Pháp Sư Đôi Mươi

Chương 312




"Đừng cho nó phát hiện ra em."

Hoàng đưa cho Nhung một lá bùa vàng có quấn chỉ đỏ, ra dấu cho cô cất vào túi áo.

Nhung chừng như vẫn còn bất ngờ trước sự việc này, hai tay run rẩy mà cẩn thận đặt vào người lá bùa kia.

Sau khi đã ổn thoả cả, Hoàng bắt đầu sắp xếp trận đồ giữa phòng trọ của Nhung, Mai không được Hoàng lí giải hành động tối nay của Hoàng thì bực dọc đi đi lại lại khó chịu, Nhung cũng ngồi xuống ghế, hồi hộp chờ đợi lúc thằng bé kia tiến vào.

"Anh Hoàng, anh có thể nói cho em biết vì sao thằng bé xuất hiện được không?"

Hoàng không ngơi tay, trên tay cậu đang lau lại bát hương hay dùng trong các buổi cầu siêu của lão Long đầu hói, cũng chẳng nhìn Nhung nhưng vẫn gật đầu.

"Ừm. Nó là vong nhi từng bị mẹ nó phá bỏ tại đây."

"Dạ?"

"Khu này được nhà bà Vương đầu đất xưa lấy làm nơi nạo phá thai, tất nhiên sẽ có nhiều vong nhi oan khuất bị bỏ lại lởn vởn quanh đây, đứa bé kia cũng vậy."

"Thế tại sao nó lại đi theo em?"

"Vì em nhìn trông rất giống mẹ nó."

Hoàng nhìn Nhung rồi cười, tiện tay cất gọn bát hương kia đi.

"Em giống sao?"

"Phải. Theo lời thằng bé kể thì tầm bốn mươi năm trước mẹ nó đã bỏ nó tại nơi đây, lúc ấy thằng bé đã rõ được linh tính nên nhớ được khuôn mặt mẹ nó, từ đấy lúc nào nó cũng chờ mong bà ấy xuất hiện trở lại."

Cậu nhếch môi đứng lên.

"Và rồi em đã tới."

"Nó luôn luôn tìm kiếm mẹ, cái ngày mà em đi bộ từ đầu ngõ vào trong nhà ông bà Vương đầu đất nói chuyện với họ xin trọ, nó đã đi theo em. Nó luôn bảo vệ em."

"Cái này em có biết."

Nhung cúi mặt xuống nói nhỏ, không biết cô đang nghĩ gì.

"Vậy nếu em..."

"Suỵt!"

Hoàng bỗng nhiên cắt ngang lời Nhung, ra hiệu im lặng. Hai người con gái trong phòng nhìn cậu khó hiểu, Hoàng chỉ kịp thì thào.

"Thằng bé đang quay về rồi."

"Vâng."

Nhung nghe vậy cũng hít một hơi thật sâu, bình tĩnh lại, ngồi lên cái ghế bên kia.

Cô cảm nhận được tiếng trẻ nhỏ đang đi lại phía của phòng.

"Cậu kia."

Nhung giật mình với giọng nói trẻ con này. Nó rất giống với giọng đứa trẻ trong giấc mơ khẩn thiết gọi mẹ chạy trốn đi.

Cô nhắm nghiền mắt lại, hai tay bấu chặt nhau, hít một hơi thật sâu lấy dũng khí rồi quay ra phía ngoài.

Thằng bé mập mạp có bộ quần áo rất đẹp đẽ và gọn gàng đang đứng chống nạnh, mỏ chu chu lên tỏ vẻ đầy kiêu ngạo và bá đạo, nó gọi Hoàng một cách đầy bất hảo.