Pháp Sư Đôi Mươi

Chương 202




Cả Liên lẫn Sen nhất thời ngẩn người không biết chuyện gì đang xảy ra.

"Con Liên còn không mau ra khỏi lán? Muốn thằng trên giường nhìn thấy mày mà hộc máu ra thêm lần nữa à?"

Thầy Liên quát lên, làm Liên vội vàng ngơ ngác chạy ra ngoài. 

"Sen lại đây thầy bảo, đỡ thằng Long lại."

Sen nghe lời thầy, chạy tới chỗ Long đang máu me đầm đìa trên mặt hồi nãy.

Thầy Liên dựng thẳng người Long lên, dùng tay kiểm tra tất cả các mạch máu trong người, cuối cùng mở phanh lồng ngực của anh, phát hiện ấn kí dù là ban ngày nhưng phát sáng đỏ rất mạnh. 

"Ôi..."

Sen ngồi bên cạnh đỡ Long thấy một màn này không khỏi hét lên.

"Đặt cậu ta xuống giường đi, lại chỗ Lâm xem thế nào." 

Lâm nãy giờ đứng một bên, rất muốn giúp nhưng lại phát hiện cả người đau nhức quay cuồng, đến cả mở miệng cũng không mở được, bản thân thì bủn rủn hết chân tay.

"Cậu ta đã tiếp cận với tà khí rồi."

Thầy Liên lầm bầm, nói đoạn lấy tay mình, rạch một đường máu nhỏ, đưa lên miệng Lâm. 

Cái... Cái gì? Uống máu sống?!?

Sen thấy một màn này không khỏi buồn nôn, cô run rẩy đứng bên cạnh, lại nhớ tới hồi nãy Liên có nói với mình máu của pháp sư có thể trừ được tà khí.

"Lát nữa con lại phải mất công lập bàn làm lễ như hồi tối rồi." 

Thầy Liên quay lại nhìn Sen dặn dò, Sen gật đầu.

"Con biết rồi ạ. Giờ con đi chuẩn bị ngay đây. Thế tay của thầy có cần băng lại không ạ?"

"Không cần không cần, vết cắt nông, tí nữa nó tự khắc khép miệng lại." 

Ông cẩn thận đặt Lâm nằm cạnh giường bệnh với Long, thở dài ngao ngán, cùng Sen bước ra ngoài.

Trời nắng chang chang thế này, nhưng Liên vẫn đầu trần đứng ngoài nhìn vào trong.

"Thầy. Chị Sen." 

"Con gái, thầy nói con tự tìm chỗ mà ngồi cơ mà."

"Nhưng... Hai anh ấy có bị gì không hở thầy?"

Thầy Liên lắc đầu, chỉ tay vào lán trữ thuốc. 

"Vào đây rồi tính tiếp."

Lán trữ thuốc của trạm bên trong rộng rãi thoáng mát, ba người bước vào bên trong, thầy Liên cất lời.

"Thầy hỏi con, Liên. Lúc đi vào lấy bùa, con và Lâm đã gặp những chuyện gì?" 

"Chuyện ạ?"

Liên nhíu mày, cố kể lại tất cả sự việc cho hai người còn lại nghe.

"Sau đấy con đứng chờ Lâm ở phía ngoài rừng thì có gặp Ngri. Một lát sau... A đúng rồi. Một lát sau bà lão kia tới cùng Lâm, hình như là chỉ đường cho Lâm ra khỏi nơi ấy." 

"Bà lão nào?"

"Bà lão hôm trước Lâm đã gặp. Bà ta có hình dáng rất đáng sợ, giọng nói khiến người ta sởn gai ốc lên vậy."