Pháp Sư Đôi Mươi

Chương 112




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thảo nào khi nãy đánh nhau, liền thấy Cẩm Giang gọi tên Cao Tuệ Mẫn như vậy. Hoá ra là quen biết. Làm Hoàng tưởng là một nữ quỷ thức thời.

"Hồi nãy nghe cô nói, xuống dưới kia Cẩm Giang sẽ gặp được tướng quân, là chém gió hay là thật?"

"Là thật. Tướng quân kia sinh thời lập nhiều công trạng, khi chết được phi thăng, giữ một chức coi sổ sách nho nhỏ dưới âm ty, thi thoảng ta có bắt gặp. Có điều..."

"Có điều làm sao? Chẳng lẽ sống với nhau vợ chồng bao lâu nhưng vị kia không biết vợ mình là ma?"

"Biết, biết chứ. Chính là điều này, tướng quân kia đã biết khi còn sống. Nhưng đó là do chấp niệm ngu ngốc sinh ra từ một thứ gọi là ái tình. Người nhắm mắt làm ngơ, chung sống trọn vẹn với tình yêu của mình. Ta cũng chỉ lưu lại ở phủ hai năm, rồi lại rời đi, nhưng cũng biết cái gì gọi là tình yêu từ phía hai người họ."

"Thế... Thế à?"

Hoàng nhăn mặt. Cao Tuệ Mẫn này đúng là yêu quái, sống lâu như vậy mà chưa chết.

"Ngươi không cần ngẩn ra đấy, mau mang người trong lòng của ngươi đi đến bệnh viện đi."

A, đúng vậy. Nãy giờ hóng chuyện mà quên mất Khanh.

Cao Tuệ Mẫn dùng khí tức ít ỏi của mình, niệm một đạo trên chiếc chuông nhỏ, rồi cầm lên, rung ba lần, lập tức vô số tinh phách bay ra khắp điện, cuối cùng liền đi vào bên trong chiếc gương của Cao Tuệ Mẫn.

Có một tinh phách chưa chịu rời đi, vòng qua người Hoàng hai lần.

Là bác Thắng.

Lúc trước, mới mất, Giao Linh từng nói đã gặp bác Thắng. Có lẽ do Cẩm Giang lấy tinh phách này dụ dỗ, tính lợi dụng cô làm quỷ nô cho mình. Cũng may còn có con búp bê vải kia.

Cậu mỉm cười, trong lòng tụng chú đại bi, tinh phách nhỏ cuối cùng cũng chịu chui vào gương.

"Được rồi."

Hoàng lại chỉ vào xác Tuấn.

"Thế còn..."

"Không sao. Ta đã quen với việc này, ở cục cảnh sát cũng có một nhóm chuyên điều tra về tâm linh, nhưng tất nhiên là nhóm bí mật, họ sẽ giải quyết trong đêm. Ta quen bọn họ. Lúc lấy lời khai, nhất định phải phối hợp."

"Được. Cảm ơn cô. Cao Tuệ Mẫn."

Hoàng mặc Cao Tuệ Mẫn ở lại, còn mình vai đeo ba lo, bế ngang Khanh rời khỏi điện Nhị, trời đã ngừng mưa, cậu đưa cô đến bệnh viện.

Bác sĩ trực đêm ngay lập tức đưa Khanh vào khám, nói chỉ bị ngất nhẹ, có lẽ do đi mưa, liền kê đơn thuốc rồi bảo cậu làm thủ tục nhập viện.

Hoàng nói mình không phải người nhà, gọi điện cho Mai xin số bố mẹ Khanh, sau đó chờ họ đến, nói dối là gặp cô bị ngất ngoài đường, liền đem đến đây, rồi cũng trở về nhà.

Người con trai ướt như chuột lột, bà Châu thấy vậy liền tức giận đánh một cái vào lưng.

"Không biết tìm nơi nào trú mưa à?"

Cậu cười méo xệch, lên phòng tắm rửa thay quần áo. Nằm xuống, suy nghĩ lại những sự việc hôm nay, rồi chìm vào giấc ngủ nhanh chóng.



P/s: cho những ai không biết hình dạng giao lĩnh đây. Đọc truyện của mình thấy nhắc hơi nhiều. 😂😂😂