Pháp Sư Đôi Mươi

Chương 355




Nhưng... Tại sao Thơm cũng phối hợp cùng cha của mình để nhúng tay vào làm việc này? Chẳng lẽ cô ta cũng muốn mẹ mình hồi sinh lại ư?

Tại sao con người lại có những ham muốn hoang đường đến vậy?

Thuật hồi sinh, nghe đồn rất ít người làm được, chỉ là nghe đồn, nó chưa được xác minh bao giờ. Với cái thế giới tâm linh mà cậu mới bước vào chưa được một năm này, những chuyện trên đời chưa được chứng kiến cũng đã thấy, riêng thuật này, cậu sống chết không muốn tin.

Không dám nghĩ nữa, tranh thủ một giấc để tối nay thức cả đêm vậy.

Chắc chắn lão Long đầu hói lại đi mày mò tìm kiếm thứ gì chuẩn bị cho trận chiến đêm nay.

Hoàng nhắm mắt thiu thiu ngủ, chuẩn bị đi vào giấc nồng thì bất chợt điện thoại rung lên.

"Chết tiệt. Chín mười giờ đến nơi rồi còn gọi gì vậy?"

Cậu ngái ngủ đưa điện thoại ra trước mặt xem ai gọi đến.

Là Mai.

"Alo? Sao giờ này gọi khuya thế mày? Tao chuẩn bị đi ngủ, hôm nay khá bận..."

"..."

Đầu dây bên kia im bặt làm Hoàng thấy lạ kì, quái lạ? Hay nó nhấn nhầm vào nút gọi cho mình?

"Này? Nhấn nhầm hả? Tao tắt máy nhé?"

"..."

"Nói gì xem nào? Hay đang ngủ? Nghe thấy tiếng mày thở rồi nhé."

"Hức..."

Tiếng nấc đứt đoạn phía bên kia chỉ một lần duy nhất nhưng đủ để cậu nghe được.

"Này? Mày khóc đấy à?"

"Không... Không có...."

"Mẹ kiếp, giọng khản đặc lẫn mũi nghẹt thế này là khóc chứ gì nữa. Làm sao?"

Hoàng thấy chối thì sốt hết cả ruột, lại ai làm gì nó rồi?

"Hay là tên Tùng kia? Biết ngay mà, nhìn mặt gã khốn nạn vô cùng, ngay lần đầu gặp mặt tao đã không ưa nổi. Khốn nạn thật!"

Đầu dây bên kia vẫn không nói gì, Hoàng có thể nghe thấy tiếng thút thít nhỏ, điều này dễ khiến cậu phát điên.

"Thanh Mai!"

Hoàng tức giật gầm lên với bên kia, ngay lập tức Mai tắt máy.

Chết tiệt!

Cậu sốt ruột nhấn nút định gọi lại, bỗng bên ngoài phòng có tiếng gõ cửa.

"Dạ?"

"Làm gì mà ầm ầm thế? Đi nào."

"Bây... Bây giờ ấy ạ?"

"Phải. Đi thôi."

Lão Long ôm theo một chiếc túi lớn nhưng lại rỗng tuếch, Hoàng nất đắc dĩ ném điện thoại sang một bên, lảo đảo đứng dậy đi xuống cùng thầy.

Dưới nhà để xe, cậu bắt đầu ngơ ngác.

"Thầy, nếu giờ đi ô tô, đến nơi sẽ khó hành động, đi xe máy thì không có cái nào, làm sao bây giờ?"

"Không sao, cứ mở cốp xe ra đi, gần tới nơi thì đỗ nó vào bãi trống nào đấy rồi đi bộ sẽ ổn hơn. Phải giải quyết cái huyệt trước 3 giờ sáng để đi tới nghĩa trang, nếu không e là không kịp, mọi việc vỡ lở thì không ai giải quyết nổi hậu quả đâu. Này, mở cốp xe ra đựng ít đồ."

"Vâng."

Cậu không ý kiến gì mà mở cốp xe, ông Long đưa cái túi lên, uỳnh một cái nặng trĩu.

"Ơ... Đấy là cái gì thế thầy?"

"Xẻng đa năng. Để làm gì thì tự biết."

Hai thầy trò phóng xe rời đi xa nhà nghỉ, ban đêm trời tối, lại sương đêm giăng khắp lối, nghe kể thì thơ mộng nhưng nó lại âm u rợn tóc gáy. Những con đèo uốn lượn ban ngày đẹp là bao, nhưng tới ban đêm lại như biến thành một con rắn độc quằn quại chực chờ giết chết người đi đường vì những đường cong sâu hun hút của nó.

Trong lòng cậu thì như kiến đốt. Nửa lo lắng cho việc ra ngoài lần này, nửa lo lắng về việc Mai ở nhà có bị làm sao.

"Dừng lại tại đây thôi. Rồi đi bộ vào."

"Thầy, thầy có chắc trạm xá này mọi người ngủ hết cả rồi không?"

"Chắc. Chỉ cần hai cha con nhà kia say giấc thôi. Tao đã lén đốt trầm ngủ cho hai người đấy chiều nay rồi."

"Thầy. Thầy lợi hại."

"Còn phải nói?"

"Vậy còn chìa khóa?"

"Đây."

Vãi... Thứ mà lão Long đầu hói đưa ra chính là một cái bẻ khóa đa năng.

...

"Thầy có đồ nghề ăn trộm từ lúc nào vậy thầy?"

"Nói tầm bậy không. Đi."

Lão gõ đầu Hoàng một cái đau điếng, lần lần đi theo mép tường trạm xá, nhảy vào bên trong.

Kinh quá, già rồi mà còn gân thế nhỉ?

"Có ai không ạ?"

"Không. Nhảy vào đi."

Cậu hấp tấp ném túi đồ lên trước cho lão Long, rồi tự mình nặng mông trèo vào tường sau.

"Nhục lắm thầy ạ. Đi bắt ma mà phải lén lút đi ăn trộm."

"Bé cái mồm thôi. Cẩn thận cha con nhà kia tỉnh dậy bây giờ."

Hai người mò đường tới căn phòng kia, Hoàng vác theo dụng cụ nặng thở không ra hơi, mồ hôi vã ra đứng chờ lão Long phá khóa.

Cuối cùng nó cũng chịu kêu tạch nhưng tiếng này khá to khiến thầy trò nhìn nhau chột dạ. Giờ phút này kiệm lời là tốt nhất nên hai người lẳng lặng lẻn vào khép cửa lại.

"Thầy, từ lúc thầy trèo tường đến lúc thầy phá khóa, con thấy thầy có tướng ăn trộm lắm đấy."

"Im mồm! Mở cánh cửa ra đi."

"Dạ."

Cậu hạ đồ xuống chạy lại phía giá đựng băng gạc, lão Long kiên nhẫn soi đèn pin chờ đợi.

"Mùi tử khí nồng lắm rồi. Chắc cái xác này được bảo quản không tốt. Sen mà hồi sinh vào đây thì bị lòi xương thiếu thịt à? Tên ác nhân này."

"Thầy, thầy đừng nói thế con không dám mở cửa."

"Mở đi. Nhát gan."

Cậu mếu máo mở ra, lần này đã chuẩn bị sẵn, mùi âm khí không làm cậu bị sốc được.

"Đúng là một cái huyệt rồi. Này thằng kia, mày làm gì đấy? Dừng lại mau!"

Lão Long cẩn trọng đứng bên ngoài quan sát xong thì phát hiện thằng đệ tử ngố chuẩn bị mang xẻng ra đào huyệt. Lão giật mình hất ngược nó ra bên ngoài, ngay lập tức cặp đồng tử ban chiều làm cậu bị thương lao ra. Nhưng tốc độ nó rất yếu.

"Sao nó lại chậm chạp thế này? Mày cho nó uống nhiều máu quá à?"

"Hic... Dạ."

Lão lắc đầu không thèm đếm xỉa tới cậu, trực tiếp dùng thanh kiếm quý lần trước đánh nhau với thủy quái lia một đường, chúng biến thành tinh phách bay lấp lánh.

Thanh kiếm ấy là thanh kiếm Cao Tuệ Mẫn đã đền bù lại cho cậu do hồi ở điện Nhị đã vụt gãy thanh đào mộc kiếm rởm.

Nó thật sự lợi hại.

"Được rồi, việc bây giờ mình phải làm có phải là đào huyệt không ạ? Thầy để con nhé. Sức trẻ vai rộng."

"Bốp!"

Lão Long tức đến điên người, cốp một phát vào đầu Hoàng đau điếng.

"Cầm đèn chạy trước ô tô. Tay mày đau, đòi đào cái gì? Thứ hai nữa là cứ giỏi bước vào bãi đất kia đi, lão ta đã yểm một trận đồ nhỏ phía dưói rồi. Nếu mày động thủ chân tay phi lại đấy, nhất định mày sẽ bị trúng tử khí mà chết."

"Hic..."

Cậu thụt ngay xuống không dám làm phiền, lão Long sai cậu mở túi to kia ra, bên trong nào cuốc nào xẻng, thế nhưng lại có chiếc túi thông dụng lão hay mang đi làm lễ.

Ngay lập tức Hoàng hiểu ra, nhanh tay dọn luôn một bàn nho nhỏ có cả nến, hoa, chiếc chuông đồng và cả hương nến. Quả này lôi cả chuông gọi hồn, chơi lớn thế này không ai đọ được.

"Giỏi lắm đệ tử. Đúng là trò ngoan của ta."

Nói xong lão bắt tay ngay vào công việc, ngồi xuống dưới, bắt đầu thắp nhang, tụng chú.

Đã lâu lắm rồi mới được nhìn thấy lão trong bộ dạng ma mị mày. Mùi nhang xộ vào mắt mũi lại nghe tiếng rì rầm rì rầm tấu thần tấu thánh khiến cho Hoàng cảm thấy lo sợ. Lần nào cũng vậy, bất đắc dĩ bị đẩy tới con đường pháp sư, tuy không hợp tình hợp lý lắm nhưng lại là một loại duyên, theo lời lão hói nói.

Nghiệt duyên thì có.

Nghĩ vẩn nghĩ vơ, đột nhiên phía trước mặt hai người phát sáng rực nguyên căn phòng làm cậu giật mình, hoang mang không hiểu chuyện gì.

"Ơ..."

Phía trước mô đất trống của căn phòng kia, ánh sáng phát sáng là do một hình tròn vành vạnh bao quát ở giữa chiếc bài vị trống màu đen tuyền, bên trong hình tròn lại là một hình thất giác đều, mà trung tâm giữa là bài vị, tạo thành một trận độ hình thù quái đản mà cậu chưa thấy bao giờ.

Lão Long bình tĩnh lôi một hình nhân bằng rơm ra, phía sau có dính một lá bùa, đặt trước bát hương đối diện với bài vị đen vô danh kia.

Hoàng ngay lập tức hiểu ra vấn đề. Trận pháp này được kết nối với linh hồn và xác của người vợ kia, bây giờ lão Long đang tìm cách thu phục nó lại để phá đi.