Pháp Sư Đôi Mươi

Chương 379




Cuộc điện thoại reo lên lúc nửa đêm của con trai làm bà Châu hoảng hốt đi chân trần vội chạy xuống dưới sân mở cửa.

"Mẹ. Mau mở cửa cho con."

"Ai... Ai thế kia?"

Bà Châu vừa tra chìa vào ổ khóa mở cửa vừa nheo mắt lại nhìn người trên lưng con trai là ai.

"Vào nhà rồi con kể hết mọi chuyện cho mẹ nghe."

Cửa vừa mở lập tức cậu cõng Đăng vào trong nhà, đặt dưới chiếc phản gỗ nơi phòng khách.

"Mẹ, mẹ lên phòng con lấy cái túi vải đeo trong ngăn kéo thứ 2 xuống đây giúp con."

"Được được."

Hoàng đưa tay ngay trước mũi Đăng, nhìn ra hơi thở nó vẫn yếu ớt không có dấy hiệu hồi lại, bèn lật lưng nó ra đằng sau, cùng lúc ấy bà Châu cũng đem túi đồ xuống.

Cậu nhanh tay túm lấy túi. Lục một hồi mới tìm ra tấm bùa màu vàng cùng chiếc chuông đồng trông đã cũ mèm, vội vã cầm bút mực vẽ câu chú rồi bỏ vào giữa lồng ngực Đăng. Nét mực đỏ ngoằn ngoèo trên nền giấy vàng trông như một nùi sợi chỉ rối rắm.

Cậu dựng người Đăng ngồi dựa vào bức tường sát phản, đọc chú kích hoạt tấn bùa, cuối đoạn nhấc chiếc chuông lên rung trước mặt Đăng ba lần rồi lại hạ xuống.

Có lẽ Đăng hồn vía còn quá yếu, chưa thích nghi nổi với những thứ xung quanh mình nên sự việc ban nãy đã làm vía cậu bị ảnh hưởng mạnh, ba tiếng chuông kia để gọi hồn gọi vía về, nếu không mất hồn vía thì chúng cũng hoảng loạn mà đảo lộn linh tinh, nên cậu giúp chúng trở về lại đúng vị trí thần thức của nó.

Coi như là đã gần ổn. Cậu đặt người Đăng nằm xuống phản, bắt lại nhịp tim nơi lồng ngực cùng hơi thở, phát hiện chúng đã đập bình thường trở lại mới thở phào nhẹ nhõm.

Bà Châu đứng bên cạnh nhìn cậu một mạch làm những việc kia, trong lòng không hiểu là loại cảm giác gì, nhưng khuôn mặt thì sững sờ.

"Con... Con vừa làm gì đấy?"

Hoàng sẵn sàng tâm lý chấp nhận trả lời hàng tá câu hỏi mà bà Châu có thể đặt ra đối với mình ngày bây giờ. Ban nãy là trường hợp gấp rút, nếu cậu cõng Đăng lên trên phòng nhất định bà Châu cũng đòi vào coi cho bằng được, mà cõng lên đấy cậu cũng không chắc cậu còn sức, thôi thì...

Hai mẹ con ngồi vào bàn tiếp khách nhìn nhau.

Lần đầu tiên bà Châu nhìn thấy con trai làm một việc liên quan đến tâm linh. Trông hành động của nó không khác gì với những thầy bà mà bà từng tới tế lễ dâng đàn cả. Nó khiến bà vừa hoảng sợ lại vừa bất ngờ. Hai mẹ con không biết mở lời thế nào với nhau.

Rốt cuộc... Thầy Long đã làm gì mà rèn con trai bà ra như thế?

"Đấy là ai thế?"

"Cháu trai ông Hạ mẹ ạ. Nhà ở gần trường tiểu học ấy."

"À à..."

Bà Châu gật gù nhớ ra. Bảo sao trông nó quen thế. Thằng bé đấy ngày nhỏ hay chạy đi theo Hoàng buổi trưa giờ đã lớn thế này rồi.

"Thế tại sao đêm hôm con với nó còn đi ra ngoài?"

Vâng vâng, câu hỏi cậu sợ nhất đây rồi.

"Con... Thật ra... Thật ra từ lúc con ở với thầy Long, cứ tuần một hai lần còn đều phải ra ngoài lúc nửa đêm để... để tập võ ạ. Và rèn mắt! Đúng rồi rèn mắt. Mẹ biết đấy đôi mắt của con..."

Đôi mắt của Hoàng? Đôi mắt của cậu trong mắt mẹ thì làm sao?

Đúng rồi chỉ là do mắt cậu nhìn thấy được những thứ không nên thấy nên mẹ cậu mới gửi cậu đi học nhà thầy Long thôi.

"Thôi được rồi. Mẹ hiểu rồi."

Bà Châu nghe xong lý do bất giác gật đầu, tuy cảm thấy lời lẽ con nói ra đều có chỗ không hợp lý.

Hoàng ấm ớ bắt đầu tìm ra một lý do để che mắt mẹ việc cậu tìm đến nhà ông Mười. Nếu như cậu nói ra sự thật sợ sẽ gây cho bà Châu hoảng sợ, dù gì mẹ cậu cũng đang tín với ông này. Vả chăng thủ thuật yểm bùa liên quan tới cô Tâm là việc không tốt đẹp gì, để mẹ cậu biết Hoàng thật sự đang làm gì nhất định mẹ cậu sẽ rất lo, thậm chí là bắt cậu trở về cuộc sống bình thường.

Bắt cậu trở lại cuộc sống bình thường... Nghĩa là sẽ trở thành một con người bình thường, rời xa nhà ông Long, cho dù có đôi mắt của cậu có nhìn thấy ma đi chăng nữa cậu cũng không còn thấy hoảng sợ, cũng căn bản biết sơ qua cách phòng ma trừ tà, cũng không phải là không hợp lý.

Được rồi cứ quyết thế đi, làm xong lần này nhất định cậu sẽ xin ông Long cho mình được rút ra khỏi cái giới pháp sư đầy rẫy những điều vô lý này.

Nhưng mà...

"Muộn quá rồi, con tranh thủ chợp mắt trước khi trời sáng đi, mẹ lên phòng ngủ đây."

"Dạ."

Cậu chờ mẹ đi lên phòng rồi cũng thu dọn đồ linh tinh vào trong túi, lên phòng cất gọn nó vào ngăn kéo, cùng lúc lấy chiếc gối xuống dưới nhà ngủ ngay dưới ghế gần chiếc phản của Đăng. Cậu sợ nếu lỡ khi thằng bé tỉnh lại phát hiện mình đang ở một nơi lạ hoắc sẽ bị dọa một phen. Nhịp thở đã ổn định trở lại, thằng bé đang ngủ say.

Cậu vòng tay gối đầu, nằm nhắm mắt suy nghĩ miên man. Bỗng dưng lại phát hiện ra, vốn dĩ cậu đã có thể trở về cuộc sống bình thường từ rất lâu rồi. Đâu ai hơi rảnh để tiếp tục cái nghề bạc mệnh như lão Long nữa?

Cứ thế Hoàng thiếp đi từ lúc nào không biết, đánh thức cậu dậy là tiếng động bên cạnh.

Đăng mở mắt, giật mình khi phát hiện có người nằm cạnh, lồm cồm bò dậy chuẩn bị chạy đi.

"Này, mày dậy rồi đấy à? Đừng sợ, anh Hoàng đây."

Hoàng? Hoàng nào?

Trong cơn ngái ngủ, Đăng dụi dụi mắt trông người bên cạnh. Đây chẳng phải là anh Hoàng con nhà bác Châu thần tượng hồi bé của nó đấy à?

"Anh là anh Hoàng? Thế... Em đang ở đâu vậy?"

"Mày bình tĩnh ngồi yên nghe anh giải thích này."

Hoàng đặt tay lên vai Đăng, tay còn lại day trán, một cơn đau đầu bỗng dưng ập đến khiến cậu bị choáng.

"Dạ?"

"Đây là nhà của anh. Chuyện đêm hôm qua mày không nhớ một chút gì hết à?"

"Đêm hôm qua?"

Đăng ngơ ngác ngồi nhớ lại.

"Em... Hình như tối qua em lại bị mộng du. Thực sự em chỉ nhớ được đến lúc khó thở bị ngất đi... Anh là người đã đưa em về đây ạ?"

"Mày có nhớ hôm qua nhìn thấy gì không Đăng?"

Đăng cắn môi, ánh mắt nhìn xuống dưới có chút sợ sệt, hai tay siết lại với nhau.

"Một đoàn người không đầu."

Thế là đúng rồi, thằng bé có đôi mắt âm dương.

"Đây chắc không phải lần đầu tiên thấy những thứ thế này chứ?"

"Dạ. Cũng được một thời gian rồi. Từ đầu năm ngoái đến giờ là hơn một năm."

"Mới có thôi à? Bị từ lúc nào?"

"Năm ngoái trên đường đi học về em bị ngã, cuốn vào gầm container. Sau tai nạn ấy, từ lúc tỉnh lại ở bệnh viện, em phát hiện ra mình nhìn thấy những thứ đáng lý người trần không nên thấy."

Vậy là phần tai nạn này đã ảnh hưởng mạnh đến phần vía của nó, khiến nó nhìn thấy được vong hồn. Trường hợp này lão Long đầu hói có dạy qua cho cậu một chút.

"Sợ không?"

Bất giác Hoàng thốt ra câu đấy khiến cả 2 cùng ngỡ ngàng. Đăng ngẩng đầu lên nhìn cậu cười cười.

"Sợ chứ, em sợ lắm. Từ sau khi điều trị chấn thương ngoài từ viện về, mỗi đêm đi ngủ đối với em là một ác mộng. Em luôn bị mộng du ra nghĩa địa, ra những con đường đất giáp với bụi tre làng mà bình thường ban ngày còn chẳng ai dám đến đấy. Sáng tỉnh dậy thấy mình năm giữa những nấm mộ, em nghĩ chắc ai cũng sợ chứ riêng gì em."

"Thế là rất nhiều lần em chạy ra con đường tối hôm qua rồi?"

"Thi thoảng thôi ạ. Nhưng đoàn người không đầu kia làm em mềm nhũn cả người. Vốn lúc đấy vừa bị anh va vào thoát khỏi cơn mộng du nên người em cũng tỉnh, chứ bình thường mộng du chắc cũng không biết gì đâu."

Cũng có lý. Khi Đăng tỉnh dậy sẽ đánh thức dương khí nó lên, mà như vậy dễ bị đám người kia hút hết về. May là hôm qua cậu đỡ nó về đây được.

"Hầu như tối nào em cũng nhờ bố mẹ trói em vào chân giường hay cây cột trong nhà, nhưng mà... Nhưng mà vẫn không có ích gì. Bố mẹ lúc nào cũng canh em, nửa đêm đi tìm mà không bao giờ thấy, rõ ràng em ngủ ở nghĩa địa, nhưng bố mẹ cả đêm tìm không có, sáng ngày mai đúng chỗ đấy lại thấy em. Em khổ quá. Mỗi lần cùng mẹ đi đền hay chùa, đều bị người ta giữ lại không cho vào, em cũng đau đầu choáng váng khi đến những nơi như vậy."

"Người ta" ở đây có lẽ là những vị thần giữ đền ngoài cửa rồi.

Hoàng vỗ vỗ vai thằng bé thở dài đồng cảm.

"Anh hiểu rồi. Anh sẽ tìm cách cho mày."

Đăng ngước lên nhìn Hoàng.

"Anh... Anh cũng nhìn thấy được đoàn người không đầu kia?"