Pháp Sư Đôi Mươi

Chương 3




"Con ơi, con tỉnh rồi à?"

Hoàng từ từ mở mắt, nhìn thấy mẹ cậu đang ngồi ngay cạnh giường, mắt đỏ hoe, nắm chặt tay của cậu, nhìn cậu với nụ cười mừng rỡ.

"Con...con..."

Hoàng cố gắng mở miệng ra để nói chuyện với mẹ, nhưng không thể. Ngay lúc này, một trận đau buốt từ lồng ngực ập đến...

"A..."

Cậu nhói lên một tiếng. Đau, thực rất đau.

Bà Châu, mẹ cậu, hốt hoảng vội vàng lại đỡ con trai nằm đúng tư thế.

"Con mới trải qua cuộc phẫu thuật rất dài, không được cử động, biết không? Nằm đây, nằm đây mẹ đi đến chỗ bác sỹ."

Cậu ngoan ngoãn nằm nghe theo lời mẹ, nhắm nghiền mắt lại, bà Châu nghĩ con trai muốn ngủ, bèn đóng cửa phòng rồi nhẹ nhàng đi ra ngoài, định bụng sẽ đi lâu hơn một chút cho con trai nghỉ ngơi.

"Tao không ngờ, mày lại khốn nạn đến thế Nam ạ."

"Xin lỗi mày, Hoàng. Tao không ngờ mày có thể biết được bí mật ấy của tao. Giờ mày chỉ còn đường chết, họa chăng tao và Linh mới yên ổn được."

Cuộc nói chuyện cuối cùng khi bị trúng nhát đâm chí mạng ấy, vẫn còn văng vẳng trong đầu Hoàng. Cậu không thể tha thứ cho những con người ấy. Cố nghiêng người qua góc cửa phòng, chợt thấy có một cậu bé, tầm 5,6 tuổi, đầu đinh, vẫn mặc áo bệnh nhân, tay cầm trái bóng nhựa màu đỏ, ngơ ngác đứng trước cửa phòng.

"Cậu bé, em là ai?"

Trong đầu vốn dĩ muốn hỏi như thế, nhưng lồng ngực lại không cho phép. Hoàng đành giơ tay ra, khẽ chào, miệng cố nhếch lên nụ cười ra hồn nhất.

"Chào anh, em muốn tìm mẹ." - giọng nói non nớt vang lên.

Hả?

Cậu bé bị đi lạc phòng sao?

Hoàng có chút lo lắng cho bé con, cậu đau đến mức không thể nói được, ra dấu khoát tay ý nói cậu bé lại đây. Đành phải để cậu ở lại, lát nữa mẹ Hoàng về, sẽ nhờ mẹ đi thông báo với người nhà cậu bé.

Cậu bé cũng thực ngoan. Ôm trái bóng lại cùng, leo tót lên chiếc ghế cạnh mép giường, từ từ lấy tay mình, áp vào phần băng trắng xoá trước ngực Hoàng. Hoàng giật mình, muốn tránh đi nhưng không được, sợ cậu bé nhấn mạnh tay vào miệng vết thương mới khép.

"Anh sắp khỏi rồi nhỉ"

Hoàng phì cười. Hoá ra cậu bé đặt lên rất nhẹ nhàng, hệt như không khí. Đúng là trẻ con, chắc do xem phim nhiều quá, nên cậu bé mới có những hành động như vậy.

Hoàng gật đầu với cậu, cười cười.

"Cạch..." Tiếng mở cửa phòng bỗng vang lên, bà Châu đã về, đi cùng là một vị bác sỹ.

"Hoàng, ổn không con?"

Hoàng gật gật, lấy tay chỉ về phía cậu bé. Bà Châu đi lại cái ghế, ngồi ngay xuống chỗ cậu bé đang ngồi. Cậu bé bèn nhảy xuống ghế, ngồi ngay mép giường, lấy tay mân mê chiếc cúc áo trên người bà. Hoàng giật mình, mẹ cậu không nhìn thấy cậu bé kia ư?