Pháp Sư Đôi Mươi

Chương 2




"Dốt cuộc, cô và tên kia đã dan díu với nhau bao lâu rồi?"

Hoàng thực bình tĩnh, vốn dĩ, ngay bây giờ, sự tức giận của cậu, có chăng chỉ làm cho câu chuyện trở nên dài thêm, sự việc càng rắc rối.

"Em... Em..."

"Cô nói xem?"

"Xin lỗi anh, em... Em và anh Nam chỉ yêu nhau mới có vài tháng thôi..."

"Vài tháng?!? Ha ha! Chúng ta mới yêu nhau được gần một năm, mà cô đã cắm sừng tôi được được vài tháng! Giỏi!"

Hoàng cười, cậu cười trong cay đắng, gió cuối đông xào xạc xào xạc, những cành liễu rủ xuống, đong đưa, từng chiếc lá nhọn hoắt, ngoe nguẩy, hệt như những khớp xương người, múa may trong gió.

"Em.."

"Tôi nói cho cô biết rõ, thằng Nam, đã thua lỗ trong đợt cá độ vừa rồi, và cậu ta đang vay nặng lãi, tất nhiên, lãi rất cao. Có biết vì sao tôi biết được hay không?!? Đơn giản thôi, vì chủ nợ, chính là nhà tôi đấy, xiết nghĩ tình bạn phòng, tôi đã không kêu mẹ đòi lại, nhưng thật không ngờ... Được rồi, giờ tôi sẽ gọi về, cho người đến, một lấy tiền, hai, phải, không có tiền, sẽ đoạt mạng... Hự!..."

Hoàng nhói lên một tiếng, cậu cảm nhận thấy có một vật thể nhọn hoắt, lạnh lẽo, đâm trực tiếp qua hai xương sườn từ phía sau, xuyên thẳng vào tim...

Cậu gục ngã xuống dưới gốc liễu, hình ảnh cuối cùng, chính là Nam, tay cầm con dao rỉ máu, kéo tay Linh chạy trốn ra ngoài.

Máu từ miệng vết đâm tràn ra ngoài, thứ dịch màu đỏ sẫm, tanh tao, nhầy nhụa, loang lổ, bò trườn như những con rắn, ngấm vào lòng đất. Cây liễu bỗng trở mình, đung đưa mạnh hơn. Những cành liễu, trông thực đáng sợ dưới màn đêm của buổi tối. Như run rẩy, vui sướng, rủ xuống tựa như ôm trọn người Hoàng. Phải rồi, là gió, một lần nữa, Hoàng cảm nhận được sự lạnh lẽo tê người. Đau có, nhói rát, khiến cậu không thể cử động được nữa, cậu biết, vết đâm chí mạng như vậy, chắc chắn không thể qua khỏi. Máu cùng bùn đất, tạo thành một thứ thức ăn ngon đầy dinh dưỡng của liễu cổ thụ. Những chiếc rễ cố sức dài ra, hút trọn chất dịch lỏng ấy. Hút lấy hút để, đến cạn kiệt, sạch sẽ. Dường như ranh giới giữa sự sống và cái chết, cậu có thể cảm nhận được, rằng vũng máu tươi của mình, đang bị hút cạn. Chút ý thức cuối cùng của cậu, cứ thế tan biến. Giữa màn đêm, một bóng liễu trở mình, rủ xuống hơn mọi ngày, che chắn cho một thân thể yếu ớt, như đang ôm nhau, giữa sự tịch mịch, cô quạnh...