Nghe thấy Hứa Nguyện nói như vậy, Tô Cửu Cửu kìm nén lửa giận ở trong lòng, nếu đương sự đã không muốn đi tính toán, cô còn nhiều chuyện làm gì.
Nhưng mà mọi chuyện cũng không có đơn giản như vậy.
Lâm Hạo đi vào quán trà sữa, liếc mắt một cái là thấy được Hứa Nguyện, nên chậm rãi đi về phía cô ấy.
Không lâu sau, anh ta đi tới trước mặt Hứa Nguyện, âm dương quái khí nói:
- Tôi còn tưởng là ai cơ, đây không phải là cảnh sát Hứa sao? Thật khéo mà.
Hứa Nguyện ngẩng đầu nhìn anh ta theo bản năng, tất nhiên là nhìn thấy được trào phúng và chế nhạo trên khóe miệng anh ta, cũng nhìn thấy người phụ nữ gợi cảm dính cả người vào anh ta.
- Lâm Hạo, chúng ta đã không còn quan hệ gì nữa, tôi hi vọng anh đừng quấy rầy đến cuộc sống của tôi.
Hứa Nguyện nhìn người đàn ông ngày xưa đã từng thề non hẹn biển, bây giờ lộ ra bộ mặt thật, cô ấy cảm thấy trái tim băng giá đến cực hạn.
Nhớ lại chuyện năm đó, cô ấy nghĩ chắc chắn là ánh mắt của cô ấy có vấn đề, nếu không thì sao có thể yêu một người đàn ông như vậy.
- Thân ái, người phụ nữ này là ai vậy?
Chỉ thấy người phụ nữ bên cạnh Lâm Hạo vặn vẹo eo như con rắn nước, làm nũng nói.
- Anh quên chưa giới thiệu với em, đây là vợ cũ của anh, Hứa Nguyện, cảnh sát Hứa.
Rất hiển nhiên là Lâm Hạo cố ý, cố ý nhấn mạnh hai chữ "Vợ cũ".
Tuy Hứa Nguyện đã ly hôn với Lâm Hạo ba năm, nhưng chưa từng gặp lại, bây giờ cô ấy vừa nhìn thấy anh ta, cảm xúc khó có thể khống chế.
- A, đây là vợ cũ của anh à, là Mẫu Dạ Xoa đó sao, đúng là người phụ nữ không có chút thú vị nào.
Người phụ nữ kia nhìn Hứa Nguyện từ trên xuống dưới, bình phẩm từ đầu đến chân.
Thật sự là Tô Cửu Cửu không nhìn nổi nữa, nhanh chóng đứng dậy.
- Lâm Hạo, anh còn nhớ tôi không?
Đôi mắt đẹp của cô trợn lên, nhìn chằm chằm Lâm Hạo.
Lúc này Lâm Hạo mới chú ý tới người bên cạnh, kết quả là lúc vừa nhìn thấy cô, thân thể run lên một phen.
Tô Cửu Cửu, làm sao mà anh ta có thể không nhớ rõ, cho dù anh ta quên người nào cũng không thể quên được bạn thân của Hứa Nguyện, Tô Cửu Cửu.
Nhớ năm đó, lúc anh ta và Hứa Nguyện tốt đẹp, cô chướng mắt anh ta.
- Ha ha, hóa ra là Cửu Cửu, đã lâu không gặp, đã lâu không gặp...
Lâm Hạo vừa nói vừa lùi về phía sau một bước, không có cách nào, thật sự là trời sinh anh ta đã sợ Tô Cửu Cửu.
Người phụ nữ bên cạnh Lâm Hạo lại không để ý:
- Người này là ai vậy? Không phải là bạn gái cũ của anh đấy chứ?
- Đừng nói bậy!
Lâm Hạo trừng mắt với người phụ nữ kia, nhỏ giọng lẩm bẩm nói.
- Lâm Hạo, anh còn nhớ những lời tôi nói năm đó không, tôi đã cảnh cáo anh, nếu anh dám làm Hứa Nguyện tổn thương, tôi sẽ không bỏ qua cho anh.
Tô Cửu Cửu nhíu mày, giọng nói vô cùng lạnh giá.
Lâm Hạo nghe xong lời này, không nhịn được sợ run cả người.
Đương nhiên là anh ta còn nhớ rõ, cô đã cảnh cáo anh ta, anh ta cũng từng hứa hẹn, sẽ đối xử tốt với Hứa Nguyện cả đời.
- A, tôi còn có việc, tôi đi trước.
Lâm Hạo nào dám ở lại, anh ta sợ một lát nữa Tô Cửu Cửu sẽ đánh gãy chân anh ta mất, Tô Cửu Cửu mạnh mẽ, năm đó anh ta đã từng thấy qua.
Người phụ nữ Lâm Hạo đưa đến giữ chặt lấy Lâm Hạo:
- Thân ái, đi cái gì, em đói bụng rồi, chúng ta đi ăn gì đó đi.
- Em đừng quấy rối nữa, được không?
Lâm Hạo đẩy người phụ nữ kia ra, muốn đi ra ngoài.
Đúng lúc này Tô Cửu Cửu gọi anh ta lại.
- Lâm Hạo, anh đứng lại đó cho tôi!
Mà lúc này, lời cô nói giống như là thánh chỉ, Lâm Hạo không dám di chuyển một bước, đứng yên ở chỗ đó.
- Anh làm Hứa Nguyện tổn thương như thế, bây giờ muốn bỏ đi cho xong chuyện sao, tôi không giống cậu ấy dễ nói chuyện như vậy đâu.
Tô Cửu Cửu vừa nói vừa xắn tay áo lên, dự định dạy dỗ Lâm Hạo một phen, cho anh ta biết vì sao bông hoa lại có màu hồng.
Mặc dù cô biết cô là cảnh sát, bây giờ làm như vậy là không được, nhưng một khi nghĩ đến tra nam này làm Hứa Nguyện thương tâm như thế, cô lại không thể nhịn được.