Pháp Y Lão Công: Tiểu Kiều Thê, Nghiệm Một Chút

Chương 2: Bá vương ngạnh thượng cung




Tô Cửu Cửu cảm thấy thân thể nóng không giống bình thường, cô không cho người đàn ông cơ hội, trực tiếp đè lên người anh, bắt đầu giở trò xé rách quần áo anh.

Lục Diễn thật sự không ngờ người phụ nữ này sẽ "Bá vương ngạnh thượng cung" với anh.

Được rồi, người phụ nữ bị bỏ thuốc, thật sự là quá đáng sợ.

Xem ra tư thế hôm nay là bị cường rồi.

Dù sao Tô Cửu Cửu cũng chưa biết sự đời, xé rách một lúc lâu mới xé rách được áo sơ mi của người đàn ông, sau đó không có tiến triển gì khác, cô càng lúc càng khó chịu, thân thể càng lúc càng mất khống chế, cảm giác đó giống như là rừng rậm Amazon mong đợi người thám hiểm tiến vào.

Dưới tình thế cấp bách, cô lại cúi người, hôn lên môi anh.

Mùi thơm ngào ngạt của rượu và hương vị hỗn hợp bao phủ giác quan của anh, động tác của cô không thành thạo, nhưng không biết có phải do nguyên nhân này hay không, mà dục - vọng yên lặng trong thân thể anh đều bộc phát.

Trong chớp mắt làm anh khó có thể khống chế được.

Đáng chết, từ khi nào thì năng lực kiềm chế của anh trở nên kém như vậy? Vậy mà có cảm giác với một người phụ nữ bị bỏ thuốc.

- Đây là do cô tự chuốc lấy đấy, đừng trách tôi.

Anh nheo mắt, giọng nói trầm thấp khàn khàn.

Lập tức, cô cần anh, anh cũng muốn cô.

Không lâu sau, hai người đều trống trơn.

Tuy rằng bây giờ thần chí Tô Cửu Cửu không rõ, nhưng mà, lúc thân thể bị xuyên qua, cô vẫn đau đớn mà kêu thành tiếng, khóe mắt chảy ra một giọt nước mắt.

Lục Diễn cũng ngẩn ra, anh cảm nhận được rõ ràng tầng mỏng trở ngại kia.

Không ngờ, không ngờ đây là lần đầu tiên của người phụ nữ này.

Trong lúc nhất thời, trong lòng anh dâng lên vài phần tự trách.

Lúc anh đang ngẩn người, người phụ nữ dưới thân lại xoay người ở phía trên anh, vị trí hai người thay đổi.

Được rồi, anh cũng bất chấp những thứ khác, mặc kệ như thế nào, cũng là anh cứu cô, cô nên cảm ơn anh mới đúng.

Nhưng mà, tư thế nữ trên nam dưới, anh thật sự không thể tiếp nhận được.

Một giây sau, anh xoay người một cái, một lần nữa chiếm quyền chủ đạo.

Nhưng người phụ nữ này lại không an phận, chỉ trong chốc lát, cô lại để anh nằm phía dưới.

Hơn nữa lần này cô còn sống chết khống chế được anh, không cho anh xoay mình, không có cách nào anh đành phải thỏa hiệp.

Không biết qua bao lâu, người phụ nữ đã ngủ say mà Lục Diễn lại mất ngủ.

Dưới ánh trăng, anh nhìn cô đến xuất thần, rơi vào trầm tư.

Lúc người phụ nữ này ngủ, giống như một con mèo nhu thuận, nhưng mà, anh vẫn chưa quên vừa rồi cô cuồng dã như thế nào.

Anh vươn mười ngón tay dài ra, nhẹ chạm vào má cô, cảm xúc mềm mại trơn bóng nhắc nhở anh, chuyện vừa xảy ra đều là chân thật, không phải là anh đang nằm mơ.

Lục Diễn anh vừa cùng một người phụ nữ lăn trên giường, việc này nếu nói ra, ngay cả anh cũng không tin, huống chi là người khác.

Nhưng mà cảm giác vừa rồi, anh cũng không chán ghét, trái lại cảm thấy cũng không tệ lắm.

Bất tri bất giác anh cũng ngủ, cánh tay anh để ở thắt lưng cô theo bản năng, ôm cô vào trong ngực.

Sáng sớm tinh mơ, tiếng côn trùng kêu vang, còn có cả tiếng chim hót.

Tô Cửu Cửu tỉnh lại, say rượu làm đầu cô đau như muốn nứt ra, nhưng lúc cô mở to mắt ra nhìn.

Cô bị dọa có được không?

Một gương mặt người đàn ông xuất hiện trong tầm mắt của cô.

Nằm mơ, nhất định là đang nằm mơ!

Nhưng mà, cô nhắm mắt lại, lại mở mắt ra, cảnh tượng trước mắt vẫn không thay đổi.

"A!" Tô Cửu Cửu sợ hãi kêu lên một tiếng, nhấc chân đá người đàn ông xuống giường, động tác rất thô bạo.