Pháp Y Lão Công: Tiểu Kiều Thê, Nghiệm Một Chút

Chương 59: Đã chết




- Không phải, không phải, Cửu Cửu, cậu đúng là tài tình, chuyện này cũng nói được, vậy mà cậu nói cha Đậu Đinh chết rồi sao?

Hứa Nguyện nở nụ cười.

Bởi vì thật sự quá buồn cười.

Vẻ mặt Tô Cửu Cửu đầy vạch đen, đây là bạn tốt sao? Đây rõ ràng là bạn đểu!

- Cậu nghĩ rằng tớ muốn nói dối à, nếu tớ nói với cha tớ có tình một đêm với người đàn ông xa lạ, còn chưa kết hôn mà có con, cuối cùng lấy cớ đi Mĩ du học sinh đứa bé ra, ông ấy sẽ tức chết mất.

- Ha ha, ha ha ha...

Hứa Nguyện cười không dừng lại được.

- Có gì buồn cười chứ!

Tô Cửu Cửu không nói gì.

Cười một lúc Hứa Nguyện mới dừng lại được, cô ấy cười bụng đều đã đau:

- Cửu Cửu, tớ rất tò mò nếu sau này Lục Diễn biết anh ta đã chết, sẽ có biểu tình gì?

- Hứa Nguyện, sau này cậu đừng có mà nhắc đến cái tên "Lục Diễn" nữa, nếu như bị Đậu Đinh nghe thấy được, tớ cũng không biết nên giải thích như thế nào.

Bây giờ Tô Cửu Cửu vô cùng nhạy cảm với người đàn ông kia, cho dù chỉ nghe thấy tên anh cũng sẽ làm toàn thân cô không được tự nhiên.

- Tuân lệnh! Chỉ là nói thật, cậu đúng là có thể làm biên kịch.

Hứa Nguyện không thể không bội phục cô, chuyện này cũng nghĩ ra được.

- Nói thật Lục Diễn vô cùng ưu tú, cậu thật sự không cân nhắc sao? Tớ thấy anh ấy cũng có ý với cậu, không bằng ở chung thử xem, có lẽ cậu có thể yêu anh ấy, như vậy không phải tất cả đều vui sao, cậu tìm được chốn về, Đậu Đinh cũng có cha.

- Dừng! Cho dù đàn ông trên trái đất này chết sạch, chỉ còn lại mình anh ta, tớ cũng sẽ không yêu anh ta đâu!

Tô Cửu Cửu trợn mắt, chuyện gì thế này, chỉ có Hứa Nguyện thần kinh thô mới nghĩ ra được chuyện tác hợp cô và Lục Diễn, chuyện này có thể đùa được sao?

Buổi tối năm năm trước là âm dương kém sai, nếu bây giờ cô ở cùng anh, chẳng phải càng thêm sai sao?

Tuy cô chỉ nói chuyện yêu đương một lần, nhưng người đàn ông kia đã mang đến đau đớn khắc cốt ghi tâm cho cô.

Nếu không gặp được tình yêu chân chính, cô tình nguyện sống như vậy cả đời, ít nhất còn có con trai bảo bối ở cạnh cô.

Nói chuyện một lúc thật sự không nói nổi nữa, vì Hứa Nguyện há miệng ngậm miệng đều là Lục Diễn, khen ngợi anh đủ kiểu, Tô Cửu Cửu trở về phòng chuẩn bị đi ngủ.

Đậu Đinh ngủ rất say, chẳng qua mày nhíu lại sâu hơn.

Nhìn bộ dạng con trai, không hiểu sao Tô Cửu Cửu lại đau lòng, cô không phải là người mẹ tốt, nếu quyết định dẫn cậu đến thế giới này, cô phải có trách nhiệm cho cậu một gia đình hoàn chỉnh, chứ không giống như bây giờ, chỉ có mẹ, cha cũng chưa thấy bao giờ.

- Cha...

Đột nhiên Đậu Đinh nói mớ một câu, Tô Cửu Cửu nghe cậu gọi như vậy, trái tim như bị bóp chặt.

Xem ra thằng nhóc kia mơ thấy cha.

Đều nói ban ngày nghĩ cái gì ban đêm sẽ mơ cái đó, Đậu Đinh thật sự rất nhớ cha cậu.

Cô giơ tay nhẹ nhàng sờ mặt con trai, ai biết một giây sau, bỗng nhiên Đậu Đinh mở mắt ra, tỉnh dậy.

- Mẹ...

Đậu Đinh ngọt ngào ngây thơ gọi.

- Đậu Đinh, có phải mơ thấy ác mộng không?

Tô Cửu Cửu thấy trán con trai đầy mồ hôi, lo lắng nói.

Đậu Đinh không nói gì thêm, mắt đen to nhìn chằm chằm Tô Cửu Cửu không chớp.

- Làm sao vậy? Đậu Đinh, có phải không thoải mái chỗ nào không?

Tô Cửu Cửu thấy thế có chút sốt ruột.

Ai ngờ trong chớp mắt, bỗng nhiên Đậu Đinh mở miệng hỏi:

- Mẹ, cha là ai vậy?