Trần Phong trở về phòng, nhìn thấy chiến thư để trên bàn liền mở ra đọc qua.
Cậu mỉm cười, đặt bức thư xuống rồi đi tắm rửa, thay y phục.
Xong xuôi đâu đấy, cậu cũng viết một bức thư, chấp thuận lời thách đấu rồi đến thẳng võ đài.
Đối với việc này, thanh niên cũng không có gì bất mãn.
Cậu không biết gì về Bạch môn nhưng nghe có vẻ bọn chúng cũng là một bang hội không nhỏ.
Nếu như thủ lĩnh của chúng đã muốn vậy thì cậu cũng không từ chối.
Dù sao trong tông có rất nhiều kẻ ganh tỵ với cậu, nhân lần này chứng tỏ bản lĩnh, trấn áp quần hùng cũng là điều tốt!
– Kìa! Là hắn ta đúng không?
– Ừ, hắn chính là Trần Phong đó!
– Ta nghe nói hắn rất thân với Linh Nhi…
Trên đường đi, cậu thu hút chú ý của rất nhiềm người.
Đám đông đệ tử lúc này vô cùng kích động.
Từ khi thành lập đến bây giờ, chưa từng có ai dám lớn lối với Bạch môn như vậy.
Đầu tiên là được tuyển vào tông sau khi vượt qua thử thách tử thần, sau đó được ở khu kí túc ưu tú, tiếp theo lại thân thiết với Linh Nhi, người mà Bạch Diệp ngày đêm thương thầm nhớ trộm, cuối cùng lại còn gạt đi đề nghị Bạch môn, thách thức Bạch Diệp.
Tên Trần Phong này lá gan quả là không nhỏ mà!
Bọn họ đứng chật ních khu vực dành cho khán giả, hồi hộp chờ đợi.
Giám khảo lần này gồm ba pháp sư có thâm niên của ngoại tông và đều thấy thích thú với vụ việc lần này.
Họ cũng muốn biết người có thể vượt qua thử thách kia có tài cán đến đâu.
Khi Trần Phong đến nơi, Bạch Diệp cũng đang có mặt trên võ đài.
Hắn ta đem ánh mắt nóng cháy mà nhìn cậu.
Thanh niên không bận tâm đến hắn, trực tiếp đem thư trả lời đưa cho một vị giám khảo rồi đứng đợi.
Đại sư đọc thư của cậu rồi gật đầu.
Cậu chắp tay với cả ba người rồi bước xuống, tiến lại võ đài.
Vị pháp sư râu bạc quan sát Trần Phong, có chút thầm tán thưởng.
Ông cảm nhận được sức mạnh của cậu thực chất từ lâu đã vượt qua cái mức cửu tinh pháp vũ kia dù đang còn rất trẻ.
Sau khi hai người lên võ đài, họ thực hiện nghi thức truyền thống.
Nhìn hai thanh niên một cái, giám khảo tuyên bố:
– Trận đấu… bắt đầu!
Bạch Diệp vì muốn vờn Trần Phong một lát nên giơ tay vẫy vẫy, tỏ vẻ nhường cậu tấn công trước.
Thiếu cũng không từ chối.
Vận pháp lực lên tay, cậu đánh tới:
– Tinh Thần Vẫn Diệt!
Một quyền mạnh mẽ đánh tới cộng thêm tốc độ chóng mặt khiến Bạch Diệp giật mình.
Tên này quả thực là có chút bổn sự.
Vẻ nghiêm túc bắt đầu xuất hiện, hắn cũng đánh ra một quyền ngạnh kháng:
– Kim Cang Chi Quyền!
Hai bên va chạm tạo ra áp lực kinh hồn làm mặt đất bắt đầu nứt ra.
Bạch Diệp lập tức bị chấn lui lại năm bước.
Đám đông sửng sốt chứng kiến.
Tên Trần Phong kia vậy mà không chỉ ngang cơ lại còn có thể trực tiếp đẩy lui Bạch Diệp.
Ba đại sư cũng gật gù:
– Pháp lực chỉ là cửu tinh pháp vũ nhưng thân thể lại rất mạnh mẽ!
– Thực lực không tồi đâu!
– Mầm non lần này quả thực lất tốt!
Trên đài, hai bên liên tục ăn miếng trả miếng.
Thoáng chốc đã gần trăm hiệp nhưng Bạch Diệp không như dự tính ban đầu, hắn ta không thắng dễ dàng mà hoàn toàn rơi xuống hạ phong.
Điều này khiến hắn có chút không can tâm.
Tên tiểu tử này rốt cuộc là ai, lại mạnh đến như vậy?
Ở phía đối diện, Trần Phong cũng mỉm cười.
Không hổ là một trong những kẻ mạnh nhất ngoại tông.
Thực lực Bạch Diệp thật sự rất khá.
Nếu ở Đế Quốc chính là đứng đầu.
Trong lớp trẻ chắc chỉ thua kém một mình Mai Huyền Lương.
Nương theo đà lùi lại một chút, Trần Phong nắm chặt tay lại, lập tức song kiếm xuất hiện.
Vừa rồi cậu đã thử sử dụng Tinh Thần Vẫn Diệt với năm thành công lực, không có chút linh hồn lực nào.
Sức mạnh của nó quả thật đã được kiểm chứng.
Dù đối thủ là đệ tử ưu tú của Thiên Huyền tông nhưng cũng dễ dàng bị đẩy lui! Như vậy là được rồi, tiếp theo không nên sử dụng chiêu thức này nữa.
Cậu vào thế rồi chém tới:
– Toàn Phong Kiếm Pháp: Thiên Nhận!
– Đại Lực Thiên Quyền!
Bạch Diệp cũng lập tức tung chiêu.
Uy lực một chiêu thức của tứ tinh pháp quan đương nhiên là không thể nào xem thường, mạnh mẽ chấn nát những phong cương và uy lực năm nhát chém đầu tiên của Thiên Nhận.
Tuy nhiên kể từ nhát thứ sáu, nó bắt đầu bị chậm lại để rồi dừng hẳn sau nhát thứ bảy.
Bạch Diệp nghiến răng chịu đựng nhưng thanh niên trước mặt vẫn chưa có dừng lại.
Nhát thứ tám vung lên, hắn ta đã dần bị đẩy lui và ở nhát cuối cùng thì hoàn toàn bị đánh bay, trên cơ thể đồng thời xuất hiện không ít thương thế.
Thở hắt ra một hơi, Bạch Diệp vận pháp lực lên toàn thân:
– Cự Tượng Thần Giáp!
Một cự nhân bằng kim loại cao lớn xuất hiện.
Trần Phong ngạc nhiên.
Cậu đã từng chứng kiến chiêu thức này hai năm trước.
Khi ấy người sử dụng nó chỉ là nhất tinh pháp quan nhưng cũng đã tạo ra sức mạnh cực kỳ kinh người.
Mà Bạch Diệp trước mặt đây, thực lực cao hơn người trước đến ba tinh!
Cự nhân kim giáp gầm lên, uy áp mà hắn tạo ra tựa như đã ngang ngửa với lục tinh pháp quan.
Đám đông trông thấy không khỏi toát mồ hôi lạnh.
Không có ý định vòng vo, hắn lập tức lao vào cận chiến.
Vô số đòn đánh vừa mạnh mẽ vừa sắc bén liên tiếp tung ra.
Trần Phong không đỡ trực tiếp.
Nếu làm thế có khả năng cậu sẽ bị thương.
Dù có thế thì cậu vẫn thắng thôi nhưng cậu không muốn thể hiện cái gì.
Đem Phong Hành thi triển đến tận cùng, thân ảnh cậu huyền ảo mà ung dung, tiêu sái trên khán đài.
Đám đông trầm trồ không ngớt.
Đẳng cấp của Bạch Diệp nhiều người nghe đã lâu nhưng hôm nay mới được chứng kiến tận mắt, quả thực không thất vọng.
Tuy nhiên Trần Phong cũng không phải dạng vừa, kỹ năng chiến đấu và khả năng né đòn cực kỳ tốt.
Nếu đổi lại là họ, nhất định đã đo sàn từ lâu!
Các vị đại sư cũng gật gù.
Có lẽ lần này Bạch Diệp kia sẽ nhận phải một gáo nước lạnh.
Mà kết quả của trận đấu này sẽ khiến cho bảng xếp hạng tinh anh xáo trộn, gây ra một cơn náo nhiệt cho đệ tử ngoại tông!
Trên đài, sau khi né một loạt công kích của Bạch Diệp, Trần Phong quỷ mị di chuyển ra phía sau đối phương rồi lập tức tấn công.
– Nhất thức: Thiên Nhận!
Kiếm pháp như bão tố ập tới cự kim nhân.
Tiếng kêu thanh thúy liên tục vang lên đẩy lui hắn đi liên tục.
Tuy nhiên chừng đó vẫn là chưa đủ để đánh bại, chỉ khiến hắn lui lại chục bước.
Sau khi đứng vững lại, Bạch Diệp vận pháp lực lên cực hạn:
– Đại Lực Thiên Chỉ!
– Nhị thức: Trảm Không!
Trong lúc Bạch Diệp chuẩn bị, Trần Phong cũng vận pháp lực cho đòn đánh cuối cùng.
Nhị thức của cậu tuy chưa có được thành thục nhưng cũng đã nắm được cốt lõi, tin chắc đánh bại được pháp kỹ đối phương!
Gió lốc và dao động pháp lực kinh hồn xuất hiện tạo ra uy áp cực kỳ kinh người.
Các đệ tử trên khán đài lập tức bị dư lực ảnh hưởng mà vô thức lùi lại vài bước.
Cự chỉ và phong đao va chạm tạo ra tiếng nổ cực kì khủng khiếp.
Lần lượt chín nhát chém phóng ra mạnh mẽ ngạnh kháng với pháp kỹ kim hệ hùng mạnh.
Võ đài liên tục bị pháp lực tàn phá thành hố sâu chục trượng.
Đám đông hít một ngụm khí lạnh, vội vàng lui ra xa nhất có thể.
Bạch Diệp bị đánh bay đi, Trần Phong cũng liên tục bị uy áp to lớn đẩy lui lại một chút.
Các vị đại sư thở dài một hơi.
Trận đấu này có lẽ nên dừng ở đây được rồi.
Họ giơ tay ngăn cản chiêu thức hai người.
– Được rồi! Trận đấu kết thúc!
Bạch Diệp thu thần giáp lại ngạc nhiên:
– Nhưng thắng bại còn chưa phân định thưa đại sư!
– Ngươi không cần phải cố ra vẻ làm gì.
Nếu đánh tiếp kết cục chỉ là lưỡng bại câu thương thôi.
Bạch Diệp im lặng, cúi đầu xuống.
Hắn hiểu những gì đại sư nói là đúng.
Mặc dù nếu công bằng có lẽ Trần Phong thậm chí còn mạnh hơn nhưng sắp đến hội săn thú, không nên tử chiến làm gì.
Liếc nhìn Trần Phong phía bên kia.
Lúc này cậu ta hoàn toàn bình tĩnh, không chút dao động nào.
Các vị đại sư thấy vậy thì cũng tuyên bố:
– Trận đấu này, kết quả là hoà! Mọi người giải tán!
Các đệ tử tung hô, hò hét.
Trận đấu quả thực rất mãn nhãn.
Nhất định từ hôm nay, Trần Phong kia sẽ trở nên cực kỳ nổi tiếng.
Thanh niên không muốn bị bọn họ làm phiền, nhanh chóng rời đi, về phòng tu luyện.
Buổi tối.
Thiên Huyền tông là nơi tu luyện trong mơ của các pháp sư.
Tuy vậy, cũng không ít các cặp tình nhân xuất hiện ở đây.
Họ cùng nhau đi dạo, tâm sự, tập luyện,…
Khu kí túc của các đệ tử ưu tú tách riêng ra nên không khí có phần yên tĩnh, trầm mặc hơn.
Trong gian phòng rộng lớn, một thân ảnh cao gầy đang ngồi xếp bằng trên giường.
Pháp lực của cậu lúc này tựa như đã đạt đến đỉnh phong pháp vũ, tùy thời liền có thể đột phá pháp quan.
– Trần Phong, ta vào được không?
Tiếng gọi làm ngắt quãng dòng suy nghĩ của cậu.
Lắc lắc đầu vài cái, cậu đứng dậy ra mở cửa.
– Linh Nhi, có chuyện gì vậy?
Trông thấy nàng, cậu hơi ngạc nhiên.
Linh Nhi cũng không vòng vo, trực tiếp vào thẳng vấn đề:
– Cha ta bảo ta đi gọi huynh rồi cùng đến phòng ông ấy!
– Ừm, vậy đi nào!
Thanh niên nhanh chóng đồng ý.
Hai người sánh vai nhau mà đi.
Trên con đường lát gạch lúc này có không ít người nhưng họ nhận được sự chú ý nhất.
Vài người vẫy tay chào Linh Nhi.
Cô nàng vui vẻ tươi cười chào lại.
Trần Phong bất giác mỉm cười, chợt nhớ đến Tuyết Nguyệt ở nhà.
Dù rằng cùng là Cửu Vĩ hồ nhưng thân phận của họ lại khác hẳn nhau, mà tính cách cũng là như vậy.
Tuyết Nguyệt thì e thẹn, nhút nhát, tình cảm nhưng cũng như đang che giấu một bí mật nào đó ngăn cách hai người.
Linh Nhi lại năng động, hoạt bát đầy sức sống đồng thời đem lại cho người ta cảm giác thật bình yên.
Trong lòng bỗng dâng lên hoài niệm.
Không biết Tuyết Nguyệt ở nhà thế nào? Đêm trước khi Trần Phong rời đi, cậu cũng không gặp được cô bé.
Nhưng dường như ngày hôm đó, cậu cảm nhận được một sự ấm áp mơ hồ truyền tới cơ thể.
Cảm giác ấy cậu chỉ biết có ở Tuyết Nguyệt.
Bất giác thở dài một hơi, trong lòng lại dao động một chút.
Nhất định, cậu sẽ trở nên mạnh mẽ, đủ để bảo vệ tiểu muội của mình khỏi những nguy hiểm, chông gai của thế giới.
– Trần Phong? Huynh sao thế?
– Không có gì đâu!
– Không có gì mà huynh lại làm mặt như thế?
– Như thế nào cơ?
– Như thế này này!
Linh Nhi bắt chước điệu bộ vừa rồi của cậu, mày cau lại, ánh mắt đăm chiêu nhìn lên trời.
Trần Phong bật cười:
– Ta làm như thế thật á?
– Ừ đúng thế, trông cứ như ông cụ non ấy!
– Còn muội thì giống bà cụ non!
Linh Nhi cũng bật cười, khẽ đụng vai Trần Phong.
Hai người cứ thế đùa nghịch trên đường đi, thu hút ánh mắt của đệ tử xung quanh.
– Ờ phải rồi, tên Bạch Diệp ấy thích muội thì phải!
– Ừ, ta biết, cũng chính vì thế mà hắn khiêu chiến huynh, thật là đáng ghét!
– Sao lại ghét hắn? Ta thấy hắn thật lòng mà?
– Cái con người đó, tính cách hắn ta ích kỷ lắm, chỉ biết cho riêng mình.
Hắn mà bằng một nửa tỷ tỷ của hắn là tốt lắm rồi!
– Bạch Diệp có tỷ tỷ hả?
– Ừm! Tỷ ấy tên là Bạch Dĩnh, rất tốt với muội!
– Bạch… Dĩnh, nghe quen quá nhỉ…
– Vì hai năm trước cậu đã từng gặp Bạch Dĩnh rồi!
Đường Hồng Thiên nói.
Trần Phong hai người họ đã đến phòng ông từ lúc nào.
– Vào đi, ta đang đợi cậu đây!
Trần Phong nhìn Linh Nhi.
Nhưng nàng nhún vai, tỏ ý cũng không hiểu gì.
Cả hai bước vào gian phòng rộng lớn được sắp xếp ngăn nắp.
Trên bàn làm việc vị tông chủ có một hộp sáp thơm.
Hương tỏa ra khiến người ta rất dễ chịu.
Đường Hồng Thiên thấy cậu hơi chăm chú nhìn nó liền cười:
– Linh Tiên hương, giúp người ta thư giãn đầu óc, tăng hiệu quả làm việc.
Trần Phong gật đầu, chắp tay:
– Nghe nói tông chủ gọi đệ tử đến có việc?
– Đúng vậy, ta muốn bàn… về thân phận của cậu.
Linh Nhi cau mày vẻ không hiểu, hết nhìn Trần Phong lại nhìn cha mình.
Thanh niên thở dài, im lặng một chút, gật đầu ý bảo Đường Hồng Thiên tiếp tục.
– Khi ta nghe Linh Nhi kể, con bé được một tên người rừng cứu giúp trong Thiên Huyền lâm, ta đã có chút tò mò, nhưng cũng không nghĩ ngợi gì nhiều.
Nhưng khi biết tin cũng là người thanh niên đó tự tay đánh bại một pháp tông cường giả dù cho mới là cửu tinh pháp vũ, ta bắt đầu chú ý đến cậu.
Không lâu sau cậu lại còn vượt qua thử thách tử thần, điều mà vạn năm qua không ai làm nổi.
Ta tự hỏi, thiên tài như vậy tự nhiên ở đâu lại xuất hiện?
Đường Hồng Thiên dừng lại một chút rồi nói:
– Sau khi cậu cắt tóc đi, ta vẫn gần như không nhận ra được, chỉ thấy có chút gì đó quen quen.
Nhưng đến hôm nay, khi cậu sử dụng song kiếm đó, cùng với kiếm pháp hùng mạnh độc nhất, ta đã nhớ lại tất cả.
Trần Phong, cậu chính là cháu đích tôn của Trần Tuấn và Trương Bích, hai trong thập đại tướng quân của Thanh Phong Đế Quốc; là một trong năm pháp sư trẻ tuổi của Đế Quốc tham gia tỷ thí hội hai năm trước; là người đã dành chiến thắng trong trận đấu quan trọng nhất, một chiến thắng chóng vánh khi mà mọi người đang còn ngờ vực về năng lực của cậu.
Đường Hồng Thiên dừng lại như muốn đợi Trần Phong xác nhận lời nói của mình.
Linh Nhi cực kỳ kinh ngạc.
Nàng dường như không dám tin cha:
– Chuyện này quả thực hơi vô lí.
Nếu như có thân phận như vậy, đáng ra lúc này đây Trần Phong phải đang ở Đế Quốc, làm một thiên chi kiêu tử mới phải, tại sao lại lưu lạc trong Thiên Huyền lâm như vậy?
– Linh Nhi… Những chuyện mà tông chủ nói, tất cả đều là sự thật!
Trần Phong nhìn hai người, ngập ngừng một chút rồi nói tiếp.
– Thân phận của ta đúng là như vậy.
Tuy nhiên sau lần tỷ thí hội đó không lâu, Trần phủ đã bị hãm hại mà nạn nhân trực tiếp chính là ta.
Ta hiện mang trọng tội của Đế Quốc, vậy nên không được quyền theo học Hoàng hậu nữa.
Sau đó, ta vào rừng tu luyện một mình, định đến khi mạnh lên sẽ gia nhập Thiên Huyền tông.
Ta cũng không định giấu thân phận của mình.
Chỉ là… nó cũng không phải thứ hay ho gì mà kể.
Ta xin lỗi vì đã không thể cho muội biết sớm hơn.
Linh Nhi trầm mặc.
Nàng trước giờ luôn đối xử rất tốt với Trần Phong, ngược lại cũng vậy.
Nhưng nàng luôn tránh nhắc đến quá khứ của cậu.
Đối với Linh Nhi, mỗi người đều có một bí mật, một góc của riêng mình.
Nếu như Trần Phong không muốn kể, nàng đương nhiên sẽ không ép.
Nhưng điều đó không làm cho nàng nghĩ cậu là người xấu.
Không rõ từ lúc nào, có lẽ ngay từ khoảnh khắc gặp mặt, trong lòng nàng đã có một niềm tin mạnh mẽ vào người con trai này.
Đường Hồng Thiên thở dài.
Ông dĩ nhiên có tai mắt ở Đế Quốc.
Trước khi gọi Trần Phong đến đây, ông đã tự mình điều tra rồi, nhưng ông muốn nghe từ chính miệng của cậu.
Ông nói, vẻ mặt nghiêm túc, giọng có phần đe doạ:
– Trần Phong, ngươi là người đã cứu con gái ta, chúng ta nợ ngươi một mạng.
Nếu ngươi trung thực, chúng ta sẽ luôn là bằng hữu.
Tuy nhiên ta cũng nói thẳng, nếu như ngươi chỉ cần có ý đồ lợi dụng hay đe doạ tính mạng Linh Nhi, không chỉ chính bản thân ngươi mà kể cả Trần phủ hay Đế Quốc đều sẽ trở thành kẻ địch của Thiên Huyền tông!
– Trần Phong thề sẽ luôn bảo vệ Linh Nhi!
Cậu thành thật nói.
Trước giờ cậu chưa từng có một lúc nào nghĩ đến việc coi Linh Nhi như một lá bài của bản thân mà sử dụng.
Hành động bỉ ổi như vậy, cậu tự thề không bao giờ làm!
Đường Hồng Thiên gật đầu trước thái độ của cậu nhưng ánh mắt vẫn còn nghiêm.
Linh Nhi nhìn thấy, thở dài:
– Cha, Trần Phong, hai người đừng nói thế mà, nghe nản cả lòng!
Đường Hồng Thiên bật cười, tiễn hai đứa ra cửa.
Mọi chuyện đã rõ ràng, tạm thời cứ vậy đã.
Ông dặn dò:
– Hai tháng nữa là đến hội săn thú rồi.
Hai đứa chăm chỉ tu luyện một chút, với lại Linh Nhi hướng dẫn cho Trần Phong gia nhập bang hội đi!
– Vâng!.