Pháp Sư Đôi Mươi

Chương 325




“Nhung…?”

Mai từ lúc nghe được giọng nói của con ma kia lập tức đoán ra được sự việc, chỉ là cô không ngờ “Nhung” trước mặt cô lại giống em mình đến vậy. Từ sống mũi, chiếc cằm tới cả đôi mắt và nốt ruồi nhỏ ở khóe mắt, giống tới không phân biệt được luôn. Nhưng “Nhung” trước mặt cô là một cô gái mang âm hưởng của thập niên 70, cách đây hàng mấy chục năm với chiếc sơ mi trắng và quần chun đen thẫm, thật sự…

“Ta không phải là cô bé đấy.”

Người trước mặt lắc đầu với Mai.

“Vậy là bà đã biết Nhung có khuôn mặt như đúc giống bà, nên bà mới tìm cách hãm hại em tôi?”

“Không phải.” - Thiếu nữ lắc đầu – “là cô bé này vô cùng hợp với mệnh của ta. Lần đầu tiên khi cảm nhận được khí tức của nó ở gần, ta đã rất tò mò tới đây dò xét, thật ra ta cũng vô cùng giật mình trước hình dáng bên ngoài con bé lại giống ta tới vậy.”

Mai cũng giật mình huống hồ gì là người trong cuộc.

Hoàng quan sát kĩ lưỡng người này rồi thu lại chiếc bình nhỏ vào trong túi.

“Hình dạng này của ngươi cũng chỉ có thể duy trì trong vòng hai giờ đồng hồ nữa thôi.”

“Ngươi…? Ta bằng tuổi bà cậu đấy.”

Ta bằng tuổi bà cậu đấy…

Câu này nghe quen vậy?

Tôi bằng tuổi bố cậu đấy…

Ôi trời, nhớ ra rồi, bóng ma này, không cần phải hỏi thêm cũng biết chắc đây là hai mẹ con.

“Cậu trai trẻ, cậu nói đi, làm sao cậu lại biết chuyện của tôi? Hồi nãy… Hồi nãy cậu có nói là con tôi? Con trai ư? Đến tôi còn không biết được…”

“Năm xưa khi bà phá thai, thằng bé này cũng đã đầy đủ bộ phận hoàn chỉnh của một con người. Nơi đây xung quanh vốn có luồng âm khí cao, cộng thêm việc mỗi ngày lại có hang chục người tới đây nạo phá thai, vong nhi nhiều vô kể, điều này làm cho thằng bé kia dễ dàng hấp thụ dương khí trời đất mà tu vi cao được tới nhường này.”

“Không thể… Không thể nào…”

Người phụ nữ kia bắt đầu òa khóc tu tu như một đứa trẻ, đôi mắt đầy nước mắt và căm phẫn bắt đầu đỏ lòe lòe.

“Mai, mau rút ra đằng sau, bà ta sắp biến thành quỷ rồi.”

Đôi mắt kia không hề qua mặt được sự quan sát của Hoàng, cậu vội vàng chạy lại kéo Mai ra phía đằng sau, với thằng bé con đang nhắm chặt mắt và tai kia, còn về phần mình thì đứng phía trước che che chắn cho ba người.

Trên khuôn mặt yếu ớt bợt nhạt của con ma mang hình dáng Nhung kia, hai gò má bỗng nhiên quắt lại nhăn nheo, từ miệng bỗng thò ra hai chiếc răng nanh nhọn hoắt, trắng hếu, hai mắt đỏ trợn lên, móng tay bắt đầu dài ra sắc bén.

“Aaaaaaaa…”

Mai thấy bộ dạng thay đổi đột biến theo chiều hướng đáng sợ kia thì hét toáng lên, vội vàng nhảy ra đằng sau ôm chặt lấy Nhung, trong lúc luống cuống vô tình ngã vào người thằng bé đang ngồi co ro bịt mắt bịt tai cạnh Nhung hồi giờ. Thấy động, nó giật ình mở mắt nhưng không dám buông hai tay, miệng mấp máy hỏi.

“Bác, bác bị làm sao thế?”

“Mẹ em…”

Mai nói không thành câu làm thằng bé sốt ruột, nó nhìn khẩu hình của Mai thì biết là nhắc tới mẹ Nhung của nó thì vội vàng buông hai tay ra, quay người qua chỗ Nhung đang ngất đi.

“Mẹ Nhung bị làm sao hả bác?”

Mai lắc đầu nguầy nguậy làm nó sốt ruột hơn, rõ ràng là mạch của mẹ vẫn rất ổn định mà?

Hoàng thấy tình hình nguy cấp, vội vã cầm chiếc chuông nhỏ ra rung, miệng liên tục đọc câu chú, trong đầu đang suy nghĩ có nên dùng bùa để phong ấn nó lại hay không, hay ngay lập tức đánh một chưởng cắt đứt quá trình thành quỷ của nó.

“Này cậu kia, mẹ tôi bị làm sao đấy?”

“Hả?”

Hoàng giật mình làm lỡ mất nhịp rung đầu tiên, con ma trước mặt ban đầu thấy vậy chuẩn bị ra chiêu ứng phó, phát hiện bên cạnh có một ma côi thì rất hài lòng. Nó cần nuốt tinh phách của ma côi này để nhanh chóng nâng cao tu vi.

“Nào, một ma côi tu luyện lâu năm, mau, mau lại đây, ta sẽ cho con đồ ăn ngon.”

Nó liền biến thành hình dạng sinh thời lúc còn sống như hồi nãy, lôi giọng nói ngon ngọt ra để dụ dỗ thằng bé, ma côi mà, thứ nó thiếu chính là tình yêu thương của bố mẹ.

“Mẹ ạ?”

Thằng bé đang quay lưng với nó lại đối diện với mặt với Hoàng, nghe giọng mẹ xong thì mừng rỡ quay lại.

Đúng mẹ rồi!

“Mẹ khỏe rồi hả, sao lại đi ra đây…”

Thằng bé giật thót mình cảnh giác chạy lại phía Hoàng, túm lấy tay cậu.

Nó nhìn thấy một người có hình dạng là mẹ Nhung, nhưng nụ cười thì lại lộ ra hai chiếc nanh dữ tợn.

“Ngươi! Ngươi là ai? Sao lại biến thành mẹ ta để lừa ta? Ngươi không phải là người bình thường???”

“Oắt con, ma côi thông minh nhỉ? Có điều ta không biến thành hình dạng ai hết, đây là khuôn mặt ta lúc sinh thời mà? Ha ha, sao lại giống mẹ ngươi cho đư… Kh…Khoan! Ngươi nói ta giống mẹ ngươi sao???”

“Giống mà.”

Sau khi đã chắc chắn Hoàng có thể thừa sức bảo vệ cho ba người bao gồm cả thằng bé, nó mới bắt đầu an tâm trả lời rồi chỉ ra Nhung phía sau.

“Như đúc luôn kìa.”

“Là cô ta?”

Con ma phía trước thấy vậy thì thốt lên, tại sao cô ta lại ở đây?

“Ngươi lấy mạng con bé năm lần bảy lượt mà còn ngạc nhiên gì nữa?’

Hoàng bật cười.

“Cậu trai trẻ, cậu cười gì thế kia?”

“Ha ha, điệu cười này là dành cho ngươi đấy.”

Hoàng nhăn nhăn nhở nhở lại làm cho thằng bé ngạc nhiên.

Cái tên pháp sư điên này, bị làm sao thế kia?

“Cho ta?”

Con ma trước mặt vô cùng thắc mắc, rồi như chợt phát hiện ra điều gì, nó vội vàng nhìn xuống dưới khuôn mặt của thằng bé kia.

Chỉ mất một khắc để hiểu ra sự việc.

“Thằng… Thằng bé này chính là…”

“Phải, nó là đứa trẻ năm xưa đã bị phá bỏ tại nơi này đấy.”

Y như hồi nãy, cảm xúc chi phối con ma này lại biến nó trở thành hình dạng bình thường rất nhanh chóng. Hai răng nanh bỗng nhiên bị rút lại, đôi mắt cũng không còn đỏ dại lên nữa, móng tay cũng trở về bình thường như lúc ban đầu.

“Mẹ Nhung?”

Thằng bé nhìn thấy một màn biến đổi mơ hồ này, nó nhất thời bị hoa mắt mà không kìm lại được.

“Con… Con trai… Mẹ đúng là mẹ con, nhưng mẹ không phải là Nhung.”

Con ma kia bắt đầu giống như một con người, nó bước lại gần chỗ thằng bé đang đứng cạnh Hoàng, dang hai tay như muốn ôm lấy nó.

“Bà bị điên à? Bà không phải mẹ tôi.”

Thằng bé hoảng sợ tột độ, nó chạy lại phía sau Mai và Nhung, cầm lấy tay Nhung mà kêu.

“Mẹ ơi mẹ ơi, mẹ mau tỉnh lại đi, mau tỉnh lại đi.”

“Con trai, con nhầm rồi, con bé đó không phải là mẹ của con, là mẹ, mẹ mới là mẹ của con này, nào, mau lại đây, mau lại đây.”

Con ma kia gần như phát điên, nó bất cần mọi thứ mà xông ra phía sau, nước mắt chảy đầy trên gò má xanh xao.

“Hoàng!”

Mai thấy nguy hiểm tới gần, hét lên kêu Hoàng.

Hoàng thấy vậy thì cũng không để yên được nữa, cậu vội vàng lấy hai tay ra kéo con ma có khuôn mặt Nhung đứng lại.

“Lạy cô, cô cứ bình tĩnh mà đứng yên đây đi.”

Hoàng vừa dứt lời, thằng bé cũng ngưng lay mẹ Nhung của nó dậy, tuy nhiên với chuỗi âm thanh ồn ào vừa qua, Nhung đã mở mắt.

“Mẹ ơi…”

Thằng bé vui mừng reo lên, chạy tới ôm lấy Nhung, cô giật mình mở mắt, ngơ ngác chưa kịp hiểu chuyện gì, cũng vội vàng ôm lấy thằng bé, xoa lưng dỗ dành.

“Mẹ đây, mẹ đây, con trai của mẹ vẫn ở đây sao?”

“Vâng, con đây này mẹ ơi.”

“Buông nó ra! Nó là con trai ta cơ mà?”

Con ma kia tức giận đùng đùng tính lao lại mà ra chiêu với Nhung, nhưng may thay đã được Hoàng cản lại.

“Ngươi bình tĩnh ta xem nào, mới gặp nó một khắc đã muốn nó nhận làm mẹ, nghe có vô lý quá không vậy?”

“Cũng đúng.”

Bà ta gật gù rồi cũng chững người lại.

“Ơ, anh đang nói chuyện với ai vậy anh Hoàng? Chị Mai?”

Mai lắc đầu không nói, tính cô vốn nhát ma nên khi nhìn một màn ban nãy tới giờ vẫn chưa hết choáng, không thể mở miệng mà nói chuyện được, Hoàng thấy vậy vội vàng đi tới, nắm lấy tay Mai đỡ cô dậy rồi vỗ về trấn an.

Thấy không ai trả lời mình, Nhung thở dài, cô không nhìn thấy được con ma kia nên càng không hiểu có chuyện gì xảy ra.

“Một con ma giống y hệt mẹ, mẹ ạ.”

“Sao… Sao có thể chứ.”

Nhung nghe xong thì bật cười xoa đầu thằng bé.

“Cậu trai trẻ, nó đúng là con trai ta rồi.”

Con ma kia nhìn những cử chỉ kia, ngay lập tức đã nhận ra, không nghi ngờ gì được nữa.

“Ồ, ngươi nhận ra kiểu gì đấy?”

“Vì tác phong của nó, giống y như gã đàn ông bội bạc kia.”

Con ma kia nói xong lại mang theo một hàng nước mắt.

“Ý ngươi là cha đứa trẻ?”

“Không sai.” – nói đoạn bà ta gật đầu. – “cậu trai trẻ muốn tôi kể chuyện à?”

“Cái đấy là do ý của bà nữa.”

Hoàng nhún vai, tọc mạch chuyện của người khác không phải là sở thích của cậu, Mai vẫn đứng bên cạnh cầm tay Hoàng, cô thấy thế khẽ giật nhẹ vào tay cậu một cái làm cậu quay sang.

“Muốn nghe hả?” – Hoàng ra dấu.

“Ừ.” – Mai gật đầu.

Nghe thì nghe.

“Thực ra thì năm xưa ta là một mậu dịch viên.”

“Mậu dịch viên sao? Thời bao cấp?”

“Phải, chính là nó đấy, thời đấy ta là cô mậu dịch viên, nhan sắc thì cũng thuộc dạng bình thường thôi, không nổi lắm, nhưng cậu biết không cậu trai trẻ, thời đó con gái làm mậu dịch viên có giá lắm, các thanh niên trai tráng tới tán chúng tôi nhiều vô kể, mãi mới có một vài anh lọt vào mắt xanh của chúng tôi, và thật không may mắn, hắn ta chính là người mà ta mắt mù ngu xuẩn nhắm mắt trao thân.”

Hoàng cắn môi trầm ngâm, là do một lựa chọn sai lầm trong quá khứ mà ra cả một tấn bi kịch cho cả thế hệ sau?

“Nhà hắn thuộc loại tri thức, cha mẹ đều là hưu trí, hắn bên ngoài lúc nào cũng bóng lộn, quần âu, áo măng tô, miệng lưỡi ngon ngọt lắm.”