Lần cuối cùng Bạch Ngọc Đường nhìn thấy chàng trai với nụ cười trong sáng mà ấm áp ấy, là vào giờ tan làm hai ngày trước.
Hôm đó công việc phải xử lý không nhiều, Triển Chiêu tan làm sớm hơn so với bình thường, thu dọn đồ đạc xong, leo hai tầng cầu thang, lúc mở cửa phòng thí nghiệm của Bạch Ngọc Đường thì cậu ngạc nhiên khi nhìn thấy người đàn ông điển trai tùy ý khoác một chiếc áo blouse không cài khuy bên ngoài sơ mi trắng, bấy giờ đang ngồi chồm hỗm trên sàn nhà, tay cầm một cây lau ống nghiệm cỡ lỡn, thò tay khua vào trong khe hở chật hẹp giữa cái tủ đứng với bức tường, như thể đang cố gắng với tới cái gì đó.
Trông thấy cậu mở cửa đi vào, người đàn ông cực kỳ coi trọng hình tượng bản thân đột nhiên quay đầu lại, rướn lông mày lên vội vã dặn dò: “Mèo con, cậu mau đóng cửa lại!”
Triển Chiêu nghe vậy không khỏi buồn cười cong khóe môi lên, nhưng vẫn nghe lời xoay người đóng cửa phòng.
“Cậu đang làm gì thế?” Triển Chiêu tiện tay vắt cái áo khoác trong tay lên lưng ghế ở cạnh cửa, đổi dép đi trong phòng theo thói quen nghề nghiệp đã hình thành từ lâu, đoạn mới bước tới bên người Bạch Ngọc Đường ngồi xổm xuống, tò mò thò đầu nhìn vào trong khe hở, nhưng ngoại trừ một màu tối thui thì chẳng thấy cái gì cả, “Cái gì bị lăn vào đó sao?”
“Không phải lăn vào…” Bạch Ngọc Đường trưng cái bộ mặt không phục hệt như đứa trẻ bị người lớn trách tội, bĩu môi, nhỏ giọng trả lời, “Mà là trốn vào…”
“Trốn vào?” Triển Chiêu nghe anh nói vậy liền tròn xoe mắt, thẳng lưng dậy nhìn xung quanh, thấy cái lồng thú số 9 trên bàn thí nghiệm trống trơn thì lập tức sáng tỏ, không khỏi bật cười, “Có con chuột bạch xổng chuồng, sau đó chui vào trong này đúng không?”
“Tôi đang nghĩ cách lùa nó ra mà!” Thấy Triển Chiêu cười sung sướng, Bạch Ngọc Đường bất mãn phản bác.
“Cẩn thận đấy, nếu để cho anh Công Tôn biết cậu ‘lại’ để xổng mất một con chuột bạch…” Triển Chiêu không nói hết câu, chỉ cong môi lên cười rất hớn hở.
Nghe xong lời nhắc nhở, Bạch Ngọc Đường vốn chẳng sợ trời chẳng sợ đất cũng không khỏi rùng mình theo bản năng. Phải biết là Công Tôn tiên sinh chủ nhiệm viện nghiên cứu, bình thường lúc nào cũng mang một hình tượng thư sinh nho nhã tiên phong đạo cốt không vướng bụi trần, thế nhưng lúc cần y có thể tỏa ra một luồng áp suất thấp mạnh tới mức khiến người ta rét run cả người, càng khỏi phải nói đến cái sức cố chấp và cảu rảu dai dẳng nguyên một ngày trời làm cho kẻ nào đó không may đắc tội với y chỉ có nước phải mở miệng xin tha, chỉ hận một nỗi không thể lập tức bị mắc bệnh điếc đột phát luôn cho rồi —— Mà ở trong trí nhớ của hai người, những việc có thể khiến cho Công Tôn bị chọc giận tới mức ấy cũng không nhiều lắm, và một trong số đó vừa hay lại có liên quan tới con chuột bạch dùng để thí nghiệm vừa mới trốn thoát xong.
Đại khái là gần một năm trước, trung tâm sản xuất mô hình động vật ở lầu dưới vô ý để xổng một con chuột bạch trong lúc thí nghiệm, con vật nhỏ này chạy nhanh thoăn thoắt, thoát khỏi sự vây quét đuổi bắt của một đám bốn, năm nhân viên công tác, cuối cùng thì chui tọt vào trong một đường ống thông gió, biến mất dạng. Mọi người chẳng thể làm gì được, đành phải điền vào một tờ khai báo cáo lại sự việc bất ngờ này rồi coi như xong, lúc ấy cũng không có ai để bụng tới chuyện này.
Chỉ là, chẳng ai ngờ rằng, sau lần đó chưa được ba tháng, toàn bộ phòng làm việc, phòng thí nghiệm, phòng dụng cụ ở viện nghiên cứu đều lần lượt phát hiện ra một số lượng chuột có hình thể nhỏ bé, toàn thân đen thui, di chuyển cực kỳ mau lẹ thêm vào đó còn có năng lực sinh sản siêu mạnh —— khiến cho người ta không thể không liên tưởng đến việc, liệu có phải là con chuột bạch bị xổng kia đã tự ghép đôi với một số con chuột khác chủng tạo ra một thế hệ con cháu ‘ưu tú’ mang gien tạp vượt trội hay không.
Thời gian đó, toàn bộ viện nghiên cứu nhất thời bị mắc nạn chuột nghiêm trọng, không phải phòng này bị cắn đứt dây điện không khởi động được máy tính phải báo sửa khẩn cấp thì là phòng thí nghiệm kia bị dấu chân chuột làm bẩn hết dược phẩm nhất định phải bỏ tiền quỹ ra mua lại, làm cho Công Tôn buồn phiền tới mức nhăn nhó mặt mày, đầu tưởng chừng phải phình to ra gấp đôi, mà cái sự buồn phiền ấy vào bữa trưa một ngày nào đó y phát hiện ra trong món xườn chiên sù của mình có một cục nhìn như là hạt đậu nhưng thực chất lại là đồ ăn của chuột sau khi tiêu hóa xong bài tiết ra thì đã trực tiếp bùng nổ phun trào như núi lửa ——
Thế là vị chủ nhiệm chưa tới bốn mươi thông minh nho nhã ấy đã dồn toàn bộ tinh lực vào việc nghiên cứu đủ loại thuốc diệt chuột, cuối cùng sau những nỗ lực gần như là cố chấp không ngừng nghỉ, như một người anh hùng trở về từ chiến trường tiền tuyến, y đã tổ chức một cuộc họp với toàn bộ nhân viên của viện nghiên cứu, sau khi tỉ mỉ báo cáo lại quá trình diệt chuột đầy gian khổ và thành quả chiến đấu rõ ràng đã đạt được, cuối cùng y tổng kết lại một câu: “Nếu sau này anh chị nào còn tái phạm vào cái lỗi để động vật thí nghiệm xổng chuồng như này thì… hừ hừ hừ…”
Có câu nói kết cục mở mới là không gian ngập tràn tưởng tượng nhất, nhớ tới sự im lặng tuyệt đối sau nụ cười lạnh của Công Tôn tiên sinh vào khi ấy, Bạch Ngọc Đường không khỏi rùng mình thêm lần nữa, cuối cùng anh dùng một loại ngữ khí như là “trong cái rủi có cái may” mà giải thích: “May là con chuột tôi để xổng đã bị tiêm Nitrate (1) nhưng chưa có tiêm Xanh Methylene (2), lỡ mà thực sự không bắt được thì một thời gian sau cũng sẽ chết…”
Triển Chiêu nghe vậy lại cười, cũng không trêu anh nữa mà đứng dậy, mở tủ lấy hết từng chồng cốc chén ống nghiệm đồ đựng chuyển lên bàn, đến khi dọn hết tạp vật ra rồi, cậu mới đi tới nhấc thử một bên mép tủ lên, sau đó cười nói: “Gần được rồi, hai người chúng ta chắc là có thể di chuyển, kéo tủ ra bắt luôn đi.”
Hai người hợp lực đẩy chiếc tủ ra, đúng như Bạch Ngọc Đường nói, quả nhiên Triển Chiêu thấy ở tít sâu trong góc tường có một con chuột bạch bị tiêm chất độc đang nằm co quắp thoi thóp, không có chút sức chống cự nào bị người xách lên cầm trong tay, thoạt nhìn còn thấy rất đáng thương.
“Nhờ ơn của con quỷ nhỏ này ban tặng, tôi sợ là đêm nay phải về trễ một chút.” Bạch Ngọc Đường tiêm một mũi Xanh Methylene vào bụng con chuột bạch vừa bị đặt lại lên bàn thí nghiệm, xoay đầu lại nhìn Triển Chiêu đang cất dọn đống đồ trên bàn vào trong tủ, “Không thì cậu về trước đi, làm xong mấy cái này rồi tôi về.”
Triển Chiêu vốn định trả lời là tôi ở lại chờ thêm một lúc, nhưng cúi đầu nhìn đồng hồ, đã hơn sáu giờ tối, lại nghĩ đến cái tủ lạnh rỗng tuếch ở nhà, đồ ăn được ngay cả một miếng thịt cũng không có, cậu bèn gật gật đầu, đáp: “Vậy cũng được, tôi đi về trước nấu cơm, chờ cậu về.”
“Này, lái xe về đi, đừng chen tàu điện ngầm.” Thấy Triển Chiêu mở cửa chuẩn bị ra ngoài, Bạch Ngọc Đường lại dặn dò.
“Không cần đâu, xe để cho cậu đi được rồi, dù sao thì giờ này đỗ xe ở cửa siêu thị cũng phiền lắm.” Triển Chiêu cười cười từ chối.
Nghĩ lại thấy Triển Chiêu nói rất có lý, Bạch Ngọc Đường cũng không nài ép nữa, chỉ ghé sát vào người kia hôn nhẹ lên khóe môi còn mang ý cười của cậu một cái rồi dặn, “Đi đường nhớ cẩn thận.”
Triển Chiêu đáp lại anh bằng một cái hôn khẽ, cười đáp, “Biết rồi, tôi đợi cậu về nhà.”
Giống như không biết bao nhiêu lần đối đáp trước đây vậy.
Chờ tới khi tiếng bước chân người kia đi xa, Bạch Ngọc Đường mới phát hiện ra Triển Chiêu quên mang theo áo khoác cậu bỏ trên ghế dựa lúc vào cửa.
Để lát nữa cầm về giúp cậu ấy đi. Bạch Ngọc Đường vừa nhỏ thêm một giọt dung dịch màu lam vào trong ống nghiệm đựng nước cất, vừa tùy ý nghĩ.
Chỉ là đêm đó khi Bạch Ngọc Đường về đến nhà, đối mặt với anh lại là cảnh tượng tắt lửa tối đèn phòng không nhà trống.
Triển Chiêu chưa về, không chỉ chưa về, mà cũng không hề nhắn lại với anh rằng mình đi đâu, ngay cả điện thoại di động cũng nằm trong trạng thái tắt máy. Tình trạng ấy kéo dài tới nay đã hai ngày, không có ai lại hiểu rõ tính cách Triển Chiêu hơn Bạch Ngọc Đường, cậu không phải loại người không có chừng mực khiến người khác phải lo lắng, vì thế nên anh có thể gần như chắc chắn rằng, người kia nhất định đã xảy ra chuyện.
“Băng ghi hình ở siêu thị có quay lại cảnh Triển Chiêu đi vào cửa hàng và đi ra, dựa vào đó chúng ta có thể khẳng định, cậu ấy sau khi mua sắm xong xuôi mới bị mất tích ở một nơi nào đó cách nhà không xa.”
Đội trưởng đội trinh sát hình sự Âu Dương Xuân nói xong, liền đảo mắt quét một vòng quanh đám người đang ngồi vây quanh bàn họp, ánh nhìn vô tình hay cố ý dừng lại trên khuôn mặt Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường nhíu chặt hai hàng mày, như chỉ lo bỏ qua dù chỉ là một chữ vậy, mắt nhìn tập tài liệu chớp cũng không hề chớp.
Trong tài liệu có in lại hình ảnh cắt ra từ băng ghi hình ở siêu thị, có một tấm Triển Chiêu đang giơ tay vén tấm rèm bằng plastic treo ở cửa chính, vẻ mặt tùy ý mà điềm nhiên; một tấm khác Triển Chiêu xách hai tay túi lớn túi nhỏ đầy những là đồ ăn hoa quả vừa mới mua, đi ngang qua người một nữ sinh mặc váy đồng phục màu xanh nhạt, vẻ như chuẩn bị bước ra khỏi cửa hàng,
Bất luận có nhìn thế nào đi chăng nữa, cảnh tượng ấy cũng không hề khác gì so với một ngày bình thường, cậu vốn nên giống như bao ngày khác, mua đồ xong thì đi bộ mười phút về tới nhà, vo gạo thổi cơm, làm một bữa ăn đơn giản mà ngon lành chờ anh về.
Bạch Ngọc Đường có chút thất thần, ngơ ngác nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Triển Chiêu được phóng to lên, cảm tưởng như mình rõ ràng còn có thể trông thấy được trong bức ảnh mờ ảo chẳng mấy rõ nét này, người kia đang cong khóe môi lên khẽ mỉm cười.
“Nơi Triển Chiêu sống lại chính là đoạn đường tập trung khá nhiều khu nhà ở cao cấp trong thành phố, liệu có khả năng nào bị cho là người có tiền nên mới gặp phải bắt cóc hay không?”
Một cảnh sát hình sự trung niên trong đội lên tiếng.
“Cũng có khả năng này,” Âu Dương gật gù, sau đó căn dặn, “Nói tóm lại, hiện giờ xếp vụ án này vào án mất tích, dựa theo giờ giấc hiển thị trong băng ghi hình, thời gian cậu ấy rời siêu thị vào khoảng sáu giờ rưỡi, khi đó là lúc tam tần, người đi trên đường không ít, mọi người chia nhau ra tìm kiếm manh mối ở khu vực lân cận siêu thị, cần phải tìm cho ra người cuối cùng đã gặp cậu ấy.”
Mọi người dồn dập vâng lệnh, sau đó tản ra đi làm việc. Bạch Ngọc Đường trầm mặc phải đến nửa phút sau mới đứng dậy, vẻ lo âu u ám trên mặt giờ khắc này đã hiện ra rõ mồn một.
“Tiểu Bạch, cậu phải tỉnh táo lại, nếu không sao có thể tìm ra Tiểu Triển được đây?”
Âu Dương đi tới bên cạnh Bạch Ngọc Đường, vỗ mạnh một phát xuống vai anh, rồi lại đẩy lưng anh một cái. Không phải là không hiểu người này hiện đang lo lắng kinh khủng tới mức nào, thế nhưng hắn không cho phép anh vì vậy mà đánh mất đi bình tĩnh.
“Em không sao…” Bạch Ngọc Đường buồn bực lắc lắc đầu, gạt mái tóc mướt mồ hôi dính bết vào trán qua một bên, hít sâu một hơi rồi mới nói, “Em chỉ lo lắng… Nếu như đúng là bắt cóc tống tiền… tại sao đến giờ em vẫn chưa nhận được bất cứ liên lạc nào…” Tiếng nói của anh dần dần hạ thấp xuống, hầu như không có cách nào nói hết lời, lúc này trong đầu anh đang bị chính nghi vấn của mình gợi ra thêm một số liên tưởng khác chẳng mấy tốt lành gì, Bạch Ngọc Đường cảm thấy toàn thân mình giống như bị ngâm trong nước đá, lạnh giá thấu xương.
“Bây giờ có nghĩ nhiều cũng vô dụng, bọn tôi sẽ tăng thêm nhân thủ ráo riết tìm kiếm Tiểu Triển, cậu cũng đừng quá lo lắng.” Thực sự không nhìn nổi, một gã đàn ông thuộc trường phái thô lỗ như Âu Dương rốt cuộc cũng phải mềm giọng nói mấy câu an ủi mà ngày thường rất ít khi nói, “Tóm lại bây giờ cậu chú ý nhiều tới mấy thứ như điện thoại và bưu kiện hòm thư vào, nếu đúng là bắt cóc, không chừng bọn bắt cóc sẽ liên hệ cũng nên.”
Lời đã đến đây rồi, Bạch Ngọc Đường cũng chỉ đành đè xuống nỗi lo âu trong lòng, miễn cưỡng gật gật đầu.
Âu Dương thấy vẻ mặt Bạch Ngọc Đường vẫn xem như là bình tĩnh, cũng cảm thấy thoáng an tâm hơn một chút, “Nếu không thì hôm nay cậu cứ về phòng nghiên cứu trước đi, có tin tức gì tôi sẽ liên hệ ngay với cậu.” Hắn đề nghị.
Bạch Ngọc Đường đang định trả lời, đột nhiên ngoài hành lang vang lên tiếng chạy bộ đầy gấp gáp, cửa phòng họp ngay lập tức bị người đẩy mạnh ra va sầm vào tường, ngoài cửa là một cậu trai còn trẻ tuổi trong đội của Âu Dương, sắc mặt cậu ta hơi đỏ, không biết là do vội hay do hoảng, chỉ nghe thấy cậu ta hối hả báo cáo: “Đội trưởng! Cảnh cục thành tây vừa mới gọi điện tới, nói là phát hiện một thi thể nam thanh niên vô danh, theo như miêu tả của bọn họ —— thể hình và quần áo đều giống hệt với Triển Chiêu mất tích ngày hôm trước!”
Trong công trường một tòa nhà âm u bị bỏ hoang nào đó ở ngoại thành, ở một góc kín đáo khuất nẻo nhất, có một thanh niên bị trói chặt tứ chi đang cuộn mình, ý thức mơ màng.
Chính là Triển Chiêu đã mất tích ba ngày.
“Này? Mày còn chưa chết đấy chứ?” Đi một mình đến bên người thanh niên đang ngủ mê man, động tác thô lỗ đẩy cậu mấy cái.
Trong cơn mông lung, mơ hồ cảm thấy có người ở cạnh mình, Triển Chiêu ráng sức tập trung lại tinh thần đang tan rã, tàn nhẫn cắn nát môi, dưới sự kích thích của đau đớn và mùi máu tanh, cuối cùng cũng mở được mắt ra một cách mỏi mệt.
“… Là… anh?” Gian nan phát ra hai âm tiết, Triển Chiêu đã không thể nói thêm câu nào nữa. Từ khi bị người bắt tới đây, cậu không biết đến cùng đã trôi qua bao lâu, tay chân bị dây thừng trói chặt, vì bị ép uống viên thuốc gì đó màu trắng không biết có phải là thuốc ngủ hay không mà cả người cậu đều rơi vào trạng thái thần trí mê muội, toàn thân không có chút sức lực nào, đôi khi tỉnh lại trong thoáng chốc cũng sẽ rất nhanh chóng lâm vào cơn mê man không cách nào khống chế.
Người đứng trước mặt Triển Chiêu không trả lời mà cởi cánh tay cậu bị dây trói quặt ra sau, kéo tay phải của cậu lên. Cả người Triển Chiêu mềm nhũn vô lực, không giãy dụa được, chỉ có thể hé nửa con mắt nhìn người kia móc một con dao gấp từ trong túi áo ra, lưỡi dao sắc bén cắt mạnh từng nhát từng nhát xuống cổ tay đang bị trói của cậu.
Mỗi một nhát đều cắt rất sâu, cảm giác dòng máu ấm áp chảy qua cổ tay, cho dù hiện giờ ý thức không thanh minh lắm thì cũng đặc biệt rõ ràng, mùi máu tanh mang theo vị sắt nhanh chóng lan tràn khắp không gian âm u tĩnh mịch. Triển Chiêu cảm thấy thể lực hiếm hoi còn sót lại của mình dường như cũng xuôi theo dòng máu không ngừng chảy xuống sàn xi măng mà trôi đi xa, mi mắt nặng trĩu tựa ngàn cân.
Thần trí rất nhanh bị bóng tối ập đến bao phủ hoàn toàn, vào thời khắc đôi mắt nhắm lại ấy, tựa như người chết chìm muốn quơ tay ra tóm chặt lấy thứ gì đó, Triển Chiêu theo bản năng khẽ mấp máy môi, phát ra hai âm tiết mơ hồ, cậu thì thầm gọi một tiếng, “Ngọc Đường…”
Chú thích:
- Thuốc nhóm Nitrate: có tác dụng chủ yếu là gây giãn tĩnh mạch ngoại vi dẫn đến giảm lượng máu về tim (giảm tiền gánh) kết hợp với giãn các tiểu động mạch dẫn đến giảm sức cản ngoại vi (giảm hậu gánh). Kết quả của các tác dụng này là giảm căng cơ tim, dẫn đến giảm tiêu thụ ôxy của cơ tim.
- Xanh Methylene: là loại thuốc giải độc, sát khuẩn nhẹ; được dùng trong điều trị methemoglobin-huyết do thuốc hoặc không rõ nguyên nhân, điều trị ngộ độc cyanid và điều trị triệu chứng methemoglobin-huyết.