Pháp Sư Đôi Mươi

Chương 42




Sáng sớm hôm sau, khi mặt trời đã lên đỉnh, nắng luồn qua rèm cửa sổ, xông thẳng vào mặt Hoàng. Cậu nhíu mày, nhăn nhó tung chăn ngồi dậy.

Đồng hồ đã chỉ 8h50.

Con búp bê vải vẫn ở im một chỗ, không hề dịch chuyển.

Sau khi vệ sinh cá nhân, đánh răng rửa mặt xong xuôi, cậu đi xuống dưới nhà xem mẹ đang làm gì.

"Mẹ ơi..."

"Dậy rồi hả con?"

"Dạ... Mẹ định đi đâu thế?"

Ngó thấy bà Châu đang chuẩn bị một sấp hương vàng, bánh kẹo đồ chay, Hoàng thắc mắc.

"Hôm nay là ngày lễ ở Điện Phủ, con không nhớ à?"

Điện phủ? Hoàng ngẩn người.

Làng của cậu có ba điện chính thờ phụng thần. Điện Nhất, điện Nhị và điện Tam, đặt ở ba thôn khác nhau. Điện Nhất phụ trách thờ Thành Hoàng làng, điện Nhị và điện Tam ở hai thôn còn lại phụ trách việc khấn vái mùa màng, cầu phúc cầu lộc.

Điện phủ ở đây chỉ điện Nhị, nằm ở thôn kế bên, nơi mà ngày bé khi trường tiểu học của Hoàng chưa xây dựng, bọn cậu đã phải học trong nhà kho gần Điện phủ.

Tất nhiên, Hoàng không bao giờ quên được thời gian ấy.

Điện phủ nằm trong một khuôn viên, chính xác hơn là một cái vườn nhỏ, xung quanh có rất nhiều loại cây quý, um xùm tươi tốt quanh năm. Tán của chúng rất rộng, rất lớn, bao trùm lên ngôi điện nhỏ bé.

Hồi ấy, cứ vào những ngày hè trời nắng nóng, Hoàng cùng chúng bạn có đôi lần lẻn vào trong sân điện hóng mát, nhưng tuyệt đối, chỉ ngồi được một ít phút. Phần vì các cô giáo không bao giờ cho học sinh bén mảng tới, phần vì mỗi khi bước vào đấy, giống như có luồng khí lạnh chạy thẳng vào người, đứa nào đứa nấy về nhà đều bị cảm lạnh, nói mớ. Thử bao lần thuốc đều không khỏi, có một đứa trong đám Hoàng có bà nội làm thầy bói, nói rằng hồn vía đã bị thần giữ mất, bà nó vừa phải gọi về, cha mẹ tuy không tin, nhưng đến lúc hết đường, phải mất ba ngày ba đêm kêu vía về nhà. Tất nhiên là không đứa nào dám nói đến việc lẻn vào sân điện hóng mát, nhưng chúng biết rằng nơi ấy không phải là chốn vui chơi của chúng.

Hoàng luôn thắc mắc vì sao sân điện luôn lạnh lẽo như thế, sau này mới phát hiện ra, đấy chính là âm khí, mà Điện phủ chính là đường đi của vong hồn khu vực này, xuống âm ty.

Nơi đây quanh năm thờ cúng, các thầy bói ngày ngày đến thắp hương, xin đài.

Không rõ Điện được xây dựng lần đầu từ khi nào, chỉ thấy từng mảng, từng mảng rêu phong đen sì, gớm ghiếc bám đầy lên tường. Khiến cho khu điện này, bình thường đã thiếu ánh mặt trời, lại càng chìm trong u tối.