Pháp Sư Đôi Mươi

Chương 49




Sáng sớm hôm sau, Hoàng đã dậy từ khi trời còn chưa tỏ.

Cậu cùng vài người nữa, chuẩn bị những khâu cuối cùng của tang lễ.

Nhìn lại di ảnh của bác, Hoàng không còn buồn như trước.

Dù sao, cái gì đến cũng phải đến.

Xóm nhỏ đó vẫn luôn luôn bị bao trùm bởi làn sương đen như vậy.

Là do bị thần thánh trừng phạt chăng?

Hoặc cũng có thể là do nguyên nhân khác?

Hoàng thấy thực mất công. Đây là kỳ nghỉ hè chính thức của cậu, có mỗi hai tuần, cậu không có thời gian đâu mà để ý đến mấy chuyện như vậy nữa.

Xưa đến nay, bí ẩn của những ngôi điện trong làng cậu, có bao nhiêu pháp sư thầy mo nổi tiếng được mời về cũng lắc đầu bó tay, không giải quyết được.

Huống hồ chỉ là một thằng nhóc mới học việc như cậu.

Nhúng tay vào thì là không tự lượng sức mình.

Cuối cùng, giờ hạ huyệt cũng đến.

Chín tiếng trống điểm hồn người chết được vang lên, nối tiếp sau đó là tiếng kèn.

Cờ và câu đối đi trước.

Vài người đàn bà trong làng, từ trước khi đưa ma, đã đi bộ dọc đường đến nghĩa địa, rắc muối, đốt vàng hương đón trước.

Nghĩa địa của làng cậu, nghĩa địa chung của cả ba thôn, nằm trên một mạn đồi trồng mía và sắn.

Những nấm mồ mới có cũ có, được quy hoạch một cách ngay ngắn thành từng hàng, từng hàng thẳng tắp. Có những ngôi mộ mới xây, cỏ đắp lên còn chưa bén rễ, những vòng hoa được đặt lên xung quanh phía mộ, trải qua vài tháng, vài năm dầm mưa dãi nắng, loang lổ, mốc lên đen sì, bẩn thỉu, trông thật sự gớm ghiếc.

Một chiếc huyệt đã được những người đàn ông đào sẵn, bác Thắng vốn dĩ không có người thân, nên lúc hạ quan tài xuống, chỉ nghe một vài tiếng khóc từ phía người dân trong làng.

Riêng Kiên, cậu không hề khóc.

Dù chỉ là ướt mắt.

Hoàng lặng lẽ nhìn quan tài bác Thắng đang nằm ở trong, dần bị vùi lấp dưới đất đỏ.

Theo tục lệ trong làng, ngôi mộ mới sẽ được những người thân thiết, đem đến những miếng đất nhỏ có cỏ mọc dại, đắp lên trên nấm mồ, cho vơi bớt sự trơ trọi. Lần tiếp theo đến viếng mộ, cỏ nếu mọc xanh tốt, thì người đã khuất vẫn luôn vui vẻ dưới suối vàng. Vốn từ trước đến nay, cậu không bao giờ tin vào mấy chuyện ma quỷ, nhưng đến giờ, rốt cục cậu cũng phải thừa nhận.

Hoàng cũng bước lại, cầm một chiếc xẻng, gạt đám cỏ lên, bỏ vào mộ bác một mảng đất thật xanh, thật tốt.

Những cô hồn, ma đói xung quanh nghĩa địa, ngửi thấy mùi đồ ăn hương nến, chúng lao đến xung quanh, ra sức hít Hà, vẻ mặt hưởng thụ,

Hoàng thấy vậy, trừng mắt lên nhìn chúng.

Tất nhiên, những con ma này rất biết điều, đứng lui về một hàng, cúi đầu xuống tỏ vẻ ăn năn. Chúng biết, những người có thể nhìn thấy chúng, đã là không thuộc loài bình thường. Đằng này còn là người có thể hăm dọa mình, tốt nhất, không nên đụng tới.