Đến lúc Trần Phong trở về, lượng pháp lực khổng lồ mà Phong tháp được thưởng vẫn chưa truyền tống hết.
Chào đón cậu là những khuôn mặt không thể nào vui mừng hơn của các huynh đệ cùng tháp.
Điều mà cậu làm được, mãi mãi trở thành một truyền kỳ trong lịch sử nội tông Phong tháp.
Tuy nhiên phần thưởng của Vương Giả chiến cũng không có ít ỏi như vậy.
Ngoài nguồn năng lượng cực độ dồi dào và tinh thuần kia, các đệ tử bổn tháp còn nhận được mỗi người ít nhất là một ngàn khỏa Hoàng Trúc Cơ đan.
Bên cạnh đó, những người tham gia pha tranh đoạt thứ bậc cuối cùng còn có cơ hội tiến vào Tàng thư bí mật của nội tông Thiên Huyền.
Dĩ nhiên ai cũng là vô cùng tiếc nuối, khi mà chỉ có duy nhất Trần Phong có cơ hội ngàn vàng ấy.
Bất quá nói gì thì nói, không có cậu, vị thế của Phong tháp tuyệt đối không thể lấy lại được như bây giờ, vậy nên không ai có cảm giác bất mãn gì.
Ngày tiến vào Tàng thư để nhận thưởng được ấn định là một ngày sau khi các đệ tử rời khỏi Thiên Huyền giới.
Điều này đồng nghĩa với việc mọi người có hẳn gần một ngày để chung vui với nhau về chiến thắng của mình.
Có thể nói, các huynh đệ Phong tháp trên cả ba mặt trận năm nay đều là cực kỳ xuất sắc.
Vậy nên dù "tân sinh" kia là nhân vật chính, nhưng công lao không phải duy nhất thuộc về cậu.
Cũng chính nhờ có sự thật này, Trần Phong mới có thể dễ dàng lẻn đi, tránh khỏi sự chú ý của tất cả mọi người, trực tiếp tiến vào cột ma thuật.
Lên đến tầng hai mốt, cậu khẽ thở ra một hơi thật dài.
Cậu dĩ nhiên cũng muốn vui vẻ với mọi người một chút, nhưng việc cần làm vẫn còn rất nhiều, không thể nán lại quá lâu.
Bộ giáp mà Ngô Thần đưa cho cậu, quả nhiên là không tệ chút nào.
Theo lời của vô số các đệ tử, các tầng thượng của tòa tháp này chưa ai là có thể chinh phục nổi, áp lực của nó tạo ra có thể trực tiếp giết chết họ.
Tuy nhiên thanh niên cao lớn một đường băng băng leo lên mà chẳng gặp bất cứ trở ngại nào.
Nói tu vi cậu đã tăng lên nhiều là không sai, nhưng dám chắc thế là chẳng bõ bèn gì so với điều kiện cần để xuất hiện ở những tầng cao như vậy.
Đặt chân đến tầng một trăm, Trần Phong khẽ thở ra một hơi thật dài.
Quãng đường vừa qua hiển nhiên là không khó khăn gì, nhưng thứ đối diện với cậu trước mặt kia thực khiến cho người ta dâng lên một cảm xúc vô cùng khó chịu.
Ở đỉnh của Phong tháp, thanh niên có thể trông thấy các vì tinh tú gần hơn bao giờ hết.
Không gian chung quanh tuy vắng lặng nhưng đồng thời cũng mang một vẻ đẹp bình yên của vũ trụ rạng ngời.
Cùng với nguyệt quang dịu nhẹ, những cơn gió đêm đem đến cho người ta cảm giác cực kỳ sảng khoái, dễ chịu.
Tuy nhiên, đó là những gì mà mọi người nên cảm nhận được, còn với thanh niên cao lớn hiện tại, lại là một cỗ bất an ngấm vào tới tận xương tủy.
Cội nguồn của năng lượng, trái tim của tòa tháp đáng tự hào tọa lạc tại nội tông Thiên Huyền này, hiện ra trước mắt cậu lại là một đống bầy nhầy dơ bẩn như một sinh vật sống đang co bóp liên tục, bám quanh một trụ đá bạch sắc.
Rốt cuộc các ngươi đã làm gì với tông phái này rồi vậy!
Trần Phong vẻ mặt kinh tởm, tiến lại gần trụ đá, trong đầu không ngừng suy nghĩ.
Như vậy những dự đoán của Ngô Thần là chính xác, chính thứ pháp lực mà các đệ tử hấp thu vào hằng ngày đã nhiễm mầm bệnh Dị Tộc.
Ẩn sau vẻ tinh khiết khiến người ta phải thèm muốn là một mối hiểm họa chết người mà không ai có thể lường trước được.
Đem lực lượng của Thần Văn đẩy lên tận cùng, đồng tử thanh niên cao lớn tỏa ra quang mang xanh ngọc.
Tay phải đưa lên phía trước, bắn ra một cơn lốc cường hãn, nhằm thẳng vào đế của trụ đá.
Vì là vị trí xa nhất, lượng vật chất màu đen bầy nhầy kia ở đây rất ít, ngay lập tức liền bị Thần Văn lực lượng xóa xổ hoàn toàn.
Trần Phong từ từ đưa tay cao lên, hướng tới phần có nhiều vật đen kia hơn.
Quá trình này diễn ra khá suôn sẻ, tuy nói là có chút chống cự lại từ phía hắc sắc dị vật, nhưng có thể nói là sự "tẩy rửa" tuyệt đối.
Cậu đưa tay tới đâu, đống bầy nhầy bị xóa bỏ đến đó, bất khả kháng cự.
Mọi chuyện cứ đều đặn như vậy, cho đến khi thanh niên cao lớn "kỳ cọ" xong phần trụ đá.
Trên đỉnh của nó có vẻ như vốn là một thủy tinh cầu do các pháp sư cổ đại tạo thành, tuy nhiên giờ đây nó đã bị Dị Tộc làm tha hóa tuyệt đối.
Sau khi loại bỏ toàn bộ phần bên dưới, thứ bầy nhầy ban đầu bao bọc thủy tinh cầu này lộ ra là một sinh vật ghê tởm.
Trong kiến thức của mình, Trần Phong không biết nó là giống loài gì và cậu cũng không nghĩ xuất thân của nó lại ở trên phiến lục địa này.
Nó như một bãi đờm khổng lồ với hàng trăm con mắt cộng với hàng ngàn khuôn miệng màu đen kịt.
Nó hiển nhiên không chịu để yên cho Trần Phong tiêu diệt mình.
Toàn bộ con mắt bắn ra những tia năng lượng hắc ám, phóng thẳng về phía cậu.
Đem năng lượng Thần Văn tạo ra một tấm khiên bao quanh cơ thể, cậu bước sang giai đoạn tiếp theo của quá trình thanh tẩy.
Sinh vật ghê tởm không chỉ dừng lại ở công kích như vậy.
Tất cả những khuôn miệng của nó cùng lúc há ra, bắn tới một bầy nhung nhúc những thứ bé tí xíu sinh vật hắc ám.
Chúng uốn éo bay lượn trong không trung, bủa ra khắp không gian chung quanh cậu.
Nếu nói mấy tia sáng từ mắt của con quái vật bào mòn đi luồng năng lượng đang bắn tới và tấm khiên mà cậu tạo thành, thì bầy quái trùng vừa xuất hiện này đang có những động thái như muốn thôn phệ nó từng chút một.
Dĩ nhiên biên độ mà chúng có thể làm mỏng đi công kích và phòng thủ của cậu là cực kỳ ít, nhưng với linh hồn cảnh giới hiện tại, cậu hoàn toàn có thể cảm nhận được nó.
Thanh niên cao lớn nổi da gà trước những thứ gớm ghiếc này, vừa cẩn trọng hộ thân, vừa áp chế con quái vật gốc đang bao bọc quả cầu.
Chỉ cần cậu giết được nó, đám quái trùng kia sẽ không còn đáng lo ngại.
Đem Băng long trong thể nội điều động, cậu tỏa ra một lớp hàn khí dày đặc phối với tấm khiên và công kích của Thần Văn chi lực.
Bầy sinh vật hắc ám cùng với con quái vật gốc kia dù có ngoan cố và mạnh mẽ cỡ nào thì suốt bao nhiêu năm qua chúng cũng chỉ quen với việc thôn phệ và nhiễm bẩn phong hệ pháp lực thông thường.
Còn thứ mà chúng đang phải đối phó hiện tại lại là Càn Khôn Thần lực, cùng với băng hệ ma pháp, hiển nhiên là lợi thế đang thuộc về cậu.
Tuy nhiên mọi chuyện cũng không có đơn giản như thế.
Thứ sinh vật này tính ra có lẽ đã sống tới cả vài nghìn năm, độ ngoan cố và già đầu của nó là không hề đơn giản.
Thời gian càng trôi qua, nó càng chống cự mãnh liệt hơn.
Mặc cho độ huyền ảo và lạ lẫm từ năng lượng băng hệ, đám quái trùng và tia năng lượng từ mấy con mắt đã thích nghi được với phép thuật băng hệ.
Hàn băng pháp lực bao quanh tấm khiên và công kích của Trần Phong bị ăn mòn đáng kể.
Tốc độ mà nó hao hụt đi tăng dần đều, mặc cho cậu đã đẩy tốc độ điều động năng lượng của băng long lên đỉnh điểm.
Có thể nói đám sinh vật ghê tởm này có độ thích ứng cực kỳ biến thái, dễ dàng làm quen với loại năng lượng vừa gặp ngay tức thì.
Nhưng cũng chỉ vậy thôi!
Thanh niên cao lớn cười lạnh.
Tuy nói nó đã thích ứng được với băng hệ ma pháp, nhưng lại chẳng làm gì được Phong Thần Văn, sức mạnh thực sự đang liên tục bòn rút sinh mạng của nó.
Trong lúc nó làm thích nghi với lực lượng hàn băng thì cậu cũng đã tinh lọc sạch sẽ một phần ba quả cầu thủy tinh.
Con quái vật bắt đầu phát ra những tiếng kêu ghê rợn từ mấy cái miệng của nó.
Âm ba mà nó tạo thành cao vút nhưng đồng thời cũng có độ vang rất lớn, nếu không phải bị Trần Phong áp chế, nó hoàn toàn có thể vang vọng khắp bầu trời nội tông Thiên Huyền.
Tuy nhiên giờ đây, người duy nhất chịu sự tra tấn thính giác ấy chỉ có cậu "tân sinh" Phong tháp này.
Nghiến chặt răng chịu đựng tiếng thét kinh khủng của con quái vật, thanh niên cao lớn vẫn kiên trì thanh lọc thủy tinh cầu.
Quá trình này cần rất nhiều kiên nhẫn, đồng thời vô cùng quan trọng với mạng sống không biết bao nhiêu con người, thậm chí có khi nó còn ảnh hưởng đến đại sự sau này của toàn cõi Pháp Linh lục địa.
Thân là người mang Thần Văn, cậu không cho phép mình bỏ cuộc giữa chừng.
Nhiều giờ giằng co chiến đấu, cuối cùng điều gì đến cũng phải đến.
Hiện tại bên trong tinh cầu vẫn là một màn hắc ám đen kịt, nhưng bao quanh nó thể tích sinh vật bầy nhầy kia chỉ còn một phần tư lúc đầu.
Và cũng chính từ khoảnh khắc này, Trần Phong bắt đầu tập trung phản công.
Mục đích của cậu khi bày băng hệ ma pháp ra là để làm nó xao nhãng, tốn thêm lực lượng để giải quyết lực lượng hàn băng của cậu.
Trong khi đó, toàn bộ sức mạnh của Thần Văn lại được tập hợp để xử lý nó mà không phải lo lắng quá nhiều vào công cuộc phòng ngự.
Toàn bộ không gian trên đỉnh Phong tháp được thanh niên cao lớn đem năng lượng Thần vật bao trùm lấy, không cho bất cứ một sinh vật hắc ám nào thoát ra ngoài.
Cùng với sự yếu đi của con gốc, cậu cũng thu hẹp dần phạm vi lại chỉ còn bao quanh thủy tinh cầu.
Quá trình tịnh hóa nguy hiểm, khó khăn kéo dài cuối cùng cũng có thể thoải mái hơn một chút khi mà đám quái trùng không chịu được uy áp Thần Văn mà tan biến toàn bộ.
Giờ công việc của Trần Phong chỉ đơn giản là kết liễu sinh vật bám chung quanh quả cầu thủy tinh rồi thanh lọc năng lượng bên trong.
Cậu cứ như vậy đều đặn truyền năng lượng thần thánh ra bao bọc quả cầu.
Bình minh lên, những ánh nắng đầu tiên chiếu lên thân hình người thanh niên cao lớn vẫn vững vàng đứng trên đỉnh Phong tháp.
Cậu đã tận gốc diệt trừ được sinh vật bầy nhầy kia.
Hiện tại nơi đây không còn thứ gì gớm ghiếc tồn tại, tuyệt đối sạch sẽ và yên bình.
Có chăng, chỉ là cỗ năng lượng khổng lồ bên trong tinh cầu vẫn chưa hoàn toàn thuần khiết mà thôi.
Trần Phong thở ra một hơi thật dài.
Công việc tiếp theo của cậu đã đơn giản hơn rất nhiều, chỉ cần giữ nguyên cường độ điều động năng lượng Thần Văn, đồng thời hấp thu pháp lực thiên địa hồi phục là được, không có gì quá căng thẳng như trước.
Nguồn năng lượng bên trong quả cầu thủy tinh là quá mức khổng lồ, vì vậy mà thời gian cần thiết để tịnh hóa nó hoàn toàn là cực kỳ lớn.
Chưa kể, mục đích của thanh niên cũng không có đơn giản như vậy, lượng thời gian mà cậu cần theo đó mà càng tăng thêm một đoạn dài.
- Ta nói người quả là đệ nhất cuồng nhân tu luyện trong lịch sử Phong tháp hẳn cũng chẳng có ai phản đối đâu!
Công Tôn Nguyệt nhìn Trần Phong cười nói.
Với việc thành viên duy nhất có thể tiến vào Tàng thư các sát giờ rồi mà chẳng thấy bóng dáng đâu, toàn thể Phong tháp được một phen rối loạn, hốt hoảng chạy đi tìm kiếm.
Thanh niên cao lớn gãi đầu cười cười với vị sư tỷ.
Nàng chính là người thương của Ngô Hân, bằng hữu tốt của cậu.
Nhưng đồng thời, cậu cũng nhận ra tỷ ấy là pháp sư có những chiêu thức huyền ảo, trong thế giới hắc ám đã hỗ trợ tuyệt vời cho các sư huynh đệ khác.
Nếu có thời gian, cậu muốn nói chuyện với nàng ta thêm một chút.
- Dương Tuấn\, ta có thể xin phép huynh không?
- Chuyện gì thế?
Đột nhiên bị hỏi như vậy, vị Chấp Sự hơi ngạc nhiên, hỏi lại.
Trần Phong mỉm cười:
- Thực ra cũng không có gì! Ngay sau khi rời khỏi Tàng thư các\, ta muốn rời tông đi du ngoạn một thời gian\, hi vọng huynh có thể giúp ta chuyện thủ tục giấy tờ!
- À ra là chuyện đó!
Không đợi Dương Tuấn đáp lại, Phong Huyền Thủ lĩnh bật cười, nhìn một lượt các sư huynh đệ, nói:
- Cứ tưởng là gì nghiêm trọng.
Chuyện đó đừng lo\, tất cả mọi người đang ở đây sẽ làm chứng giúp đệ.
Sớm trở lại nhé\, đừng bỏ lỡ Hỗn Nguyên Thế Giới đó!
Trần Phong mỉm cười, chắp tay với các sư huynh đệ.
Cậu không rõ bao lâu sau mới trở về và gặp lại họ, nhưng dám chắc rằng khi ấy mọi người đã thay đổi rất nhiều, và bản thân cậu, nhất định cũng không còn như trước được nữa..