Pháp Mệnh Thiên Tôn

Chương 155: 155: Xét Xử





Tội lỗi nặng nề nhất mà Lý Hồng gây nên chính là cái chết của hai nghìn binh sĩ.

Bọn họ theo lệnh của vị sư đoàn trưởng, được các đồng đội lo an táng cẩn thận.

Đích thân y gửi thư chia buồn cùng với một khoản tiền để bù đắp tổn thất về mặt tinh thần đến từng gia đình của các liệt sĩ.

Y biết điều này chẳng thể nào là đủ để làm nguôi đi những mất mát của họ, nhưng đó là những gì tốt nhất mà y và sư đoàn Hỏa Thung hiện tại có thể làm được cho họ.
Số lượng binh sĩ bị thương vụ việc lần này lên đến năm nghìn người, trong đó những người có thương thế nghiêm trọng chiếm khoảng một nửa.

Nếu là sư đoàn Hỏa Thung một năm về trước, có lẽ lúc này tình thế hết sức hiểm nghèo, dù là ai cũng suy sụp tinh thần, không dám nghĩ đến tương lai.
Nhưng lúc này đây, khi Ân Thiên Vũ và Thiên Y trổ hết tài nghệ trị thương, lại có lượng pháp lực dồi dào và tinh thần do hang động tự nhiên cung cấp, bọn họ không quá lo lắng về việc ấy nữa.

Kể cả những trường hợp nghiêm trọng nhất cũng có vài phần lạc quan về tình trạng của mình, họ tin chắc mình sớm thôi sẽ hồi phục và chiến đấu trở lại.
Mọi người đều hoang mang không biết đâu là nguyên nhân dẫn đến hành động phản bội của một vị trung đoàn trưởng, cũng như cách mà vị sư đoàn trưởng sẽ giải quyết.

Từ Gia Luật Khang trở xuống, không ai là không canh cánh việc đó trong lòng.
Trong quân đội của Đại Viêm Đế Quốc, có thể nói mọi người là những người đồng chí gắn kết, nhưng đồng thời cũng là những đối thủ cạnh tranh hết sức khốc liệt.

Dù là ai thì cũng muốn mình lập được nhiều chiến công nhất có thể, để leo được lên vị trí cao hơn, để đạt được những đãi ngộ tốt hơn,… Nhưng cho dù mục đích có là gì thì điều kiện tiên quyết vẫn là đơn vị người lính đó trực thuộc vẫn phải phát triển ổn định.

Vì thế không ai hiểu được hành động phản bội khiến cho cả sư đoàn nhận thiệt hại nghiêm trọng mang lại lợi ích gì, và đặc biệt khi bị bắt thì cái giá phải trả hoàn toàn có thể là tử hình.
Một năm qua xảy ra rất nhiều chuyện, nhưng sư đoàn Hỏa Thung đều có thể vượt qua và gắn kết với nhau như những người đồng chí.

Những hoạt động thường ngày phần nào còn mang lại cho những người lính cảm giác như một đại gia đình thực thụ.

Giờ đây lại phát sinh một hành động đâm lén như vậy, không cần biết mục đích là gì, nhưng lòng tin giữa các chiến hữu ít nhiều đều phải xem xét lại.
Trần Phong đứng tại đỉnh tháp năng lượng tọa lạc nơi trung tâm thành Hỏa Thung, mày nhíu lại.

Tâm tư của các binh sĩ, tất thảy y đều cảm nhận được.

Thực chất nếu suy nghĩ đủ sâu thì hoàn toàn có thể biết trước được vụ này, nhưng y đã quá chủ quan, và đây chính là cái giá mà y phải trả.

Sư đoàn y cố gắng gây dựng giờ đây đứng trước một nguy cơ rất lớn, sụp đổ từ bên trong của nó.
Nếu muốn ổn định lòng quân, xử tử hình chính là điều bắt buộc phải làm, nhưng mọi chuyện cũng không đơn giản như thế.


Làm cách đó thì có thể mọi thứ sẽ lắng xuống ngoài mặt, còn thực chất bên trong mỗi người vẫn là hết sức hoài nghi.

Tuy nhiên với cái tình trạng giữ yên lặng tuyệt đối của Lý Hồng hiện tại, không ai có thể có thêm bất cứ thông tin gì.

Từ chiều đến giờ đã qua bao lượt thẩm vấn nhưng không một ai có thể khiến hắn mở miệng, như thể hắn muốn nhận hết tội trạng luôn rồi vậy.
Theo tình hình hiện tại, viễn cảnh xảy ra tiếp theo chính là một thành viên cấp cao nào đó trong sư đoàn phải xuống tay với hắn.

Tuy nhiên pháp sư tóc bạc đối với vụ này không muốn bỏ cuộc đơn giản như vậy, khi mà trong quá khứ y cũng từng là tội nhân trăm năm có một.
Vụ án năm đó vốn là có kẻ vu oan giáng họa cho gia đình y, mọi chứng cớ đều hướng đến người biểu tỷ thiên tài.

Không để cho nàng mất đi vị trí trong Đế Quốc, y đã đứng ra nhận mọi tội trạng, và cũng một mình nhận hình phạt, tội danh.

Theo như y được biết, có vẻ như đó là mồi lửa châm ngòi cho cuộc chiến ngầm giữa các thế lực trong nước.

Vậy có thể nhìn nhận vụ án này nếu như xét xử kỹ càng có thể sẽ làm cho Đế Quốc rơi vào hỗn loạn, khi mà các phủ tướng quân trực diện đối đầu.
Liệu vụ này cũng là như thế?
Phong Hiệp chậm rãi rời khỏi tháp năng lượng, hướng tới địa điểm đang giam giữ Lý Hồng.

Y sẽ thẩm vấn hắn lần cuối cùng, mặc cho hắn có trả lời y hay không.

Bằng ý niệm lực, y sẽ có thể hiểu hắn, nhất định phải như vậy!
Trần Phong khẽ gật đầu với Nham Triết rồi bước vào bên trong tháp, hỏi Thiên Lạc:
- Có vấn đề gì không?
- Mọi thứ vẫn bình thường thưa sư phụ!
- Hắn vẫn cứ yên lặng như trước?
- Thưa vâng…
Chàng trai rồng hơi chán nản, nói.

Trong tất cả mọi người ở sư đoàn Hỏa Thung hiện tại, cậu chính là người thân với Lý Hồng nhất.

Hai người từ hồi ở trại tập trung đã như thể đồng đội chí cốt, giờ nhìn thấy hắn như vậy, cậu chính là người khó hiểu và đau lòng nhất.

Cậu cứ nghĩ rằng cả hai đã hiểu nhau hơn rất nhiều kể từ ngày họ bắt đầu nói chuyện, nhưng có lẽ chỉ có cậu là như thế, còn hắn vẫn giữ trong mình những tâm tư, bí mật thầm kín.

- Cậu làm tốt lắm\, nghỉ ngơi đi!
Pháp sư tóc bạc vỗ vai cậu, nhẹ nhàng nói.

Y hoàn toàn hiểu những suy nghĩ và cảm xúc của đệ tử mình, nhưng hiện tại mọi chuyện chưa sáng tỏ, y cũng chưa thể làm gì hơn.

Hiện tại cậu buộc phải chịu những ý niệm tiêu cực ấy, và cậu phải vượt qua nó cho kỳ được, đây chỉ là một trong những thách thức đầu tiên cậu phải trải qua trong cuộc đời này.
- Vâng\, thưa sư phụ!
Thiên Lạc cúi đầu với y rồi rời đi.

Phong Hiệp đợi cậu ấy đóng kín cánh cửa kim loại rồi mới quay về phía Lý Hồng.

Y tiến lại rồi ngồi xuống trước mặt hắn, khoảng cách hai bên không đến một thước.
Vị sư đoàn trưởng chăm chú nhìn đối phương, không vội hỏi bất cứ điều gì.

Ban đầu thì không sao nhưng dần dần tên phạm nhân có vài phần căng thẳng.

Đối với hắn, y vẫn luôn là một người có thể nhìn thấu người khác, mang đến cho họ những hi vọng tại những khoảnh khắc tăm tối nhất, là ánh sáng soi rọi con đường mà họ cần đi.

Hắn cũng hi vọng rằng đối với chuyện của hắn lần này y có thể làm gì đó, dù chỉ một chút thôi, một điều rất nhỏ thôi…
- Ngươi… có điều gì muốn nói với ta không?
Trần Phong nhìn hắn, điềm đạm hỏi.

Lý Hồng chậm rãi lắc đầu, mặc cho trong lòng đang dậy sóng.

Có chứ, hắn có rất rất nhiều điều muốn nói với y, để rồi được y chỉ cho lối thoát, để được y giúp đỡ…
Nhưng dù thế nào hắn vẫn không nói, bởi hắn không thể nói.

Hắn như muốn phát điên lên được vì không nói, bất quá hắn vẫn lặng thinh vì hắn buộc phải giữ yên lặng.

Hai hàm răng hắn nghiến lại, hai bàn tay nắm chặt đến nỗi móng tay cắm sâu vào da thịt, máu tươi từ đó rỉ ra thành từng giọt, dần dần thành từng dòng.

Gân xanh hiện lên khắp cơ thể hắn trông rất ghê rợn, toàn thân co giật từng đoạn, từng cơn.

Pháp sư tóc bạc đưa tay ra định chạm vào người Lý Hồng, giúp hắn ổn định trở lại.

Tuy nhiên hắn vội vàng tránh đi, đem ánh mắt khẩn nài nhìn y, khẩn khoản nói:
- Làm ơn…
Phong Hiệp khựng lại trước ý niệm của hắn, mặt tối sầm lại, ánh mắt không còn giữ được vẻ bình tĩnh như trước.

Ngược lại, đôi mắt y ánh lên ngọn lửa giận dữ cực kỳ khủng khiếp đã rất lâu rồi không xuất hiện.

Con người điềm đạm ấy đã chân chính nổi cơn thịnh nộ, gầm lên:
- SAO NGƯƠI DÁM?
Lý Hồng khiếp sợ không trả lời, chỉ cúi đầu xuống đất rồi nhắm mắt lại.

Trần Phong thở hắt ra một hơi, không nói gì thêm mà đùng đùng bỏ ra ngoài.

Nhưng ngay khoảnh khắc y bước ra khỏi tháp pháo, nét mặt y điềm tĩnh trở lại, tựa như những cảm xúc tiêu cực y có chưa từng tồn tại vậy.

Rồi y bước đến cạnh đại đệ tử mình, khẽ nói:
- Ta rất tiếc!
Sáng hôm sau, tất cả mọi người đều tập trung trước tháp năng lượng trung tâm.

Dù là ai cũng không đoán được lựa chọn của vị sư đoàn trưởng là gì, nhưng cho dù thế nào, họ cũng sẽ tôn trọng nó.

Họ biết dù kết quả có thế nào thì y sẽ là người day dứt nhất.

Làm việc dưới trướng y gần một năm qua, họ quá rõ sự quan tâm của y với từng người trong số họ.
Theo luật sư đoàn, người đứng đầu có toàn quyền xét xử một vụ việc.

Các sư đoàn phó chỉ có thể góp ý và đưa ra ý kiến để sư đoàn trưởng tham khảo, không hơn không kém.

Theo đó, tất cả đều bất lực trước lựa chọn cuối cùng của pháp sư tóc bạc đối với vụ án của Lý Hồng: Xử tử hình.
Trước mặt tất cả mọi người, Phong Hiệp phải làm một điều mà trước giờ y vẫn coi là dơ bẩn, một hành vi mà y không chắc liệu suốt cuộc đời này y có khi nào tha thứ hay không.

Chậm rãi bước đến trước phạm nhân, y đưa tay trái ra.

Không gian chung quanh tức thì nhộn nhạo không ngừng do sự xuất hiện sức mạnh cường đại của pháp tôn cảnh giới.
Lựa chọn của Trần Phong không phải chỉ một đòn kết thúc mạng sống của Lý Hồng, điều chắc chắn là dễ dàng hơn cho cả y cả hắn.

Ngược lại, y muốn đem pháp lực của mình bao bọc khắp mọi ngõ ngách trong cơ thể rồi nghiền nát hắn, khiến hắn chết trong đau đớn để trả giá cho tội ác của mình gây ra.


Đồng thời, hình phạt này rõ ràng có tính răn đe các binh sĩ hơn vô số lần.
Tuy nhiên pháp sư tóc bạc cũng không phải hành hạ hắn quá lâu, dù sao trong y mặt thiện vẫn cao hơn là ác, mục đích của hành động này lại không phải để thỏa mãn vui thú biến chất.

Chỉ chưa đến nửa phút thời gian, cơ thể tên phạm nhân đã bị pháp lực của y bóp nát, toàn thân mất đi sự sống, ý thức đồng dạng cũng là biến mất.
Phong Hiệp bước lại thi thể Lý Hồng rồi bế hắn lên.

Sau khi cho mọi người giải tán, y lệnh cho không ai được đến làm phiền mình rồi chậm rãi rời đi, hướng tới khu vực tường thành bên phải, nơi tiếp giáp với biển dung nham nóng bỏng.
Tục lệ của cư dân dung nham thế giới đối với người đã khuất rất đặc biệt.

Những người thân của họ sẽ có một trong ba lựa chọn:
Thứ nhất là chôn cất thi thể.

Cách thức này thường được thực hiện bởi những gia đình của người có tầm ảnh hưởng lớn.

Người đã khuất sẽ được chôn tại nghĩa trang của các quốc gia, nơi mà mọi người có thể đến viếng thăm và bày tỏ lòng thành kính.

Dĩ nhiên Trần Phong không thể chọn cách này.
Thứ hai là hỏa thiêu thi thể.

Người dân dung nham thế giới cũng có các tín ngưỡng, một trong số đó là đạo thờ phụng Hỏa Thần.

Họ tin rằng sau khi qua đời, các sinh linh sẽ trở về với vị Thần của sự sống và cái chết, theo đó mà cần phải đưa cả thi thể và linh hồn rời khỏi trần thế.

Tro cốt sau khi được gia đình làm lễ nghi đầy đủ sẽ được những cơn gió, sứ giả của Hỏa Thần dẫn đường trở về bên ngài.
Cuối cùng là để thi thể trôi cùng dòng chảy dung nham.

Tín ngưỡng lớn còn lại của cư dân dung nham thế giới chính là đạo thờ phụng Nham Thần.

Theo họ, con người sau khi chết sẽ trở về với cội nguồn của họ, Đấng Sáng Tạo của dung nham thế giới.

Biển dung nham này thực chất có một điểm tận cùng, và đó là nơi mà Nham Thần tọa lạc.
Pháp sư tóc bạc thì không theo bất cứ tín ngưỡng nào ở đây cả, theo đó mà có thể lựa chọn một trong hai cách sau.

Tuy nhiên những người lính đã hi sinh trong công cuộc thủ thành đã được hỏa thiêu theo nguyện vọng của gia đình, y không thể xử lý thi thể của Lý Hồng theo cách tương tự.
Đứng trên đỉnh tường thành, Phong Hiệp không bận tâm đến vực dung nham nóng chảy bên dưới, mặt khác nhìn về phía xa xa cuối chân trời, trong lòng lửa giận vẫn bùng cháy không thể nào nguôi.

Cuộc chiến của y tại dung nham thế giới này chỉ mới bắt đầu, và y thề sẽ không dừng lại, bằng bất cứ giá nào y cũng phải làm được, nhất định phải thành công, không được phép thất bại.
Bằng mọi giá!.