Pháp Sư Đôi Mươi

Chương 159




"Các anh đặt bệnh nhân lên giường đây đi ạ."

Liên lưu loát hướng dẫn hai anh lính kia đặt Hùng nằm xuống giường, xong xuôi, cô kiểm tra lồng ngực có còn thở hay không.

"Mạch và nhịp thở vẫn còn nhưng khá yếu. Phải nhanh chóng làm sơ cứu khí quản thôi. Chủ yếu nước vẫn còn bên trong này." 

Liên cùng một cô quân y nữa tiến hành sơ cứu Lâm. Tất cả mọi việc đều diễn ra nhanh chóng gọn lẹ.

"Khụ... Khụ..."

Tiếng ho của Lâm vang lên, phá tan bầu không khí im lặng. Anh đã tỉnh. 

Một anh lính tiến tới bên mép giường bệnh.

"Anh Lâm, anh nhìn thấy tôi chứ? Có nhận ra tôi không?"

Lâm thần sắc nhợt nhạt, mở mắt ra một nửa, khẽ gật gật đầu rồi nghiền lại. 

"Bệnh nhân giờ cần được nghỉ ngơi. Khoảng một tiếng đồng hồ nữa là khỏi rồi. Các anh cứ ra ngoài trước đi."

"Được."

Hai anh lính đồng thanh rồi chuẩn bị đi ra ngoài. 

"Ơ, đại đội trưởng, anh nhìn gì mà ngẩn ngơ ra thế?"

"..."

"Anh Long?!?" 

"..."

"Anh Long..."

"Ờ ừm tôi... Được rồi, đi thôi." 

Long giật mình vì tiếng gọi của cấp dưới, thấy mọi người trong lán đều nhìn mình bằng con mắt kì lạ, anh đỏ mặt rồi ho húng hắng.

"Ừm ừm... Đi ra ngoài nào."

Long luống cuống chân trước chân sau đi ra ngoài cùng hai anh lính trẻ. 

Một anh bỗng dưng dừng lại, quay đầu thắc mắc.

"Đại đội trưởng, anh làm gì mà ngẩn ra đó thế?"

"Ha... Hả? À ờ, tôi quá chăm chú xem họ cấp cứu người như thế nào, để sau nếu rủi anh em trong đội ta có việc gì, thì lại còn có cái mà kịp thời chứ." 

"Anh nói cũng phải."

Hai anh kia đồng thanh gật gù. Long thấy vậy thì ưỡn vươn vai.

"Haizzzz... Hai cậu cứ về trước báo cáo tình hình với doanh trại đi. Tôi ở lại đây canh chừng cậu Lâm. Chừng nào cậu ta tỉnh, tôi sẽ có cách giải quyết." 

"Nhưng... Như thế không phải cho lắm..."

"Nhưng với nhị cái gì? Tôi là một đại đội trưởng, làm sao có thể lơ là chuyện này được?"

"Dạ... Cũng đúng. Vậy chúng tôi đi trước. Anh ở lại." 

"Được rồi được rồi. Mau đi đi, đi đi."

Long cười cợt nhả, tay xua xua ra hiệu đuổi hai anh lính kia về. Mắt nhìn theo mãi.

Đi khuất sau bụi cây kia rồi. 

Long thở dài nhẹ nhõm. Chết dở. Chuyện lúc nãy mình nhẩn ngơ nhìn cô quân y trong lán kia chúng nó có nói ra ngoài hay không chứ? Lỡ nói ra, mấy anh em trong đơn vị lại trêu, cười mình xấu mặt xấu mũi. Hơn nữa, có khi có tên nào hiếu kì, nó lại đem đến đây nhìn mặt mà tán thì khốn nạn.