Pháp Tắc Sinh Tồn Của Nam Hạng Ưu

Chương 30: Ngốc tử (7)




Nhìn báo cáo thư ký lấy đến, khóe miệng Thẩm Hạo dần dần câu lên, có vài thứ có thể dần dần thu lưới

“A Hạo, ta ra ngoài mua chút đồ, trong chốc lát sẽ trở về.” Nhìn tủ lạnh trống rỗng, Trạch Hâm cảm thấy chính mình nên ra ngoài mua thêm một chút.

“Ân.” Thẩm Hạo tuy rằng muốn đi theo, nhưng là nhìn một đống việc trước mắt vẫn quyết định buông tha ý nghĩ này, “Vậy ngươi sớm trở về một chút.”

“Ta biết.” Nói xong, không tiếp tục nói chuyện cùng Thẩm Hạo, cầm ví tiền liền đi ra ngoài.

Ngay tại thời điểm Trạch Hâm cầm ví tiền khoái trá tính toán đợi lát nữa mình muốn mua cái gì, bên kia một người lặng lẽ đi tới cửa nhà bọn họ.

Thẩm Hạo đang suy nghĩ kế hoạch kế tiếp chưa được bao lâu liền nghe được tiếng chuông cửa dưới lầu, một bên sao Trạch Hâm lại trở về nhanh như vậy, sau đó một bên xuống dưới mở cửa.

“Sao lại ngươi lại ở đây?” Nhìn thấy người ngoài cửa, Thẩm Hạo sửng sốt một chút, nhíu nhíu mày.

Nhìn bộ dáng Thẩm Hạo có chút mất hứng, Bạch Liên tuy rằng đã sớm có chuẩn bị nhưng vẫn có chút mất mát, thu liễm tình hình trên mặt, cố ý lộ ra một cái tươi cười, ôn nhu nói: “Ta chỉ là muốn gặp ngươi, vì thế đến xem ngươi một chút.”

“Nga?” Nghe Bạch Liên nói, Thẩm Hạo hứng thú, nhíu nhíu mi, “Vậy ngươi muốn vào ngồi chút hay không?”

Nghe Thẩm Hạo nói, trong lòng Bạch Liên vừa động, quả nhiên trong lòng Thẩm Hạo vẫn là có mình, trên mặt không khỏi nổi lên vui mừng, “Được.”

“Ngồi đi.” Sau khi kêu Bạch Liên ngồi xuống, Thẩm Hạo liền vào phòng bếp, “Ngươi thích uống cái gì? Ta lấy giúp ngươi.”

“Tùy tiện cái gì cũng được.” Bạch Liên một bên đáp lại, một bên quan sát địa phương quen thuộc lại xa lạ này. Rất nhiều đồ vật đều không có đổi tựa như lúc trước mình nhìn thấy, nhưng so với trước kia lại nhiều thêm một chút cảm giác gia đình, hương vị rất ấm áp.

Thời điểm Thẩm Hạo đi ra thì cầm theo một ly coca, thuận tay đưa một ly khác cho Bạch Liên, “Trong nhà không có thứ khác.”

“Không sao.” Hai tay tiếp nhận ly Thẩm Hạo truyền cho, trong lúc nhất thời Bạch Liên có chút do dự không biết mở miệng như thế nào.

Nhìn bộ dáng tựa hồ suy nghĩ cái gì của Bạch Liên, Thẩm Hạo cũng không có mở miệng, chỉ là tựa vào sofa nhàn nhạt nhìn nàng.

Bạch Liên do dự, vẫn là mở miệng, “Quan hệ giữa ngươi cùng Trạch tiên sinh là gì?”

“Hắn là người yêu của ta.”

Nghe Thẩm Hạo nói, Bạch Liên tuy rằng đã sớm đoán được một chút, nhưng lại không nghĩ tới Thẩm Hạo sẽ nói ra một cách không e dè như vậy, hơn nữa ôn nhu trong giọng nói là thứ cho tới bây giờ nàng đều chưa từng nhận được. Bạch Liên nắm chặt cái chén trong tay, đột nhiên ẩn ẩn có chút ghen tị với nam nhân kia.

Đột nhiên, Bạch Liên đứng lên, được ăn cả ngã về không đi đến bên người Thẩm Hạo, ghé vào trên người hắn, chuẩn bị hôn hắn.

Bị hành động của Bạch Liên làm cho hoảng sợ, sau khi Thẩm Hạo phản ứng lại liền đứng lên, một phen đẩy người đang không ngừng cọ ở trên người chính mình ra. Đầy mặt chán ghét nói: “Ngươi đây là muốn làm gì?”

Bị đẩy ngã ở sofa trong mắt Bạch Liên rưng rưng nhìn hắn, vô cùng ủy khuất nói: “Thẩm Hạo, ta biết ngươi thích của ta, thẳng đến gần đây ta mới phát hiện chính mình cũng thích ngươi. Chúng ta có thể hòa hảo hay không.”

Đứng ở nơi đó, Thẩm Hạo nhìn người khóc đến hoa lê đẫm mưa, trong lòng không có chút thương tiếc, ngược lại là loại chán ghét khó nói rõ ràng.

“Rất xin lỗi, ta đã không còn thích ngươi, hơn nữa về sau cũng sẽ không có quan hệ gì với ngươi.”

Khó có thể tin nhìn người trước kia đã từng điên cuồng mê luyến chính mình, ánh mắt Bạch Liên mở to nhìn hắn, trong mắt tràn ngập đau thương, đứng lên hôn Thẩm Hạo.

Ngay tại giờ khắc này, ngoài cửa vang lên một cái thanh âm quen thuộc, “A Hạo, ta mua thứ ngươi thích ăn…”

Trạch Hâm gian nan mang theo bao lớn bao nhỏ đồ ăn đi vào cửa, sau đó nhìn thấy bạn trai đương nhiệm của mình đang kiss tình nhân tiền nhiệm của hắn, trong nháy mắt đầu trở nên thập phần chỗ trống.

# luận bắt hiện trường kẻ thông dâm thì làm như thế nào? #

# ở nhà đụng phải tiểu tam làm sao bây giờ? #

Hai hàng chữ này không ngừng mà hiện lên trong đầu Trạch Hâm, sau đó cực kỳ nhanh chóng để đồ ăn xuống đất, chính mình nhảy lên muốn trở về phòng khóa trái cửa.

Nhìn thấy một loạt động tác của Trạch Hâm, dây thần kinh tên là lý trí trong đầu Thẩm Hạo liền bị cắt đứt, một cái tát đánh Bạch Liên ngã trên đất, nhìn người đang kinh ngạc nói không ra lời té trên mặt đất, lạnh giọng nói: “Lăn! Ngươi nghĩ rằng ta còn là tên ngu ngốc chạy theo làm tùy tùng cho ngươi trước kia sao?”

Bạch Liên ôm khuôn mặt sưng đỏ của chính mình, khó có thể tin nhìn hắn, “Thẩm Hạo, ngươi…”

“Ta cái gì?” Thẩm Hạo ngồi xổm xuống nhìn thẳng nàng, ác độc nói: “Bạch Liên, trước kia ta thích ngươi là mắt ta bị mù. Hiện tại, ngươi nghĩ rằng ta sẽ thích đồ thừa của người khác sao?”

Nói xong, không đợi Bạch Liên phản ứng, liền chạy lên lầu.

Bạch Liên bị người bỏ rơi trong phòng khách nhìn bóng dáng xoay người không chút do dự của Thẩm Hạo, trước mắt đột nhiên thoáng hiện rất nhiều hình ảnh.

Thời điểm chính mình vẫn là một diễn viên nhỏ, là Thẩm Hạo giúp mình lấy nhân vật.

Thời điểm chính mình thiếu chút nữa bị một phú thương tiềm quy tắc, là Thẩm Hạo xuất hiện cứu chính mình.

Thời điểm chính mình nói thích cái gì, là Thẩm Hạo yên lặng đưa đến trước mặt mình.

Thời điểm chính mình ở trường quay bị bắt nạt, là Thẩm Hạo nói với người khác mình là của hắn. (chém)

Chỉ cần chính mình không muốn, Thẩm Hạo tuy rằng bất đắc dĩ, nhưng là cho tới bây giờ đều không có bức mình làm cái gì.



Hiện tại, ngồi ở chỗ kia, nước mắt không biết vì cái gì mà chảy không dừng được.

Đợi cho sau khi một đường chạy về phòng, Trạch Hâm ôm tâm tình còn đang không ngừng kinh ngạc kích động ngồi ở trên giường, đầu vẫn trống rỗng.

【 tích —— chúc mừng người chơi hoàn thành nhiệm vụ ngược nữ chủ. 】

Ngay tại thời điểm Trạch Hâm ngồi ngây ngốc, liền nghe được thông báo của hệ thống.

Di? Cứ hoàn thành như vậy, nhưng là chính mình đâu có làm cái gì a?

“Trạch Hâm, ngươi mở cửa ra được không.” Ngay tại thời điểm Trạch Hâm nghĩ hành vi gì của mình đã ngược được nữ chủ, liền nghe được tiếng đập cửa ngoài cửa.

Trạch Hâm liếc mắt nhìn cửa phòng một cái, một chút ý tứ mở cửa cũng không có, mình mới ra ngoài một hồi đã như vậy, cư nhiên liền tìm về một hồ ly tinh, càng thêm đáng giận là cư nhiên kiss ở trước mặt chính mình. Được rồi, tuy rằng cậu không để ý hồ ly tinh kia, nhưng vẫn có chút sinh khí.

Liên tục kêu vài tiếng, trong phòng một chút đáp lại đều không có. Thẩm Hạo nghĩ tới phản ứng bình tĩnh vừa rồi của Trạch Hâm, hiện tại có phải cậu đang ở bên trong thu thập đồ đạc chuẩn bị rời mình đi hay không, sau đó không bao giờ trở lại nữa? Dù sao không có mình, cậu cũng có thể sống rất khá.

Vừa nghĩ đến khả năng này, Thẩm Hạo cảm thấy tâm chính mình như là muốn vỡ thành trăm mảnh (chém). Không thể, cậu không thể rời đi, không thể…

Nghe được tiếng đập ngoài cửa càng ngày càng cuồng bạo, dù Trạch Hâm không muốn mở cửa lại vẫn có chút sợ hãi nói không rõ tỏ không thông.

Rối rắm trong chốc lát, vẫn là chậm rãi mở cửa, tiếp theo liền bị một người hai mắt đỏ bừng bổ nhào vào.

“Ngô ——” đau chết.

“Không thể, ngươi không thể rời bỏ ta.” Vừa nói, Thẩm Hạo vừa như là người mắc bệnh tâm thần điên cuồng xé rách quần áo Trạch Hâm.

Thời điểm Trạch Hâm tỉnh lại, toàn thân mình liền nghênh đón một cảm giác vô cùng chua xót, như là được hợp lại sau khi bị xe tải nghiền đè ép một lần.

Chuyển động đầu một chút, liền thấy được một đôi mắt mở to, Thẩm Hạo vẻ mặt ưu thương áy náy nhìn chính mình.

Hiện tại Trạch Hâm ngay cả tâm muốn giết hắn đều có, không nghe phân trần liền đánh gục mình, hơn nữa thời điểm vừa mới bắt đầu còn biến thành đau như vậy. Chuyển đầu tới một bên khác, mắt không thấy tâm không phiền.

Nhìn thấy Trạch Hâm không để ý tới chính mình, Thẩm Hạo liền hoảng, lần này chính mình có lỗi với cậu (lại chém). Vì thế thật cẩn thận đi lên trên giường, ôm Trạch Hâm đang không ngừng giãy dụa vào trong ngực, đáng thương hề hề nói: “Tinh tinh, thực xin lỗi, ta cứ tưởng ngươi phải rời khỏi ta.”

Rời đi cái rắm, con mắt nào của ngươi nhìn thấy.

“Ta không thể chịu đựng được bộ dáng sau khi ngươi rời đi ta lại cùng một chỗ với người khác, ta nhất định sẽ điên.”

Mẹ nó, ngay cả tội danh ngươi cũng ảo tưởng thật tốt cho ta.

“Giữa ta cùng Bạch Liên không có chuyện gì, là nàng đột nhiên lao tới muốn hôn ta.”

“Hừ.” Ngươi một đại nam nhân như vậy còn bị một thiếu nữ cường hôn, ai tin tưởng?

Nghe được Trạch Hâm rốt cục lên tiếng, Thẩm Hạo hiểu được đại khái là đã hết giận một chút, vì thế vội vàng thừa dịp nhiệt nói: “Thật sự, ta thề, ta không có gì quan hệ với nàng.” Nói xong, hôn hôn đầu vai tràn đầy dấu vết của cậu, “Ngươi đừng rời khỏi ta.”

Nghe được thanh âm như là tiểu cẩu sắp bị vứt bỏ của Thẩm Hạo, Trạch Hâm mềm lòng, ách thanh đáp: “Không phải ta muốn rời khỏi ngươi. Ta muốn uống nước.”

Thẩm Hạo vội vàng đi bưng một ly nước ấm đến, cẩn thận đút nước cho cậu, nhìn ngươi kia đi ngủ một lần nữa, trong mắt tràn ngập nhu tình.”Ngươi hảo hảo nghỉ ngơi.”

Chờ Trạch Hâm ngủ rồi, Thẩm Hạo mới đi xuống dưới lầu, thấy một phòng bừa bãi, lại không thấy nữ nhân khiến cho bọn họ tranh chấp. Lạnh lùng nhìn lướt qua, liền cầm lấy điện thoại di động.”… Đúng, là ta. Hiện tại ngươi tìm vài cái nhân viên dọn dẹp chuyên nghiệp đến nơi của ta một chuyến…. Đúng, chính là hiện tại…. Được, ta chờ.”

Chờ treo điện thoại, liếc mắt nhìn chung quanh một cái, phát hiện có chút đồ vật Trạch Hâm tỉ mỉ bố trí cũng bị phá hủy, suy nghĩ một chút lại gọi một cuộc điện thoại.

Đợi cho thời điểm Trạch Hâm lại tỉnh lại, liền phát hiện phòng khách nhà mình biến dạng lớn, hoàn toàn nhận không ra bộ dáng trước kia

“Đây là?” Được Thẩm Hạo ôm vào trong ngực, Trạch Hâm thập phần kinh ngạc chỉ vào trang sức trong đại sảnh.

Hôn hôn lỗ tai cậu, Thẩm Hạo nhàn nhạt nói: “Ngươi không phải vẫn muốn đổi thành như vậy sao, hôm qua rảnh rỗi ta liền thay đổi.”

*

Mấy ngày nay Lý Tề có chút táo bạo, vốn nghĩ có thể nắm chắc tập đoàn Thẩm thị lại đột nhiên bị một cái Trình Giảo Kim nửa đường đi ra cản trở, con vịt đến miệng cứ như vậy bay đi.

“Chưa điều tra ra là ai làm sao?” Nhìn thư ký, khẩu khí Lý Tề thập phần âm lãnh nói.

Nhìn Boss nhà mình đã cuồng hóa, thư ký thật cẩn thận nói: “Công ty nhà này là hắc mã mới xuất hiện vài năm nay, hơn nữa làm chuyện gì đều tương đối bí ẩn, nếu không phải bởi vì sự kiện này, chúng ta có khả năng sẽ không nghĩ tới nó có thực lực lớn như vậy.”

“Ta không hỏi ngươi thứ vô nghĩa này, ta là muốn hỏi ngươi người nắm quyền nó là ai?”

“Vâng.” Vừa nghe Boss nhà mình mất hứng, thư ký lập tức liền nói ra chuyện mình tra được, “Là Thẩm Hạo, nghe nói công ty này là hắn khởi đầu vào vài năm trước, nhưng là quy mô lúc ấy quá nhỏ cũng không có người chú ý.”

Nghe được tên này, Lý Tề nhíu nhíu mày, không phải là cái ngốc tử vẫn đi theo phía sau Bạch Liên kia sao, hiện tại tốt lắm cư nhiên có thực lực lớn như vậy. Bạch Liên? Nghĩ đến nữ nhân này, mày Lý Tề dãn ra một ít.

“Được, ta đã biết, kế tiếp các ngươi vẫn giám sát chặt chẽ cho ta là được.” Không đến cuối cùng sao biết rốt cuộc hưu chết về tay ai.

“Vâng.”

Phất phất tay để cho thư ký đi xuống, cầm lấy di động gọi một cuộc điện thoại, “Đợi lát sau khi tan tầm ta sẽ đi tìm ngươi.”

Nhìn thức ăn được chuẩn bị tỉ mỉ trước mắt, Bạch Liên nghĩ hẳn là Lý Tề sẽ thích.

Từ ngày đó, một cái tát của Thẩm Hạo đã đánh tỉnh nàng, cái ngốc tử sẽ suy nghĩ vì chính mình trước kia đã biến mất, chính mình cũng không phải cái nữ nhân có thể ra vẻ thanh cao trước kia. Vì thế, sau khi phát ra một chút tình tình ở nhà Thẩm Hạo liền rời đi. Hiện tại không phải chính mình chỉ có thể dựa vào yêu thích của kim chủ sao? Nghĩ như vậy, Bạch Liên châm chọc cười cười, không biết là đang cười chính mình hay là đang cười người khác.

Nghe được chuông cửa, Bạch Liên điều chỉnh tốt bộ mặt tươi cười của mình, lộ ra một cái biểu tình sẽ xuất hiện khi nữ nhân biết ơn người khác, sau đó mở cửa.

Nhìn nữ nhân ăn mặc thập phần khêu gợi, trong lòng Lý Tề tuy rằng có chút khinh thường, nhưng vẫn không thể không thừa nhận nữ nhân này đích xác có vốn để kiêu ngạo, bộ dáng hiện tại thật ra làm người thích hơn so với bộ dáng lãnh trước kia diễm. Đưa tay làm càn đặt ở trên người nữ nhân, lỗ mãng cười nói: “Hôm nay mhư thế nào xuyên thành như vậy?”

“Không vui sao?” Bạch Liên môi đỏ khẽ câu, làm nũng nói.

“Làm người thích.” Dùng chân đóng cửa lại, Lý Tề đột nhiên nảy sinh dục vọng với nữ nhân này, đặt nữ nhân ở trên người.

“Đừng… Chúng ta đi ăn cái gì đã.” Nhận thấy được ý tưởng của nam nhân, Bạch Liên vội vàng từ chối, nàng không nghĩ ở loại địa phương này.

Không để ý nàng giãy dụa, cố chấp muốn hoàn thành chuyện chính mình phải làm, “Không có việc gì.”

Ở thời khắc bị tiến vào đó, Bạch Liên chảy lệ, mờ mịt nhìn trần nhà trên đỉnh đầu.

Đợi cho sau khi hết thảy đều xong, Bạch Liên nằm ở nơi đó tùy ý Lý Tề ôm mình vào trong ngực.

“Bảo bối, thân mình này của ngươi thật đúng là mất hồn, nói vậy Thẩm Hạo cũng thập phần thích đi?” Lý Tề một bên thưởng thức tóc Bạch Liên, một bên không dấu vết kích thích.

Nghe Lý Tề nói, Bạch Liên như là chấn động, tiếp theo phe phẩy đầu đáp: “Không có, ta cùng hắn không có làm loại sự tình này.”

“Phải không?” Lý Tề hiển nhiên là không tin, “Vậy ngươi nói trước kia hắn sao lại muốn sống muốn chết vì ngươi?”

Bạch Liên cúi đầu, như là tự giễu: “Nhưng hiện tại hắn thập phần chán ghét ta.”

Lý Tề nghe Bạch Liên nói có chút ngoài ý muốn, nhưng là nghĩ đến trình độ điên cuồng hắn từng thấy trước kia của nam nhân tên Thẩm Hạo này, hắn cảm thấy nếu nam nhân kia yêu liền tuyệt đối sẽ không buông tha. Nghĩ đến kế hoạch của chính mình, “Trước kia hắn thích ngươi như vậy, như thế nào lại đột nhiên thay đổi? Ngươi chỉ cần thêm chút sức lực, hẳn là hắn sẽ lại thích ngươi.”

“Ngươi có ý gì?” Bạch Liên không có phản ứng lại ý tứ của Lý Tề.

Vuốt ve mặt Bạch Liên, Lý Tề ôn nhu nói: “Hắn thích ngươi như vậy, chỉ cần ngươi cùng hắn ở một chỗ, hẳn là rất nhiều thứ sẽ không e ngại ngươi. Sau đó, ngươi giúp ta chiếu cố một cái nho nhỏ thì tốt rồi.”

“Ngươi…” Bạch Liên trừng lớn ánh mắt nhìn nam nhân nhìn như ôn nhu trước mắt này, gian nan nói: “Ngươi muốn ta làm như thế nào?”

“Ngươi chỉ cần dùng thân mình tuyệt vời của ngươi, ta nghĩ hẳn là hắn sẽ thập phần vui lòng.”

Nghe hắn nói, trong lòng Bạch Liên phát lạnh, nghĩ cũng không có nghĩ liền đánh về phía hắn

Chặn đứng bàn tay đánh về phía chính mình, trong mắt Lý Tề không có dấu hiệu sinh khí, chỉ là có chút nghiền ngẫm nhìn Bạch Liên, “Ngươi giúp ta, sau khi xong việc ưu đãi nên có thì sẽ có, không thiếu phần ngươi. Ngươi không giúp ta, ta nghĩ hẳn là ngươi biết sẽ có cái hậu quả gì.”

“Ta thích ngươi.” Bạch Liên lớn tiếng khóc kể.

Lý Tề nhìn nàng như là nhìn thằng hề, “Phải không? Vậy mấy ngày hôm trước ngươi đi nơi Thẩm Hạo là chuẩn bị làm cái gì?”

Thân mình Bạch Liên chấn động, không thể tin được nhìn hắn, “Ngươi phái người giám thị ta?”

“Nga, bảo bối, ta chỉ là trùng hợp biết được mà thôi.” Kỳ thật là sau khi hắn biết công ty kia là Thẩm Hạo do chưởng quản nên phái người giám thị Thẩm Hạo mới biết được.”Cho nên, đừng giả bộ.”

Bạch Liên nhìn nam nhân trong mắt chính mình còn đáng sợ hơn so với ác ma trước mắt này, thấp giọng nói: “Không có khả năng giúp ngươi, hiện tại Thẩm Hạo có một cái rất bảo bối tình nhân, hắn chướng mắt ta.”

Nghe Bạch Liên nói, trong đầu Lý Tề rất nhanh hiện lên một cái nam nhân diện mạo thập phần tinh xảo, nhíu nhíu mày, tựa hồ có chút khó giải quyết. Trấn an vỗ vỗ lưng nàng, nhẹ nhàng mà nói: “Nếu như vậy, quên đi, huống chi ta cũng thập phần luyến tiếc ngươi.”

Nghe nam nhân nói, Bạch Liên dịu ngoan tựa đầu vào trên vai nam nhân, chỉ là ở địa phương nam nhân nhìn không tới trong mắt hiện lên một đạo lãnh ý.

*

“Tinh tinh, ngươi nhàm chán sao?” Thẩm Hạo đầy mặt ôn nhu nhìn Trạch Hâm ngồi ở bên trong văn phòng chính mình chơi trò chơi hỏi.

Trạch Hâm liếc một cái xem thường, vẫn là thập phần hảo tâm nói một câu, “Hiện tại ta một chút cũng không nhàm chán, cho nên ngươi chuyên tâm công tác đi!”

“Được.” Một chút cũng không rõ nguyên nhân Trạch Hâm không kiên nhẫn sinh khí, tính tình Thẩm Hạo thập phần tốt cười cười.

Trạch Hâm cảm thấy quả thực là muốn điên rồi, bắt đầu từ ngày đó, Thẩm Hạo quả thực giống như là có chứng bắt buộc không cho cậu rời khỏi hắn, giống như là cậu vừa ly khai sẽ biến mất vậy. Vốn, rất nhiều công tác đều là đem trở về nhà mới hoàn thành, thẳng đến phát hiện có chút công tác không thể không tự mình đến công ty làm, vì thế liền đóng gói Trạch Hâm mang đến đây.

Trạch Hâm từng kháng nghị qua, nhưng là mỗi lần nhắc tới thì Thẩm Hạo lại hay dùng một bộ hình tượng tiểu cẩu bị vứt bỏ nhìn cậu, biến thành cậu luôn có loại cảm giác tội lỗi khi bắt nạt tiểu động vật, vì thế cũng liền buông tha, dù sao ở nơi nào cũng là giống nhau, ở trong này còn được ăn ngon uống ngon.