Pháp Sư Đôi Mươi

Chương 302




"Ồ?"

Lão nghe xong có vẻ chả mấy gì là bất ngờ, nhưng miệng lão ố một tiếng tròn xoe như quả bóng kia thì đối với Hoàng cũng thật là lố.

"Lấy thứ gì nói thử ta nghe coi? Nếu được dạ thì ta cho mượn ngay."

"Việc này... Cái này hơi khó ạ."

Hoàng di ngón tay lên bàn ra trò ngại lắm.

"Cứ nói đi."

Lão sốt ruột cau mặt lại nhìn Hoàng. Đã nói là bạn thân của lão Long kia thì tính cách cũng chẳng khác nhau là mấy.

"Con muốn mượn vòng thạch anh của chú."

"Vòng thạch anh?"

Lão nhìn Hoàng nghi hoặc.

"Thạch anh trắng sao?"

"Dạ phải."

Hoàng gật đầu.

"Cái đấy thì không được đem đi bừa bãi. Cậu quay về gọi thầy cậu lên đây nói chuyện với tôi đi còn có thể có khả năng."

Lão gạt phắt tay có ý xua Hoàng, cậu đã quen với cái giọng điệu này.

"Đây coi như tiền làm hư hại trầy xước đá trước ạ."

Cậu mở ngăn kéo ba lo rút ra một phong bì màu trắng, đem tới trước mặt.

Lão già đối diện Hoàng rất nhanh tay, cầm lấy phong bì kéo trả về cho cậu.

"Thôi đi. Tôi không nhận."

"Thì chú cứ nhận đi."

Hoàng biết ý, cố tình giúi vào tay lão, người kia vờ cầm giả lại, nhưng nhận ra độ dày của phong bì thì bình tĩnh thu lại.

"Đùa chứ tôi nể cậu và thầy cậu lắm nên mới nhận đấy."

"Dạ. Cái đó con biết."

Hoàng nghe xong cười cười.

"Đợi tôi một lát."

Lão đứng dậy ôm phong bì đi vào bên trong nhà, trong đây cũng chả lấy làm gọn gàng lắm, từng xấp vàng mã chồng thành chồng lớn để ngổn ngang chắn hết cả lối đi.

Không để Hoàng phải chờ lâu, lão từ trong phòng cầm ra một hộp vải màu sẫm.

Nó rất vuông vức, bên ngoài hộp là lụa màu tối thêu chỉ vàng hình bông hoa lớn, bên trong là một lớp nhung mịn, mở ra đó chiếc vòng thạch anh trắng đang yên vị.

Đá trắng nhung đen, thật sự tôn lên nét quý hiếm của cái vòng bên trong hộp này.

Hoàng cẩn thận đậy hộp lại.

"Vậy con về trước đây ạ."

"Trước tối trả về cho ta."

"Con biết ạ."

Hoàng nhún vai, cất kĩ vào trong ba lo chào lão già trong nhà rồi đi về phía phòng trọ Nhung.

Cậu gọi điện cho con bé trước, thông báo cho nó kêu bạn đi ra khỏi phòng trước đi, đề phòng có gì sơ suất không tránh được, bản thân mình thì bắt xe buýt lên tuyến cũ.

Dưới cái trời nắng gần 36 độ gay gắt kia, Hoàng xách hai túi đồ cùng một ba lo đeo trên vai, vừa đi vừa thở dốc.

"Hoàng ơi?"

"Hả?"

Vương nhác thấy bóng người giống Hoàng kêu vào thử, ai dè đúng thật.