Pháp Sư Đôi Mươi

Chương 222




"Thế à?"

Liên ngẩn người. Vậy thì thật kì lạ.

"Tục của họ là trước khi làm lễ gọi hồn người chết, để chứng minh họ chết hẳn thì không một ai được rơi giọt nước mắt nào hết. Bởi quan niệm của họ thì lúc ấy những người kia chưa chết. Khóc lóc chẳng có nghĩa lí gì." 

"Sao chị cái gì cũng biết."

Sen nhún vai, mẹ cô cũng là người dân tộc, làm sao lại không biết cho được?

Ba người cứ thế thì thầm với nhau, Long đứng im nghe kể. Thực ra trong mấy ngày qua, anh đã bỏ qua rất nhiều chuyện, nên chỉ lặng yên lắng nghe. Hơn nữa, anh chỉ chăm chú nhìn vào nét mặt của Liên, khi thì nhăn lại, khi lại giãn ra, trông rất buồn cười. Trong cơn thập tử nhất sinh, mỗi khi nghĩ tới cô, anh đều đau như chết đi sống lại, vậy nên bây giờ có thể, anh phải tranh thủ từng giây phút. Đâu ai biết trước chuyện gì, có khi vừa cười với nhau khắc này, khắc sau lại chẳng thấy nhau đâu. 

"Mọi người ơi..."

Bỗng nhiên cửa lán có tiếng người, một cô gái tới, bê mâm thức ăn lại.

Là Ngri. 

Tục lệ trong bản, có khách tới, con gái đương sự phải ra tiếp thay cho anh đích trưởng đang tiếp phúng viếng.

"Ngri đấy à?"

Cô không cười, ánh mắt cũng không sắc bén nhanh nhạy như lúc trước nữa. Sen, Liên cùng Lâm trừng mắt lên đề phòng, đơn giản vì họ đã thấy được những việc cô làm với họ. Riêng Long thì không. Anh thấy mắt phượng của cô sưng húp lên, trông thực thảm hại. 

Ngri thốt nhiên nghe tiếng của Long, sợ hãi ngẩng lên. Chắc cô không ngờ anh lại ở đây chăng?

"Vâng. Mọi người dùng bữa. Lát nữa em tới dọn. Cảm ơn mọi người đã tới đây."

Nói đoạn, cô quay đầu đi ra khỏi cửa. 

"Từ từ đã..."

Long gọi với lại, cũng chạy ra khỏi lán theo Ngri, Ngri giật mình, bước chân bị hẫng hai bậc.

Lâm cùng Sen khá bất ngờ với hành động này, quay sang nhìn Liên lấy ý kiến. Riêng cô không thấy có gì để bất ngờ cả, cô cười nhẹ, xua tay với hai người kia đừng để ý. Nhưng trong lòng như một mớ hỗn độn. 

Phía ngoài lán, Ngri nhìn Long, cười trừ.

"Vâng?"

Mắt phượng dù có buồn hay vui cũng cong vút lên đẹp đẽ. 

"Anh muốn nói chuyện với em."

"Vâng?"

"Chúng ta đi chỗ khác được chứ?" 

Ngri không nói gì, dẫn đường đi trước.

Đến một khu vắng lặng hẳn, trăng bạc nhàn nhạt, cô quay đầu lại.

"Chuyện gì vậy ạ? Sao phải ra tận đây?" 

Trong đầu cô bây giờ có vẻ như có muôn vàn trùng độc đâm đến, hỗn độn, tạp nham, một số cảm xúc chết tiệt không biết Long thế nào. Trái ngược lại, anh bình thản, nhìn vào mắt cô.

"Em khóc nhiều lắm hả? Đừng khóc, như vậy ama em buồn lắm."