Pháp Y Quỷ Tiên

Chương 9: Huyền Hoàng Chi Khí




Pháp y quỷ tiên

Tác giả: Khổ hải quỷ nhai

Dịch: MrSax

Giang Lôi đối chiếu quỷ thể cùng cơ thể người, cẩn thận nghiên cứu lại quỷ thể, dần dần quen thuộc quỷ thể, sau đó lại nghiên cúu đoạn quỷ mạch kia. Nhiều lần thử nghiệm, tầm mắt của hắn rốt cuộc cũng tiến vào được bên trong quỷ mạch, bắt đầu từ Nê Hoàn Cung, dọc theo đường kinh mạch nhìn như ống hình trụ, hai mặt trong ngoài là màu hoàng kim, rồi xuống thẳng đan điền. Không gian bên trong đan điền rộng lớn, cơ hồ không thấy điểm cuối. Từng đoàn từng đoàn huyền khí màu vàng tụ lại với nhau phiêu phù trong đó.

“Xem ra quỷ mạch có tác dụng thần kỳ, âm đức quang điểm vốn không thể sử dụng ngoài lúc đi luân hồi, vậy mà bị nó cắn nuốt rồi sinh ra huyền khí màu vàng này. Quỷ thể của ta có thể ngưng thật được chính là nó ban tặng. Chỉ là không biết như vậy có được coi là tu luyện không nhỉ?”

Hai trăm ba mươi mốt năm không tính là ngắn, nhưng ở cái nơi hoang vắng như âm phủ này, cơ bản là không có việc gì làm. Nếu không thể tu luyện, chờ ngày thọ âm hết, dù không muốc vẫn phải uống canh Mạnh bà đi chuyển thế, hoàn toàn quên kiếp này.

Hắn thu hồi nội thị, bắt đầu nhớ lại cách tu luyện trong tiểu thuyết đã từng đọc.

Đầu tiên chính là phải có khí, mặc kệ là chân khí, linh khí hay là tiên khí, tóm lại phải có khí. Sau đó dùng ý niệm khống chế “Khí”, lưu động trong kinh mạch trên cơ thể. Tựa như con người thông qua vận động tăng cường sức lực, không ngừng vận công cũng có thể gia tăng “Khí”. Lượng “khí” đạt đến tiêu chuẩn nhất định sẽ không tăng được nữa, đó là bình cảnh cần đột phá.

Hiện tại, quỷ mạch đã làm giúp hắn bước đầu tiên là tụ khí. Bước tiếp theo, chính là đem khí trong đan điền dẫn ra, lưu động trong kinh mạch. Bởi vì huyền khí màu hoàng kim, cho nên hắn gọi luôn là “Huyền hoàng chi khí”.

Có khả năng nội thị thì việc dẫn khí cũng không khó, chỉ là tốc độ ban đầu còn thong thả, nếu không muốn nói là “chậm như sên”, vài vòng sau tốc độ dần dần đề cao, đến khi quen thì “thuận thủy thôi chu”, không cần ý niệm khống chế.

Âm phủ một ngày đồng dạng cũng có mười hai canh giờ. Dương gian là ban ngày thì dưới âm phủ sương xám sẽ dâng lên; dương gian buổi đêm thì dưới âm phủ sương xám sẽ tan đi. Bởi vậy luân phiên ngày đêm cũng dễ dàng phân biệt.

Chúng quỷ hầu như đều thích nghỉ ngơi khi có sương xám, cho nên dương gian người chết, thì đến đêm chúng quỷ mới đi câu hồn. Chỉ là mặc kệ là có sương mù hay không sương mù, âm phủ đều âm u, làm rất nhiều ma quỷ mới không quen.

Cứ như vậy, Giang Lôi cứ khi sương xám dâng lên bắt đầu tu luyện, một mạch đến khi sương xám tan đi mới dừng lại. Nhưng dù vây, quỷ thể của hắn cũng không ngưng thật thêm chút nào, không chỉ thế, huyền hoàng chi khí cũng chẳng tăng thêm chút nào.

“Sao lại không có tác dụng gì thế này, chẳng lẽ cách tu luyện của ta sai?” Hắn rất buồn bực, nhớ lúc trước, khi huyền hoàng chi khí vừa được sinh ra cũng là lúc thể quỷ của hắn ngưng thực, điều này chứng minh huyền hoàng chi khí có tác dụng với thể quỷ.

Hắn chợt nhớ tới một điều, hai trăm hai mươi ba điểm âm đức tập hợp một chỗ, thể tích hẳn là nhiều gấp mười lần huyền hoàng khí hiện tại.

“Chẳng lẽ biến điểm âm đức thành huyền hoàng khí, mà hao phí những chín thành? Hẳn là điểm âm đức phải được nén lại đến cực hạn, mới có thể chuyển thành huyền hoàng khí.”

Giang Lôi nghĩ miên man hồi lâu, tuy chưa có kết luận chính xác nhưng hắn nghiêng về giả thuyết nén khí nhiều hơn. Tu luyện không có kết quả, cách giải quyết cũng chưa có, hắn thấy bức bối trong người.

“Ài, nghĩ không ra thì thôi vậy, ‘ thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng’ miễn cưỡng cũng không được. Tới đây hồi lâu chưa có kiểm tra xung quanh, nhân tiện đi dạo một vòng cho thoải mái vậy.”

Cách miếu của hắn không xa, có một phiến rừng cây đen tuyền. Âm phủ không phải là không có thực vậy, chỉ là chủng loại rất ít, hình dáng có chút kỳ quái. Tuy nhiên, méo mó có hơn không.

Nói là đi dạo nhưng trong đầu hắn vẫn luôn suy nghĩ xem làm thế nào tu luyện, bất giác, hắn đến cạnh một gốc cây, tính ngồi xuống kiếm chỗ tựa lưng. Nào ngờ hắn vừa tựa lưng vào thân cây, một cảm giác lanh thấu xương truyền vào sông lưng, khiến hắn giật bắn mình đứng dậy.

Quỷ thể vốn cũng lạnh, cấy cối dưới âm phủ còn lạnh hơn, cảm giác giống như đang mặc ấm giữa mùa đông, đột nhiên bị nước đá rơi vào da thịt vậy, cảm giác rất khó chịu. Giang Lôi còn đang “tận hưởng” cảm giác vừa rồi, thì đột nhiên nghe thấy tiếng khóc vọng lại.

“Ô ô ô……”

Giang Lôi tìm kiếm chung quanh thì thấy, cách đó không xa có một tiểu nữ hài chừng mười ba tuổi, đang ngồi một mình khóc thút thít.

Nữ hài dùng hai tay như bút ngọc che khuôn mặt, nhưng vẫn để lộ đôi mắt đen nhánh mà trong suốt, và nét trắng hồng trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn. Vừa nhìn qua, Giang Lôi liền biết nữ hài này không thuộc về âm phủ.

Đổi lại là người khác gặp tình huống này, nhất định sẽ tiến đến thăm hỏi, dỗ dành nữ hài kia. Nhưng Giang Lôi lại không làm vậy, không những thế, hắn còn đề cao cảnh giác rồi từ từ lụi lại về hướng miếu của hắn.

Đây là âm phủ đó? người sống sao có thể tiến vào được, chỉ có thể là yêu ma quỷ quái nào đó to gan làm loạn.

Khi hắn còn sống trên địa cầu đã từng xem qua “Tây Du Ký”. Trong đó, hầu hết kiếp nạn mà Đường Tăng gặp phải, đều giống như tình huống này, ví dụ như Hồng hà Nhi, như Bạch Cốt Tinh…… nên hắn mới cảnh giác như vậy. Hắn sợ gặp phải chuột yêu thứ hai.

Cửa miếu càng ngày càng gần, chỉ cần thêm vài bước là an toàn, hắn không tin, yêu ma quỷ quái dám xông vào trong miếu làm loạn.

Quả nhiên, tiểu loli thấy hắn chạy trốn, dứt khoát buông tay che mặt xuống, để lộ ra đôi mắt đáng thương còn đọng lại giọt lệ, dáng vẻ ủy khuất mà nhìn hắn.

Nhưng Giang Lôi không đợi tiểu loli kia lên tiếng, quỷ thể gia tốc lùi lại nhanh hơn. Sở dĩ hắn không xoay người mà chạy, là sợ củ cải trắng trong nháy mắt biến dạ xoa, tức giận đuổi theo thì khổ.

“Hừ, ngươi không phải người tốt!”

Tiểu nữ hài cuối cùng cũng thành thật, nhăn cái mũi đẹp, làm bộ dáng tức giận mắng hắn.

Không biết vì cái gì, Giang Lôi lại có cảm giác thanh âm kia thật dễ nghe, như có mị lực trời sinh vậy.

“Ai không phải người tốt? Tiểu cô nương ngươi đừng nói xấu người tốt vậy chứ!”

Bởi vì không biết bản thể của tiểu nữ hài trướng mặt là loại yêu tinh gì, Giang Lôi chủ động mở miệng, hấp dẫn sự chú ý của đối phương.

“Là ngươi! Là ngươi! Thấy nhân gia khóc thương tâm như vậy, cũng không thèm an ủi một chút.”

“Vậy… tiểu muội muội, ngươi vì sao lại khóc a.”

“Mụ mụ không cần ta ở bên cạnh, ta là hài tử đáng thương nhất trên đời.”

Nói xong, vành mắt tiểu loli lại đỏ lên, lại muốn khóc.

“Vậy trong tay ngươi là cái gì? Đừng cho là ta nhìn không ra nhé.”

Làm pháp y học sinh, hắn đối với biến đổi của cơ thể hiểu rất rõ, đặc biệt là đôi bàn tay. Hắn chỉ cần nhìn lướt qua là biết, tay ngươi có cầm vật gì hay là không.

“Hứ, chỉ một tiểu cầu thôi mà, là đồ chơi của ta, làm sao?”

Tiểu loli giang hai tay ra, lòng bàn tay của nàng có một tiểu cầu màu bạc.

“Hừ! Không nghĩ tới ngươi lớn tuổi như vậy, lá gan lại nhỏ như chuột.”

Giang Lôi thầm nghĩ: “Tiểu loli này chỉ số thông minh cũng không thấp a, có điều muốn dùng khcihs tướng với ta sao.” Hai chân hắn vẫn không dừng lại, miệng thì nói:

“Rõ ràng là chưởng tâm lôi, ngươi tính gatj người à.”

“A, làm sao ngươi biết được!”

Nữ hài kích động nhảy dựng lên, như mèo bị dẵm phải đuôi, liền ném lôi cầu vè phía Giang Lôi.

“Hừ! Lá gan nhỏ như vậy, cũng xứng làm cảnh chủ tôn thần, làm sao có thể che chở nhân gian? Ta đại biểu chính nghĩa trừng phạt ngươi.”

Phanh ——

Một tiếng nổ vang, ánh lôi lập lèo, một bên cửa còn lại của miếu nhỏ đã biến mất.

“Thật sự là chưởng tâm lôi?!!”

Giang Lôi nhìn lôi quang tán đi, tức giận mà kêu lên:

“Ngươi muốn mưu sát ta à!”

Quỷ thể sợ nhất là lôi điện, trên dương gian mà có người chết vào thời điểm dông tố, sấm chớp mà không có thần thuật che chở. Chúng quỷ cũng chẳng lám lến mà câu hồn.

“Hừ! Quả nhiên là nhát gan, yên tâm đi, lôi cầu cỡ nhỏ này không đánh chết ngươi đâu, ta thử qua rất nhiều lần rồi.”

Nói xong, lại lấy ra một viên lôi cầu khác. Giang Lôi thấy vậy nào dám đôi co nữa, xoay người trốn vào trong miếu nhỏ. Sau thạch đài là công đường của hắn, thầm nghĩ tiểu loli to gan đến mấy cũng chẳng dám vào đây.

Ai ngờ không đợi hắn đứng vững, liền thấy tiểu nữ hài tung tăng nhảy nhót mà xông vào, vẻ mặt cười xấu xa, dơ lôi cầu lên trước mặt hắn.

“Ngươi vào bằng cách nào?”

Giang Lôi hết cách rồi, mặc kệ âm phủ hay dương gian, ai xông vào nha môn mà không có bản lĩnh thực sự?

“Ta không biết, người khác sợ cảnh chủ thần miếu nhưng ta thì không. Đừng nói cái miếu nho nhỏ này, ngay cả miếu Thành Hoàng ở kinh sư, mụ mụ ta cũng mang ta đi chơi rất nhiều lần rồi.”

“Mẹ ngươi là ai, người hiện tại ở nơi nào?”

Giang Lôi có chút bội phục mẫu thân của tiểu nữ hài này. Hắn từng được thấy thanh thế của Tống Thành Hoàng khi pha án chuột yêu, có thể đoán được lực lượng của miếu Thành Hoàng không đơn giản. Vậy mà hai mẹ con nàng vào đó dạo chơi, hắn không phục mới lạ.

“Chính là bổn trấn a, mẫu thân ta là hồ ly tinh, ai ai cũng biết mà.”

“Cái gì, ngươi chính là tiểu hồ ly thích nghịch ngợm gây sự kia?”

Loli làm bộ dáng tiểu nhân đắc chí nhìn hắn, trong ánh mắt rõ ràng đang nói, ngươi biết là tốt rồi.

Xong rồi! Giang Lôi khóc không ra nước mắt. Về đại từng nói hồ nữ tính tình thất thường, nhưng hắn cho rằng đối phương không dám tiến vào miếu nhỏ giương oai, nào ngờ đối phương đâu để miếu cảnh chủ trong mắt. Nhìn tiểu lôi cầu trong tay tiểu loli, hắn biết rằng hôm nay có mọc cánh cũng không thoát. Vệ Đại Quang cũng nói, hồ nữ vừa ra đời đã có tu vi âm thần rồi.

Tuy rằng không biết cảnh giới âm thần lợi hại ra sao, nhưng hắn biết chắc so với một tiểu quỷ như hắn cường đại hơn không biết bao nhiêu lần, chưa cần nói đến tu vi, tiểu lôi cầu trong tay đối phương thôi cũng làm hắn ăn không hết đau khổ rồi. Dùng lại thiêm cũng chưa chắc đã bạo vệ được, lôi vốn là khác tinh của thần thuât a.

“Làm sao bây giờ?” Giang Lôi nhanh chóng suy nghĩ đối sách, đột nhiên nghĩ đến Vệ Đại Quang từng nói qua. “Nàng chỉ trêu cợt người, không có ác ý gì……” Tiểu loli cũng từng nói: “Mụ mụ không cần ta nữa, ta là hài tử đáng thương nhất trên đời.”

Một tiểu hài tử mất đi tình thương của mẹ từ rất sớm, tính tình trở lên tinh nghịch, cổ quái là có thể hiểu được. Hắn biết, tiểu hài tử như tờ giấy trắng, không được mẫu thân dạy rỗ, hướng dẫn hay khuyên nhủ thì tờ giấy trắng bị bẩn là chuyện không thể tránh.

Hơn nữa thời điểm hài tử mười ba tuổi, bước vào tuổi dậy thì, là khoảng thời gian nhạy cảm nhất. Thân thể có chút biến hóa, vì không hiểu nên sinh lòng bất an, lại không được mẫu thân chỉ bảo. Vì thế tính cách càng thêm thất thường, lúc nhàn chán không có việc gì liền ỷ vào tu vi khi dễ kẻ nhỏ yếu, phát tiết nỗi bất an trong lòng.

Tất cả chuyện này cũng không quan trọng, quan trọng là lúc này hắn trở thành mục tiêu của nàng.