Ngri lùi bước lại, gượng ép cười.
"Em không sao. Anh đừng lo."
Cô cắn môi thật mạnh, cả người run lên, cô phải làm vậy, để không phải bật ra tiếng nấc nào trước mặt Long.
Nhưng Long làm sao lại có thể không biết? Anh đưa tay lên, xoa đầu người Ngri.
"Ổn rồi, ổn rồi. Cố lên em."
Thành trì kiên cố cuối cùng giống như gặp một cỗ đại bác to lớn làm cho sụp đổ hoàn toàn, gọn ghẽ và nát vụn, chút kiên cường cuối cùng còn sót lại trong người cô bị lấy đi sạch sẽ, Ngri cắn môi đến bật máu, nước mắt mặn chát chảy từ đôi mắt phượng buồn kia rơi xuống, ngấm vào khoé miệng, xót vô cùng. Cô nghẹn lại, biết mình không thẻ giả vờ được nữa.
"Nín đi, đừng khóc nữa. Không ai trong số họ muốn em khóc đâu."
Ngri hiểu họ trong lời nói của Long có nghĩa là ai. Cô ôm chầm lấy anh, giống như một người chới với dưới sông sâu sắp chết đuối gặp được khúc gỗ lênh đênh trước mặt mình vậy.
Long khá bất ngờ trước hành động này của cô. Nhưng anh không hề từ chối. Trái lại còn đưa tay ra vỗ về.
"Em vẫn còn có mọi người."
"Không. Em còn có mỗi một mình anh thôi. Anh sẽ ở bên cạnh em chứ?"
Ngri nói trong nước mắt, lại vùi đầu sâu hơn vào lồng ngực người con trai.
Long ngẩn người lại, không biết đáp thế nào cho phải lẽ.
"Ừ. Anh coi em là em gái của anh, dĩ nhiên anh sẽ luôn ở bên em rồi."
Ngri ngưng khóc, lập tức đẩy mạnh mình ra khỏi người Long.
Em... Em gái?!?
Tại sao lại là em gái?!?
"Em không muốn làm em gái của anh."
Cô gằn lên từng tiếng. Ánh mắt hiện lên một sự không cam chịu.
"Người ta nói với anh là em bỏ bùa anh, anh nghe rồi phải không?"
"Anh..."
"Anh biết chuyện em bỏ bùa anh rồi phải không?"
"Anh nói gì đi chứ? Phải đấy, chính em bỏ bùa anh đấy."
Ngri bỗng dưng như phát điên, thần trí không ổn định, hành động quá khích này làm Long thấy sợ.
Sợ cô bị làm sao.
"Ngri, nghe anh nói này, thôi, đừng như thế nữa..."
Anh lấy cầm lấy tay Ngri, trấn áp cô. Chỉ sợ nếu không ai giữ cô lại, cô sẽ đi làm những chuyện tiêu cực.
"Anh buông ra!"
Ngri giật tay mình lại, Long cũng không giữ nữa.
"Anh buông ra nhưng em phải hứa với anh, không được hành động quá khích như hồi nãy nữa."
"Tại sao?"
"Thần trí em không tỉnh táo, anh sợ em hành động linh tinh. Nơi đây rừng rú hiểm trở, anh không thuộc địa hình, biết tìm em thế nào giữa trời tối đen thế này?"
"Không phải! Em không hỏi tại sao cái ấy! Em hỏi tại sao lúc nào anh cũng đối xử tốt với em."