Điện Nhất thực sự ồn ã và náo loạn. Bên ngoài là dân chúng đứng trong chờ Thành Hoàng được rước ra, bên trong là các thầy cúng đang làm lễ xin phép được khởi kiệu. Hoàng khẽ hừ mũi. Đờ mờ, tuy là có hơi bất kính một chút, nhưng tại sao lâu thế rồi vẫn còn không ai phát hiện ra nhờ?
Cậu đảo mắt một lượt nhìn những người xung quanh đây, vẫn không thấy mục tiêu mình cần tìm đâu.
"Bốp..."
Đang loay hoay tìm ngang ngó dọc thì bỗng dưng có một cánh tay đập vào cậu từ đằng sau gáy. Hoàng ôm gáy cổ, quay người lại nhăn nhó xem ai đã làm trò ngu này với mình.
"Này, ai mà... Hử?"
Hoàng trợn to mắt ra, há hốc nhìn người mới đánh mình.
"Cô... Cô..."
"Im đi. Nhức hết cả óc. Ngươi đừng có bày cái biểu cảm gặp ma ấy ra với ta nữa."
Cao Tuệ Mẫn chán chường nhìn Hoàng, lườm cậu một cái rồi cũng đảo mắt ra phía đằng trong.
Ngoài sân điện, một chiếc kiệu gỗ được trang trí trịnh trọng đặt ở chính giữa. Sau nó là một những người đàn ông mặc binh phục, tay cầm giáo mác biểu tượng cho binh lính bảo vệ, đằng phía trước là các bà cầm cờ, ở hai bên kèm có một đội trống kèn đã chuẩn bị sẵn sàng.
"Hoành tráng đấy."
Hoàng buột miệng khiến Cao Tuệ Mẫn đang nhìn cũng phải quay lại.
"Khi nào rước kiệu đi?"
Cao Tuệ Mẫn không có thời gian biểu cảm mức độ "hoành tráng", nàng còn đang bận phân tích kế hoạch hành động.
Hoàng nghe xong chỉ chỉ vào bên trong.
" Cô có nhìn thấy không? Các thầy đang dâng hương xin phép, một chút nữa sẽ đem tượng ra đặt ở kiệu rồi đi rước ngay."
Quả thật bên trong đang nghi ngút khói hương, ông Huân cùng vợ chồng ông bà Nhì đang lầm rầm đọc tế, đằng sau xong có một khoảng chiếu to được các bà đang quỳ, vái lạy thành tâm. Đa số họ cũng giống như bà Châu, đôn đáo chuẩn bị từ mấy ngày nay. Họ là những người coi trọng tín ngưỡng tâm linh. Tất nhiên đang quỳ trong đó có mẹ Hoàng rồi.
"Xin phép cái gì mà xin phép chứ?"
Cao Tuệ Mẫn dựa người vào cây cột ngoài cửa, nhìn lên bức tượng.
"Đến cả thần hay quỷ còn không phân biệt nổi, thật vô dụng."
"Đừng nói thế. Họ là người trần mắt thịt, không thể trách họ được."
Hoàng cụp mắt, rồi lại ngẩng lên nhìn Cao Tuệ Mẫn. Hôm nay nàng mặc một chiếc áo dài cách tân, đi giày bệt, trên áo vẫn là những họa tiết thêu mẫu đơn, tinh xảo vô cùng. Tóc được cột hờ bằng một dây lụa.
Cậu không hiểu, tại sao Cao Tuệ Mẫn lại ăn mặc như người bình thường thế kia? Lần trước khi đưa Hoàng về nhà cũng vậy.