyên nói không để bụng, nhưng trên thực tế nàng vẫn có vài phần không nắm chắc.

Tâm tư của Nhiếp Cẩn Huyên như thế mà vừa nghe lời này, nguyên bản Ân Phượng Hàn còn đang bày ra bộ dáng chẳng hề quan tâm cười cợt nhìn đám người trước mắt thì ngay lập tức nhìn chằm chằm vào Nhiếp Cẩn Huyên sau đó cong môi.

"Như thế nào? Tứ đệ muội muốn uy hiếp bổn Thái tử sao?"
"Không dám, chỉ là việc nào ra việc đó thôi!"
"A~, thật tốt, việc nào ra việc đó.


Nếu đã như thế, cùng lắm bổn Thái tử thu nạp nàng, Tứ đệ muội nghĩ sao?"
Giọng nói Ân Phượng Hàn nhẹ nhàng, nhưng không khiến người khác có cảm tình mà lại sinh ra cảm giác khó chịu.

Mà nghe lời này, không đợi Nhiếp Cẩn Huyên phản bác, Ân Phượng Trạm nãy giờ đang đứng yên lặng bên Nhiếp Cẩn Huyên lại hơi nhíu mày, nhưng sau đó còn chưa đợi hắn mở miệng, lại nghe thấy âm thanh của nữ tử từ phía sau ba người truyền đến.

"Thái tử điện hạ? Vừa rồi ngài muốn thu ai?"
Thanh âm kia mềm nhẹ, dễ nghe, trong lời nói còn lộ ra mấy phần kinh ngạc, khó hiểu cùng theo là khiếp sợ.

Nghe vậy, mấy người ở đây không khỏi quay đầu, tiếp theo liền thấy cách chỗ bọn họ đứng không xa có một nữ tử trẻ tuổi đang đứng ngược lại với ánh trăng.

....