Pháp Y Lão Công: Tiểu Kiều Thê, Nghiệm Một Chút

Chương 109: Cô đang ghen?




Nhưng Tô Cửu Cửu nghe xong lời anh nói, trong bụng cảm thấy cuồn cuộn, cô đưa mắt nhìn thi thể cách đó không xa theo bản năng.

Trời ạ, người đàn ông này không chỉ biến thái đơn giản như vậy, quả thực là siêu cấp biến thái.

Lúc ăn cơm mà nói chuyện ghê tởm như vậy, quan trọng là, vậy mà anh còn có thể nuốt trôi, còn ăn rất hăng say.

Đúng là cô không hiểu thế giới pháp y.

“Lục Diễn, anh còn có thể ghê tởm hơn chút nữa không?” Cô trừng mắt, tức giận nói.

“Tô Cửu Cửu, thực ra con người cô không tệ, chỉ là nói năng chua ngoa, quá lợi hại, cô nói xem có người đàn ông nào dám thích phụ nữ như vậy không?” Lục Diễn ăn rất ngon, hoàn toàn coi thi thể cách đó không xa như không khí.

Đương nhiên loại cảnh giới này cũng phải là bẩm sinh, nhớ ngày đó anh lựa chọn học y, tiết phẫu thuật đầu tiên, bạn học khác đều nôn mửa hết, chỉ mình anh không có cảm giác gì, ngay cả giáo viên đều nói anh là bác sĩ trời sinh.

Ai biết, nghe xong những lời này, Tô Cửu Cửu bùng nổ rồi.

“Lục Diễn, có người thích tôi hay không, liên quan rắm gì tới anh! Đâu lăng nhăng như người nào đó!” Cô bùng nổ hoàn toàn, nghĩ tới trong nhà anh còn cất giấu kim ốc tàng kiều là Đồng Tiểu Nhã, cô lại tức hơn.

“Phụ nữ xinh đẹp, nói lời thô tục không hay lắm đâu, nhưng tôi lăng nhăng lúc nào?” Lục Diễn bày ra bộ dạng lợn chết không sợ nước sôi, trêu đùa nói.

Anh thật sự thấy mơ màng, oan uổng quá, nhiều năm như vậy, anh chỉ có một người phụ nữ là cô, anh lăng nhăng lúc nào?

“Lục Diễn, đúng là không nhìn ra, thủ đoạn của anh rất giỏi, dễ dàng lừa gạt được phụ nữ về nhà…” Tô Cửu Cửu biết đàn ông không phải người tốt lành gì, Lục Diễn cũng không ngoại lệ, rõ ràng là làm chuyện xấu, vậy mà không thừa nhận.

Lục Diễn nghĩ một lát, lúc này mới biết phụ nữ mà Tô Cửu Cửu nói không phải là Đồng Tiểu Nhã sao?

“Cô nói Tiểu Nhã à, cô ấy là học muội ở trường y của tôi, không phải chị gái cô ấy xảy ra chuyện sao, còn chưa điều tra rõ ràng, tôi cũng không yên tâm lắm, cho nên mới để cô ấy ở tạm nhà tôi mấy ngày.” Anh bình thản giải thích.

“Học muội? Mẹ anh đã coi cô ấy là con dâu, anh nói cô ấy là học muội của anh sao? Anh lừa ai đấy!” Tiểu Nhã Tiểu Nhã, gọi đúng là thân mật.

Mẹ muốn con dâu tới mức nào, Lục Diễn rõ hơn ai khác, anh muốn giải thích theo bản năng, nhưng bỗng nhiên anh biết một chuyện.

Một giây sau, anh không chút để ý cúi đầu, tiếp tục ăn cơm.

“Sườn xào chua ngọt của cô quá chua rồi…” Anh vừa ăn vừa nói, khóe miệng nhếch lên nụ cười đầy thâm ý.

Tô Cửu Cửu đang tức giận, cho nên không hiểu ý anh nói, thuận miệng nói: “Sườn xào chua ngọt thì phải chua rồi, kén cá chọn canh, có ăn là không tệ rồi!”

Có ai ngờ tới, bỗng nhiên Lục Diễn đứng dậy, cánh tay vươn ra, ôm eo cô một cách chính xác.

Đợi Tô Cửu Cửu phản ứng kịp, vừa nâng mắt lên thì nhìn thẳng vào đôi mắt sâu đen của anh, quanh chóp mũi cũng là hơi thở mát lạnh và mùi thuốc lá rất nhạt.

Lục Diễn nhếch môi cười, “Madam, tôi có thể lý giải, cô đang ghen không?”

“Ghen? Nói linh tinh gì thế? Tôi sẽ ghen vì anh sao? Trừ phi tôi điên rồi!” Đôi mắt anh giống đầm nước âm u, vòng xoáy cuốn sạch tất cả, thiếu chút nữa cô đã rơi vào bên trong, cô vội vàng dời mắt, nhưng vẫn cảm thấy đầu rất choáng váng.

“Tô Cửu Cửu, em thích tôi đúng không?” Lục Diễn tiếp tục hỏi.

“Thích cái đầu anh ấy! Anh buông ra!” Không biết vì sao, tuy Tô Cửu Cửu mở miệng phủ nhận, nhưng trái tim không tự chủ được đập nhanh hơn.