Pháp Sư Đôi Mươi

Chương 300




Hoàng ái ngại nhìn thằng bé kia đang giận dỗi, cười trừ một tiếng với hai người kia rồi cũng quay người bước theo sau Mai.

Hai người một trước một sau, không ai nói với ai lời nào, lẳng lặng bước ra dãy phòng trọ.

Những người dân trọ xung quanh dãy này thường để ý tới dạo nay có đôi nam nữ trẻ hay đi vào trong khu cuối phòng trọ như một đôi tình nhân, họ bắt gặp cả buổi sáng, buổi trưa, thậm chí là có người còn thấy họ đi bộ lúc tối khuya quanh khu vực này, nên lấy làm hiếu kì lắm. Đa phần họ là những công nhân làm trong khu công nghiệp gần đây, sáng bận tới tối mịt, về nhà đóng kín cửa tắt đèn, mạnh ai người nấy lo, có quan tâm tới vấn đề gì thì cũng chỉ im lặng mà khẽ ghé tai qua khe cửa phòng. Thực ra họ cũng nhiều chuyện, nhưng vì bản chất mà không bộc lộ ra. Nay đúng giờ gần nghỉ trưa lại bắt gặp, bao nhiêu ánh mắt tò mò quay ra ngoài nhìn đôi nam nữ nọ, không nể cả gì sất, khiến cho hai nhân vật chính nhận ra được sự việc, đi đứng có không được tự nhiên. Cơ mặt của Hoàng cứng lại, nhịn không biểu cảm ra ngoài, chân bước đều như một cái máy, nhưng thi thoảng vẫn lúng túng ngượng nghịu điều chỉnh lệch nhịp để giữ khoảng cách với Mai hơn, Mai biết điều đấy nên cũng cố gắng sải bước nhanh.

Hai người đi bộ tới đầu ngõ, một chiếc ô tô đã đỗ từ lâu ở đấy ra mở cửa, không cần nhìn Hoàng cũng biết được đấy là ai.

Tùng.

Vị cảnh sát trẻ tuổi của cục điều tra tâm linh bước xuống xe trong bộ cảnh phục.

"Chào anh."

Tùng thấy vậy thì cũng gật đầu cười xã giao với Hoàng.

Mai dừng bước lại trước mặt người yêu, cô thấy anh trong bộ dáng này thì cất tiếng hỏi.

"Anh mới từ chỗ làm về à?"

"Ừm. Anh mới đi điều tra một vụ án gần đây nên sẵn đường qua tới đón em luôn."

Mai nghe vậy cũng không nói gì mà bước lên xe, khi Tùng đóng cửa lại, phát hiện ra Hoàng vẫn còn đứng đấy. Anh ta quay đầu lại.

"Cậu cũng về nhà sao? Mau lên xe đi?"

"Không cần đâu, khỏi đi. Tôi không về nhà. Hai người đi chơi vui vẻ nhé."

"Cảm ơn anh."

Vẫn phong thái lịch thiệp xã giao kia, anh ta lần này bước lên xe rồi đưa Mai đi trước mắt Hoàng.

Cậu đứng yên một khắc, tự cau mày lại.

Dù đã tiếp xúc với người yêu Mai nhiều lần rồi, nhưng không hiểu sao lần nào cậu cũng có cảm giác không vừa ý, trong lòng luôn bợn rợn chân tay, bụng dạ khó yên.

Cậu đa nghi quá sao?