Pháp Y Phu Nhân Lạnh Lùng

Chương 72-2: Về chuyện áp sát tường mà hôn (2)




Tiêu Hàn đưa Tiểu Dịch đi nhà trẻ, Tiểu Dịch tựa mặt vào cửa sổ, nhìn các bạn nhỏ đi vào nhà trẻ, nhưng lại ở mãi trên xe không chịu đi xuống, “Tiểu Dịch, đã đến 8 giờ rưỡi, con xác định là không xuống sao? Cô giáo đã chờ ở bên ngoài!”

“Ba ba, con đột nhiên phát hiện những bạn nhỏ này hết sức ngốc, con cảm thấy khi con tiếp xúc cùng bọn họ con sẽ trở nên ngốc!” Tiểu Dịch quệt mồm, Tiêu Hàn chỉ cần đơn giản bế lên, “Ba ba, con cảm thấy mời giáo viên về dạy đặc biệt tốt nha, tối thiểu cũng phù hợp với khí chất của con nha!”

“Con nít thì khí chất ở nơi nào, mau đi học!” Tiêu Hàn nói xong liền kéo Tiểu Dịch vào bên trong.

Khi Tiêu Hàn vào công ty thì Quý Viễn đưa đến một chồng tài liệu, “Thiếu gia, cổ phiếu của Bùi thị đã mất giá hoàn toàn, đã có một số người dự tính mua Bùi thị, chúng ta có cần ra tay không?”

“Hiện tại Bùi thị đã chia rẽ, mấy năm nay Bùi thị đã rơi vào trạng thái nguy kịch, nếu mua vào thì phải cần không ít thời gian để chỉnh đốn, nên không cần thiết!” Tiêu Hàn vừa mới vào đã nhìn thấy một khuôn mặt yêu nghiệt, Quý Viễn vội vàng giải thích, “Cố tiên sinh khăng khăng muốn vào, chúng tôi không có cách nào, cho nên đành phải để Cố tiên sinh tiến vào, thiếu gia, tôi ra ngoài trước!”

“Anh nghĩ thế nào mà đến chỗ của tôi!” Tiêu Hàn cười nhìn người đang ngồi trên sofa, Cố Nam Sênh bày ra bộ dáng như chủ nhà, hai người lần đầu gặp mặt đều là mùi thuốc súng rất nặng, thì làm sao mà Cố Nam Sênh lại đến công ty tìm anh.

“Tiêu Hàn, tôi kính nhờ anh quản chặc vợ anh, hôm qua vợ anh đặc tội với San Nhiên bảo bối, nên tối qua tôi phải chịu tội thay, mà còn sáng hôm nay đã bị đuổi ra ngoài, ở thành phố C tôi không quen ai, nên chỉ có thể đến nương nhờ anh!” Bộ dáng kia của Cố Nam Sênh như muốn người ta phải cảm động đến rơi nước mắt, Tiêu Hàn cảm thấy có chút bực bội.

“Chuyện của vợ anh cùng anh cùng chúng tôi không có liên quan, hơn nữa, tôi bận rộn nhiều chuyện không có thời gian tiếp anh…” Tiêu Hàn nói xong liền bắt đầu kí tên trên tài liệu, kỳ thật những thứ này không gập, nhưng Tiêu Hàn cảm thấy anh và Cố Nam Sênh không hợp, không muốn tiếp đãi hắn, nhưng mà….

Cố Nam Sênh người này, hai người không biết rõ trò chuyện đến cái gì liền nói rất họp nhau, đến trưa, bởi vì Đông Thu Luyện đang ở quân khu nên không trở lại, mà Tiểu Dịch lại ăn ở nhà trẻ, cho nên chỉ có một mình Tiêu Hàn, cùng Cố Nam Sênh bị vợ hắn đuổi ra khỏi nhà nên cũng một mình, hai người ăn nhịp với nhau, lập tức lái xe đến khách sạn, như thế rất tốt…

Buổi chiều khi hai người trở về, tin đầu của thành phố C là “Tổng giám đốc của Tiêu thị cùng một người đàn ông thần bí có cử chỉ thân mật, người đàn ông thần bí tướng mạo xinh đẹp, giới tính của Tiêu tổng hiện không rõ!”

“Con mẹ nó, giới tính không rõ là sao!” Tiêu Hàn nổi giận, điều khiển trong tay ném ra xa, “Những phóng viên này không có chuyện làm sao, Quý Viễn, lập tức nén tin này xuống cho tôi!” Còn Quý Viễn hiện tại đang che miệng cười trộm, khó trách người ta viết loạn, thiếu gia có thế nói là ăn chay, rất nhiều người suy đoán về chuyện kết hôn kia nhưng chỉ là kết hôn hình thức mà thôi, Tiêu Hàn đối với người vợ này có lẽ không được thương yêu, hiện tại thì….

“Ai da, chồng nuôi từ bé, anh cùng Tiêu Hàn khi nào lại thân mật như vậy, vai kề vai, còn vành tai và tóc mai chạm nhau…” Cố Nam Sênh vừa về liền nhận được lời châm chọc của Cố San Nhiên, “Hai người các anh rất tốt nha, em bảo anh ra ngoài để anh tự suy xét, anh lại suy xét đến khách sạn nha!”

“San Nhiên bảo bối, sáng sớm anh không ăn gì đã ra ngoài, ở nơi này anh chỉ biết Tiêu Hàn, nên phải đến nhờ anh ta, hơn nữa, tình hữu nghị của đàn ông rất bình thường, kì thật, anh cảm thấy Tiêu Hàn….”

“Anh câm miệng lại cho em, lại bên tường úp mặt sám hối đi!” Cố San Nhiên cảm thấy có chút ít bực mình, hai người này rõ ràng không có gì mà lại trở nên thân mật như vậy, quả nhiên đàn ông là loại sinh vật không thể tưởng tượng nổi.

Đông Thu Luyện ở phòng thí nghiệm thấy được tin tức này cũng bật cười, “Lão sư, Tiêu tổng chắc chắn không phải là gay, anh trai tôi có thể làm chứng.”

“Đương nhiên không phải, nếu không thì anh ấy cùng anh của cậu ở cùng một chỗ lâu như vậy, thì anh của cậu sao còn trong trắng!” Đông Thu Luyện nói ra lời này, Bạch Thiếu Ngôn trầm mặc, cái kia…. Cậu không phải là ý này, hơn nữa, anh của cậu giới tính bình thường! Hơn nữa, anh cậu có phải là tấm thân trong trắng hay không thì lão sư làm sao cô biết a?

Mấy ngày nay Đông Thu Luyện làm việc ở bộ đội, ít khi quan tâm đến chuyện Tiểu Dịch đi nhà trẻ, trước kia khi ở Pháp, Tiêu lão gia cùng lão thái gia bình thường không bận chuyện gì cho nên hai người họ thường đưa Tiểu Dịch đi học, mà bây giờ có Tiêu Hàn, nhưng Đông Thu Luyện không nghĩ đến, hôm nay khi về nhà thấy một màn….

Cha con hai người ngồi trên sofa, mà quần áo Tiểu Dịch có chút mất trật tự, còn Tiêu Hàn híp miệng, bộ dáng nghiêm chỉnh, thấy được rõ tâm tình tựa hồ không tốt lắm.

“Mẹ, mẹ đã trở lại, mẹ phải nói với ba ba, ba đây chính là hạn chế tự do của con!” Tiểu Dịch chạy đến trước mặt Đông Thu Luyện, Đông Thu Luyện nghi hoặc nhìn Tiêu Hàn, tự do?

“Em hỏi một chút hôm nay thằng bé làm gì ở nhà trẻ…” Tiêu Hàn vừa nghĩ đến chuyện người lớn nhà người ta nói với anh cái gì, gương mặt này của anh đã bị mất sạch sẽ.

“Con chỉ có hôn nhẹ bạn ấy một chút thôi sao! Sao vậy…” Tiểu Dịch hừ lạnh một tiếng, quệt mồm nhìn Tiêu Hàn, “Ba ba, quả thật là chuyện bé xé ra to, xã hội bây giờ cởi mở như vậy, hôn một cái cũng không mang thai….”

“Khụ khụ…” Đông Thu Luyện thật sự là không nghe nổi nữa, “Tiểu Dịch, hôm nay con hôn bạn nữ?”

“Đúng vậy, chú nhỏ nói, nếu gặp được cô gái mình thích, thì hôn một cái sau đó dẫn về nhà là được rồi!” Tiêu Hàn cùng Đông Thu Luyện trầm mặc, Tiêu Thần quả nhiên không phải là thứ tốt, sao lại dạy cho một đứa nhỏ những chuyện này….

“Lễ phục đã được đưa đến, em lên thử một chút xem!” Tiêu Hàn nhận Tiểu Dịch từ trong tay của Đông Thu Luyện, hai người mắt to trừng mắt nhỏ, nhưng hình ảnh này lại rất đẹp.

Đông Thu Luyện vừa mới lên lầu, liền phát hiện, “Ầm…”tiếng cửa phòng bị đóng vang lên, Đông Thu Luyện sợ hết hồn, mới vừa chuẩn bị quay đầu thì cả người bị ôm vào lòng, “Tiểu Luyện, đã vài ngày em không về, anh nhớ em đến nỗi tim cũng đau…”

Đông Thu Luyện chỉ vỗ nhẹ lên tay của Tiêu Hàn, người đàn ông này thật là, thật sự quá buồn nôn, “Anh đi ra ngoài một chút, em thay quần áo, nếu không vừa phải đem đi sửa!”

“Khẳng định là vừa với em, anh đã thử qua!” Thử qua là có ý gì? Đông Thu Luyện không kịp phản ứng, Tiêu Hàn tựa đầu vào cổ của Đông Thu Luyện, hơi thở ấm áp phun lên cổ, làm cho cả người của Đông Thu Luyện đều tê dại, giống như bị một cọng lông vũ phất qua, cả người cảm thấy ngứa ngáy. Tiêu Hàn dùng sức hít lấy hương thơm cơ thể của Đông Thu Luyện, sau đó đưa lưỡi liếm nhẹ vào cổ của Đông Thu Luyện.

“Tiểu Luyện!” Tiêu Hàn đẩy Đông Thu Luyện lên cửa, Đông Thu Luyện đưa lưng về phía Tiêu Hàn, hoàn toàn không thấy được ánh mắt đang híp lại của Tiêu Hàn, đồng tử màu lam tựa như nước biển sâu, phảng phất như muốn đem người khác đắm chìm vào đó, trên mặt có chút ửng đỏ, tim của Đông Thu Luyện đập càng ngày càng nhanh, “Tiểu Luyện, tim của em đập thật nhanh, anh đều nghe thấy được…”

Cả khuôn mặt của Đông Thu Luyện ửng đỏ, người đàn ông này có thể nói những lời thế này sao, thiệt là… Nhưng tay Tiêu Hàn không dời đi, ngay lúc Đông Thu Luyện chuẩn bị đưa tay ra ngăn cản, Tiêu Hàn dừng lại, “Xẹt…” một cái, tiếng khoá kéo vang lên.

Đông Thu Luyện chỉ cảm thấy phần lưng của mình bỗng nhiên trở nên lành lạnh, “A…” Đông Thu Luyện hoàn toàn không nghỉ đến Tiêu Hàn thế nhưng lại kéo khoá áo của cô, mà cái khoá kéo bắt đầu từ cỗ đến hông, Đông Thu Luyện vội vàng nắm gắt gao y phục trước ngực, “Tiêu Hàn…. anh đừng…”

“Cho anh hôn một cái…” Tiếng nói của Tiêu Hàn khàn khàn, lộ ra một cỗ hấp dẫn đặc biệt, mà tay của Đông Thu Luyện đã nắm quần áo thì làm sao có thể ngăn cản, cả người dính lên mặt tường, mà ánh mắt bị Tiêu Hàn che lại, tay kia của Tiêu Hàn đặt lên lưng của Đông Thu Luyện, cúi người, hung hăng mút trên lưng của Đông Thu Luyện, “Ưm…..”

Làn da của Đông Thu Luyện rất trắng mịn, giống như là bạch ngọc thượng hạng, nhất là ở dưới ánh nắng mặt trời, phá lệ tỏ ra mê người, bóng loáng mềm mịn, Tiêu Hàn không nhịn được nuốt nước bọt, chỉ cảm thấy cơ thể của bản thân nóng lên, thật là, vốn dĩ chỉ muốn ôm cô một chút mà thôi, sao lại biến thành như vậy.

“Cạch…” Tiếng cửa phòng rửa mặt đóng lại, Đông Thu Luyện dựa người vào cửa, miệng mở to thở, trong nháy mắt hai chân có chút bủn rủn, ngồi sững trên mặt đất.

Tiêu Hàn chạy đến phòng vệ sinh mới phát hiện mặt của bản thân rất đỏ, da của Tiêu Hàn rất trắng, cho nên có hơi chút đỏ ửng thì nhìn thấy rất rõ ràng, huống chi lần này đỏ nhất là từ phần cổ trở xuống, “Cố Nam Sênh nói không sai, khi người đàn ông gặp được cô gái mà mình yêu thích thì đều mất lý trí, hoá thân thành sói gì gì đó quả thực là nguyên thuỷ….”

Khi Tiêu Hàn ra ngoài thì Đông Thu Luyện đã thay đồ ở nhà, hai người tựa hồ có chút lúng túng,Đông Thu Luyện nhìn nhìn Tiêu Hàn, cắn môi nói, “Em đi ra ngoài trước!”

“Chờ anh một chút!” Tiêu Hàn bỗng chốc kéo tay của Đông Thu Luyện, “Cùng nhau đi!”

Hai người cứ như vậy trầm mặc xuống lầu, nhưng Tiêu Hàn nhìn Đông Thu Luyện có chút luống cuống, vẫn không nhịn được muốn cười lên, “Cái kia…”

“Anh đừng nói chuyện!” Đông Thu Luyện sợ tên lưu manh Tiêu Hàn này phun ra những từ ngữ không đứng đắn, vội vàng lên tiếng ngăn cản.

Tiêu Hàn phẫn nộ sờ mũi, sao vậy? Chẳng lẽ đến quyền lợi nói chuyện cũng không có, “Anh muốn nói là tay với chân của em!” Mặt của Đông Thu Luyện bỗng nhiên đỏ lên, tay và chân? Đông Thu Luyện nhìn tay và chân của bản thân, má ơi, ai đến cứu tôi với, tay và chân của cô, thật muốn chết, Đông Thu Luyện, cô còn có thể không mất mặt được sao?

Đông Thu Luyện cắn cắn miệng, buông tay của Tiêu Hàn đi nhanh xuống nhà, Tiêu Hàn ở sau nghẹn cười, sao lại đáng yêu như vậy a, nhưng mà tay cùng chân, lại càng đáng yêu, làm sao lúc trước không phát hiện ra cô thú vị như vậy chứ.

Tiểu Dịch ở phòng khách chơi ghép hình, vừa nhìn thấy Đông Thu Luyện xuống, cả khuôn mặt đỏ bừng, lại nhìn Tiêu Hàn như tắm gió xauan, trong lòng trở nên thật lạnh, “Mẹ, con thật thất vọng nha, mẹ có biết vì sao hôm nay con muốn dẫn bạn học nữ trở về hay không?”

“Sao vậy? Bảo bối, có chuyện gì sao?” Đông Thu Luyện đi đến ngồi chồm hỗm xuống mặt đất ôm lấy Tiểu Dịch.

“Mẹ, sao không lần nào mẹ chống lại được sự hấp dẫn của ba ba vậy, con vừa nhìn đã biết các người đã làm chuyện không dành cho thiếu nhi, cho nên con mới muốn tìm một bà xã nhỏ, chú nhỏ nói, loại chuyện như vậy chỉ có thể làm cùng bà xã của mình thôi!” Lại là Tiêu Thần, Đông Thu Luyện thật sự cảm thấy về sau muốn cách Tiêu Thần xa một chút, lúc nào cũng giáo dục trẻ con những thứ không tốt, còn nhỏ như vậy biết cái gì a.

“Con giác ngộ rất tốt nha, chỉ là con chưa đến tuổi để yêu đương thôi!” Tiêu Hàn ngồi trên sofa, cầm tách café, thảnh thơi đọc báo.

“Ba ba, ba đừng gạt người, ông cố nói, lúc ba đi nhà trẻ cũng hôn các bé gái, người nhà của người ta đều tìm tới cửa, đừng cho là con không biết!” Tiểu Dịch chu cái miệng nhỏ nhắn, cái này làm cho Tiêu Hàn ngây ngẩn cả người, đây là chuyện bao nhiêu năm trước a, trí nhớ của ông nội thật là tốt.

“Ông cố con không nói cho con biết là ba bị cường hôn sao? Không phải là ba chủ động!” Ánh mắt của Tiêu Hàn quét qua Đông Thu Luyện, phát hiện Đông Thu Luyện không có khác thường nói thoáng an tâm.

“Ba cũng nói là chuyện nhiều năm trước, ông cố nhớ lầm cũng là bình thường, ba cũng trưởng thành sớm a, con đây là di truyền từ ba nha, ba không nhìn ra sao!” Tiểu Dịch nói xong Tiêu Hàn thật sự không nhịn được!

“Tiểu tử thúi, con đến đây cho ba, lá gan của con thật không nhỏ nha, trêu chọc cả ba…” Tiểu Dịch hướng đến Tiêu Hàn le lưỡi một cái, vội vàng núp sau Đông Thu Luyện.

Ngày hẹn cùng Lệnh Hồ gia đã đến, Đông Thu Luyện chọn quần áo, sau đó xuất hiện trước mặt của Tiêu Hàn, Tiêu Hàn ngây ngẩn cả người, lễ phục của Đông Thu Luyện không phải là dạng váy dạ hội dài, mà là một bộ sườn xám màu đen.

Trên nền sườn xám màu đen là những đoá hoa mẫu đơn lớn màu đỏ sậm, sườn xám màu đen làm nổi bật lên vẽ kiều diễm chói mắt, mà vóc người của Đông Thu Luyện cao gầy, sườn xám dài đến mắt cá chân, phía dưới mang một đôi giày màu đen gót nhọn, sườn xám làm nổi bật hoàn mỹ vóc người phụ nữ, trước sau lồi lõm, giơ tay nhấc chân đều tản ra phong tình mê người.

Đầu tóc vẫn như cũ tỉ mỉ búi gọn phía sau, nhưng lúc này không giống như lúc thường, trên trán được tạo hình gợn sóng uốn lượn, dán chặt vào trán, khuôn mặt tinh xảo, khoé mắt được thợ trang điểm làm sáng, khi ở dưới ánh đèn tỏ ra phá lệ chói mắt, trong trẻo nhưng lạnh lùng, đôi mắt lạnh lùng cùng sườn xám màu đen lại tỏ ra tĩnh mịch, cả người càng tỏ ra vẻ thần bí, cao quý, nhất là đôi môi đỏ mọng, màu sắc như lửa, dịu dàng mỉm cười, quả thực là tuyệt thế khuynh thành.

Đông Thu Luyện bước từng bước qua Tiêu Hàn, Tiêu Hàn lúc này mới chú ý đến, phía bên chân phải, tà áo được xẻ cao đến đùi, lúc ẩn lúc hiện quả thực rất mê hoặc, làm cho Tiêu Hàn nhịn không được cổ họng khô nóng, ngay cả trong lòng cũng cảm thấy nóng rát.

Giày cao gót nện cốp cốp, Tiêu Hàn cảm giác anh đặc biệt căng thẳng, nhìn Đông Thu Luyện từng bước từng bước đến gần, tựa hồ nhớ đến lúc hai người cử hành hôn lễ, khi đó Đông Thu Luyện khoác lên mình một bộ váy cưới trắng tinh, xinh đẹp như thiên sứ, mà năm năm sau lại mặc một bộ sườn xám, Đông Thu Luyện tựa như một ma nữ mê hoặc trí mạng.

“Đẹp không?” Môi đỏ mọng khẽ mở, Đông Thu Luyện có chút ngượng ngùng, bộ dáng tựa như cô gái mới biết yêu, Tiêu Hàn vươn tay đem Đông Thu Luyện kéo gần lại phòng thử quần áo.

“Tiêu…” Lời nói của Đông Thu Luyện còn chưa dứt, sau đó liền bị ngăn chặn, Tiêu Hàn hung dữ nhìn chằm chằm Đông Thu Luyện, tựa như sói đói, muốn đem Đông Thu Luyện ăn vào bụng, không ngừng hấp thụ hương thơm trong miệng của Đông Thu Luyện, ngọt ngào như vậy làm cho Tiêu Hàn muốn ngừng mà không được, “Đừng…” Tay của Tiêu Hàn đặt vào đùi của Đông Thu Luyện, một chân của Đông Thu Luyện đã mềm nhũn, hai tay của Đông Thu Luyện không tự giác ôm chặt Tiêu Hàn, thân thể hai người dán chặt một chỗ.

Cho đến khi cả thân thể của Đông Thu Luyện mềm nhũn, hô hấp dồn dập, Tiêu Hàn mới buông tay, hai người trán áp trán, chóp mũi đụng chóp mũi, mặt của Đông Thu Luyện đỏ bừng, Tiêu Hàn nhịn không được hôn một cái, “Thế nào? Vừa vặn không?”

“Vừa!” Tim của Đông Thu Luyện đang đập cực kì nhanh, mỗi lần đều như vậy, Đông Thu Luyện cảm thấy cô không có chút tiền đồ nào, người làm cô như vậy chính là người đàn ông trước mặt này, hoàn toàn không để ý đến hình tượng của mình.

Đông Thu Luyện vừa mới gật đầu, miệng lại một lần nữa bị ngăn chặn, Đông Thu Luyện không thể tin được trợn to hai mắt, “Bảo bối, nhắm mắt lại, cảm nhận anh, em mở to mắt như vậy, làm anh càng muốn em!” Mặt của Đông Thu Luyện càng đỏ lợi hại hơn, nhưng lại ngoan ngoãn nhắm mắt, Tiêu Hàn ôn hoà đưa tay vuốt ve lưng Đông Thu Luyện, “Bảo bổi, rất ngoan….”

Lời tâm tình êm tai, hai người dính sát lại cùng một chỗ, lúc này tim của hai người cách nhau cũng rất gần, Đông Thu Luyện nằm ở trong ngực của Tiêu Hàn, “Son của em đều bị anh lau sạch!” Trong tiếng nói khó tránh khỏi hương vị làm nũng.

“Hương vị rất tốt, em không nếm vào sao?” Tiêu Hàn ôm Đông Thu Luyện đi ra ngoài, Bạch Thiếu Hiền đang tìm hai người này, vừa nhìn bộ dáng này, trong nháy mắt liền hiểu được, “ Cậu thật là đói bụng ăn quàng, tiệc sẽ bắt đầu, hai người không thể nhanh hơn sao? Tiêu Hàn, cậu bôi son sao, miệng đỏ như vậy!”

Bạch Thiếu Hiền là cố ý, hắn muốn xem Tiêu Hàn nói như thế nào, nhưng hiển nhiên làm hắn thất vọng rồi, hắn đánh giá thất da mặt của Tiêu Hàn, mà Tiêu Hàn lại bình tĩnh lấy ra một chiếc khăn tay, lau khoé miệng một chút, “Thế nào? Vợ chồng người ta thân mật cậu chưa thấy qua sao? Hiếm thấy vô cùng!”

Gặp qua đã gặp qua, chỉ là không có gặp ai mặt dày như vậy thôi! Lời này Bạch Thiếu Hiền chỉ nói trong lòng mà thôi, chứ không nói ra miệng được, Tiêu Hàn người này hết sức mang thù, Bạch Thiếu Hiền hăn còn muốn sống thêm vài năm nữa.

“Chị dâu hôm nay thật xinh đẹp nha, đêm nay trong buổi tiệc chị nhất định là người đẹp nhất nha!” Trong mắt Bạch Thiếu Hiền kinh diễm, nhưng Tiêu Hàn cũng biết hắn đối với Đông Thu Luyện chỉ là thưởng thức cái đẹp mà thôi, đối với Bạch Thiếu Hiền, Tiêu Hàn tuyệt đối tin tưởng, ai bảo hai người là anh em nhiều năm, nhìn trong ánh mắt là có thể hiểu đối phương có ý tứ gì.

“Huýt, Huýt…” Khi Tiêu Hàn kéo Đông Thu Luyện ra ngoài, thì Bạch Thiếu Ngôn cùng Tiểu Dịch nhịn không được huýt sáo lên, tư thế như lưu manh, “Mẹ, hôm nay mẹ thật là đẹp!”

“Lão sư, hôm nay cô mặc đẹp lắm!”

“Cảm ơn!” Bộ dáng cao lãnh trước sau như một, Đông Thu Luyện buông tay của Tiêu Hàn ra, đi đến trước mặt hai người họ, “Hôm nay Tiểu Dịch gửi cho cậu, phải chăm sóc tốt cho thẳng bé!” Bởi vì Tiểu Dịch ngày mai còn đến trường, cho nên tối hôm nay không thể ra ngoài!

“Yên tâm đi, lão sư, khẳng định hoàn thành nhiệm vụ!” Bạch Thiếu Ngôn bảo đảm nói.

Ngay sau khi ba người xuất phát, một chiếc xe hơi lặng lẽ đi đằng sau, “Này, Tiểu Bạch, chú xác định là chú có thể theo dõi mẹ mà không bị phát hiện sau? Kỹ thật của chú được không? Ba ba rất khôn khéo!” Bạch Thiếu Ngôn cười cười, “Yên tâm đi, chú đây mười mấy tuổi đã bắt đầu chơi xe, sẽ không bị phát hiện!”

“Mười mấy tuổi đã chơi xe?” Đây chẳng phải là rất nguy hiểm sao, không bằng lái! Mười mấy tuổi thì sao có hộ chiếu a?

“Chú có nhìn thấy không a, có một chiếc xe đang xuất hiện phía trước, sao lại đi phía trước chúng ta, ngăn cản chúng ta, mau lái xe vượt qua đi!” Hai người rất nhanh phát hiện sau đó đột nhiên vượt qua, còn nghênh ngang chạy trước bọn họ, làm cho Bạch Thiếu Ngôn không thể nhìn thấy xe của Tiêu Hàn, làm sao bây giờ? Cậu chưa từng đến Lệnh Hồ gia nha!

“Tiểu Bạch, mau vượt qua đi, sao chiếc xe đó đáng ghét như vậy a!” Tiểu Dịch có chút nóng nảy, tựa cẳm lên ghế, liên tục vỗ cánh tay của Bạch Thiếu Ngôn.

“Chao ôi, tiểu tổ tông của tôi, đánh nhẹ thôi, tôi đây không phải đang cố gắng vượt qua sao, nhưng người ở phía trước kĩ thuật quá tốt, tôi cần chút thời gian, cháu đừng gaaos, khẳng định là vượt qua được!” Bạch Thiếu Ngôn hào hứng vô cùng, ở thành phố C rất ít khi gặp được đối thủ.

Hai chiếc xe chậm chạp vượt lên nhau, bởi vì nếu tốc độ quá nhanh sẽ bị phát hiện, cho nên có thể chầm chậm là vượt qua nhau, vượt qua nhau như vậy như đang thi kỹ thuật lái xe với nhau.

“Em gái nó, chiếc xe đó là của ai a, lại muốn đọ với siêu xe của lão nương, chán sống rồi phải không!” Cố San Nhiên ngồi ở vị trí ghế lái, bánh lái vặn trái một cái sau có vẹo phải một cái, còn Cố Nam Sênh ngồi ở vị trí phó lai, thảnh thơi chỉnh trang đầu tóc, “ Xem lão nương ném ngươi ra xa đây!”

“San Nhiên bảo bối, đừng lo lắng, không sao đâu, từ từ sẽ đến!” Trong miệng Cố Nam Sênh đang nhai kẹo cao su nhóp nhép, “Nhưng mà chiếc xe đằng sau rất kiên nhẫn nha, có muốn anh kêu mấy thuộc hạ chặn họ lại, em ở đây lo theo dõi người khác vượt lên rất mệt mỏi nha.”

“Không lái xe thì câm miệng lại cho lão nương, lão nương không tin là kỹ thuật của em lại không thể ngăn được chiếc xe đằng sau!” Nói xong liền đạp cần ga, trong nháy mắt bỏ xa xe của Bạch Thiếu Ngôn.

“Tiểu Bạch, đến cùng chú vẫn không được, tại sao lại bị bỏ lại như vậy, sớm biết chú như vậy, tôi không tìm chú làm đồng minh!” Tiểu Dịch tỏ ra bộ dáng ghét bỏ.

“Ai nói chú không được!” Bạch Thiếu Ngôn đạp cần ga, mà Cố San Nhiên hướng về bên trái, sau đó “Ầm…” lau đến!

“Này, đi ra cho lão nương, các người đang làm gì, tôi không cho vượt qua, các người sao lại vượt qua, có hiểu luật giao thông hay không, hiểu hay không hả….” Cố San Nhiên chạy đến trước xe của Bạch Thiếu Ngôn, mà gõ mạnh, “Con rùa đen rút đầu, đi ra cho lão nương, hôm nay lão nương nhất định phải dạy dỗ ngươi thật tốt, xe này lão nương bồi thường, một lát nữa đánh người cho vào bệnh viện, lão nương cũng bao hết….”

“Cái kia… San Nhiên…. Chị!” Tiểu Dịch lập tức kéo cửa sổ xuống, hai người bốn mắt nhìn nhau, Cố San Nhiên ngây ngẩn cả người, một phen kéo cửa xuống, “Cậu là ai? Buôn bán trẻ con sao?”

Bạch Thiếu Ngôn cùng Tiểu Dịch còn chưa mở miệng, “Cố Nam Sênh, em bắt được một tên buôn bán trẻ con, thế nhưng lại lừa bán Tiểu Dịch, chán sống rồi!” Cố Nam Sênh bước ra, mỗi một bước đều là những bước dài, “Có ai không, bắt lại, mang về, hầu hạ cho tốt…” Nói xong liền thổi thổi móng tay, kì thật móng tay của hắn không dài, tha thứ cho hắn khi làm bộ dáng lãnh khốc….

“Cái kia… chị gái, không phải vậy, cái kia…” Lời nói của Tiểu Dịch còn chưa xong, Bạch Thiếu Ngôn bị hai người đàn ông khoẻ mạnh kéo ra khỏi xe, “Chú ấy không phải tội phạm!”

“Sao lại không phải? Đã tối như vậy, còn ở nơi vùng đất hoang vắng, còn dám cùng chị chơi trò đua xe, không phải tội phạm còn là cái gì…” Mọi người xem như đã rõ, trọng điểm chính là dám cùng cô chơi trò đua xe, Bạch Thiếu Ngôn có miệng như thật khó trả lời, bởi vị miệng đang bị ngăn lại, thì làm sao có thể nói, chính cậu rõ ràng không phải là tội phạm buôn bán trẻ con a.

“Chị, chú ấy là trợ thủ của mẹ!” Tiểu Dịch có chút lúng túng nhìn Bạch Thiếu Ngôn đang bị trói, thật là, làm sao lại gặp dì quái dị này chú, thành phố C lớn như vậy, sao lại đụng phải dì ấy.

“Vậy các người đang làm gì, lúc này, thì bạn nhỏ nên phải ngủ!” Cố San Nhiên đỡ thân thể, cười tủm tỉm nói, “Quả nhiên Tiểu Dịch lớn lên thật đáng yêu a!” Không chỉ nói không đâu, mà Cố San Nhiên liền hướng đến Tiểu Dịch hôn mạnh vài cái, má ơi, cứu con với, dì quái dị này thật khủng khiếp a, con muốn về nhà, con không muốn rình đi coi nữa!

“Tiểu Dịch muốn đến Lệnh Hồ gia xem một chút!” Bạch Thiếu Ngôn lúc này đã có thể nói chuyện, Cố San Nhiên nhíu lông mày, nhìn Tiểu Dịch, “Vừa đúng một đường, chúng ta cùng đi đi!”

“Cái kia…. là con lén đi, không thể bị mẹ con phát hiện, chúng ta không nên đi chung!” Tiểu Dịch vừa nhìn bộ dáng của hai vợ chồng Cố gia này, còn mang theo nhiều hộ vệ, nhất định là được mời đi a, rêu rao như vậy, thì cậu làm sao dám đi theo, không chừng lúc đó sẽ bị mẹ tóm được.

“Ừ, tốt, chị cũng là lén đi! Lên xe, dù sao xe của các người cũng hư!” Bạch Thiếu Ngôn cùng Tiểu Dịch lúc này mới chú ý đến đèn xe phía trước của họ đều hư, nhưng vì sao xe của dì này lại không một chút sứt mẻ nào, vì sao a!

“Xe của chúng tôi là làm theo yêu cầu, toàn bộ xe đều chống đạn, va chạm với xe của hai người như vậy, hoàn toàn cũng không ảnh hưởng!” Cố San Nhiên ôm Tiểu Dịch lên xe, vừa ngồi ở đằng sau, Cố Nam Sênh muốn nghiên người lên xe, liền bị Cố San Nhiên một cước đá đi, “Ngồi ở phía trước đi, còn trợ thủ gì gì đó, ngồi ở vị trí lái! Đừng quấy rầy tôi cùng Tiểu Dịch thân mật!”

Trong nháy mắt Tiểu Dịch chảy đầy hắc tuyến, ta cầu được quấy rầy, thực cầu xin quấy rầy, ta không muốn ở cùng dì quái dì này đơn độc, cứu mạng a… Tiểu Dịch dùng sức giãy giụa làm cho Cố San Nhiên càng thêm hưng phấn.

“Chồng nuôi từ bé, anh nói xem Tiểu Dịch quả thật giống anh a, anh lúc nhỏ cũng không tự nhiên như vậy, rõ ràng muốn tới, còn hết lần này đến lần khác làm bộ không tình nguyện! Đàn ông các anh đều khẩu thị tâm phi, Tiểu Dịch, em đừng học xấu!” Cố Nam Sênh chỉ ho khan một tiếng, khi đó thật sự là anh không thích thực, đột nhiên một cô gái nhỏ lao đến sau đó hung hăng chà đạp khuôn mặt, thì ai lại vui vẻ? Còn có, em nhìn ở đâu ra Tiểu Dịch nguyện ý, còn nói khẩu thị tâm phi, thằng bé rõ ràng là muốn tránh em, San Nhiên bảo bối, em có thể hiểu được cảm nhận của đàn ông hay không?

Bạch Thiếu Ngôn còn chưa vượt qua kinh hách lúc nãy, vừa mới bị đụng xe, cậu còn chưa lấy lại tinh thần liền bị chửi một trận, sau đó bị kéo ra khỏi xe, cả người như một chiếc bánh quai chẻo, trong nhà Bạch Thiếu Ngôn là con thứ, gánh nặng gia tộc thì đặt lên người anh trai, cậu hoàn toàn chưa tiếp xúc qua chuyện bạo lực như vậy, cô gái này là ở nơi nào đến vậy, thật khủng khiếp.

“Hẳn là đã đến gần!” Cố Nam Sênh nhìn ở phía trước ngày càng nhiều xe, “Dường như đến biệt thự phải đi qua một đoạn đường ngắn, hẳn là có bảo vệ!” Đã thấy cổng lớn, nhưng vào biệt thự còn một khoảng cách rất lớn.

“Chồng nuôi từ bé, em nuôi anh chính là lúc này phát huy tác dụng a!” Cố San Nhiên nghiên người về trước, hôn lên má của Cố Nam Sênh một cái, “Phải xem anh thế nào!” Cố Nam Sênh bụm mặt cười một tiếng!

“Không thành vấn đề!” Tiểu Dịch cùng Bạch Thiếu Ngôn đều trầm mặc, không thành vần đế là sao, đây rõ ràng là vấn đề lớn nha!.

~HẾT CHƯƠNG 72~