Pháp Sư Đôi Mươi

Chương 237




"Thật kinh khủng, không ngờ cậu ta vẫn còn nhớ hai chúng ta."

Mai cùng Hoàng bước lên xe buýt, vừa yên vị cô đã lầm bầm.

Hoàng không nói gì, nhường ghế cho Mai ngồi gần cửa sổ, bản thân lại ngồi kế bên cạnh, không biết đang suy tính điều gì. 

Mai thấy đối phương không đáp lại, vẫn cố chấp hỏi thêm. Đây vốn là bản tính của cô thực sự rất muốn sửa. Mỗi khi dỗi ai bất cứ điều gì, cô đều muốn cắt đứt liên lạc với người ta, không muốn nói chuyện với họ nữa, nhưng tuyệt nhiên là người cô thích hoặc yêu quý, cô đều mặt dày bắt chuyện.

Tuy đây là cô không dỗi Hoàng, nhưng cô bực cái cách cậu lờ cô đi không để tâm tới cô.

"Mà này, hồi nãy mày bảo mai sẽ quay lại, là thật à?" 

"Là thật."

Hoàng gật đầu, ánh mắt lại hướng ra cửa sổ xe.

"Mọi chuyện vẫn chưa giải quyết xong hay sao?" 

"Chưa."

Hoàng lắc đầu, trong lòng như có cả trăm vấn đề cần được giải đáp.

Tất nhiên mọi chuyện không hề kết thúc đơn giản như vậy. 

Bình thường bóng đè là trạng thái của cơ thể mỗi khi con người hoạt động mệt mỏi, thế nhưng trường hợp của Nhung lần này có cả những vết thâm ở trên bả vai nữa.

Vong ma kia có phải là muốn bắt Nhung làm trò gì cho nó hay không?

Có lẽ thực sự không đơn giản như những vụ việc nhỏ lẻ bình thường cậu đã giải quyết. 

Hoàng nhìn Mai xuống bến xe đi bộ về nhà, mới yên tâm lên chuyến đi ngược về nhà thầy Long.

Khi cậu về thì trời cũng vừa trưa nắng gắt. Oi bức khó chịu khiến con người ta muốn phát hoả lên vậy. Ông Long ra mở cửa chính cho cậu, bị nắng hắt lên mặt đến đỏ bừng cả lên.

"Mày đi đâu mà giờ này mới về? Có mau vào để mà đóng cửa không hả? Ngẩn ngơ ngẩn ngơ, tao lại đánh cho phát vào đầu này." 

"Vâng. Con chào thầy ạ."

Hoàng bỏ ngoài tai thái độ cáu kỉnh cùng lời nói của thầy mình, lừ đừ lừ đừ tiến vào bên trong nhà.

Cái Ngọc có vẻ như là chờ Hoàng từ rất lâu rồi, thấy cậu về thì mừng cuống lên. 

"Anh Hoàng đấy à? Anh về rồi hả?"

"Con chào mợ ạ. Ừ, anh mới về đây Ngọc."

Cậu thấy bóng bà Liên đang dọn cơm dưới bếp liền chào một tiếng. Thấy vậy, bà cũng nhìn ra phía cậu, cười hiền từ. 

"Hoàng đã về đấy hả con? Mau xuống rửa tay chân mặt mũi cho mát người đi, rồi xuống dưới bếp ăn cơm."

"Vâng, con biết rồi ạ."

Sau khi sửa soạn xong xuôi, cậu đi xuống dưới bếp, như thường lệ, vẫn là cả nhà chờ cơm cậu. 

"Úi giời, về khéo giờ cơm thế không biết."

Lão Long bĩu môi nhìn bóng dáng cậu.