Các tân sinh nhanh chóng tham gia vào các khu vực huấn luyện dưới sự hỗ trợ, chỉ bảo từ các đội trưởng, thích nghi với môi trường mới.
Tuy nói trại tập trung lúc này khá gần với quân đội, các pháp sư trẻ từ quê lên sẽ cần thời gian để làm quen, nhưng có vẻ như tinh thần họ cao đến nỗi họ chẳng ngại khó ngại khổ gì cả, cứ như thế đi vào quy củ của trại chỉ trong chớp mắt.
Trần Phong nhìn danh sách tổng hợp tu vi các trại viên hiện tại, trong đầu suy nghĩ nhiều chuyện.
Về cơ bản thế hệ tiếp theo đã được phần nào làm quen với các công việc để đến khi chuyển giao thì không ai bỡ ngỡ, mất ít thời gian nhất có thể để vào guồng làm việc.
Y cũng đã ra một thông báo là chỉ có các đội trưởng cùng với y rời đi vào kỳ tuyển nghĩa vụ tiếp theo, còn những người còn lại dù đã là pháp quan nhưng vẫn sẽ ở lại luyện tập, đợi đến các kỳ sau.
Việc này nếu như là họ không lâu trước thì sẽ phản đối, nhưng giờ đây lời của pháp sư tóc bạc chính là chân lý nên tuyệt đối nghe lệnh.
Phong Hiệp cho triệu tập các đội trưởng đã phải dừng chân ở tứ kết giải đấu sức mạnh lại sân trước, sau đó đích thân mình đến đó, trò chuyện với họ.
Có năm người tất cả, dù là ai cũng đều là những pháp sư không tồi, bất quá bọn họ đều có chung một điểm: Tầm đánh ở cự ly rất xa.
Ba pháp sư, một chuyên pháp thuật công kích, một chuyên pháp thuật tăng phúc, một chuyên khống chế kẻ địch.
Hai xạ thủ, một dùng cung và một dùng nỏ.
Trên chiến trường, thông thường năm người họ có tầm ảnh hưởng rất lớn nhưng lại cần có quân cận chiến đi kèm mới có thể phát huy hết sức mạnh.
Lẽ đương nhiên trong đánh tay đôi như giải đấu sức mạnh thì họ chính là năm trong số những người chịu bất lợi lớn nhất.
Năm người họ đồng dạng cũng rất tôn trọng Trần Phong, tuy nhiên trong lòng vẫn cảm thấy có chút bất công khi chiến đấu.
Nếu như được đánh theo một cách khác, họ tin rằng mình có thể đã có được kết quả khác.
Pháp sư tóc bạc có thể phần nào hiểu được suy nghĩ của họ.
Ở cái thôn xã nho nhỏ này, việc tu luyện pháp lực thôi đã là khó khăn rồi, chuyện có được bộ pháp đủ tốt để giúp họ giữ vị trí càng khó hơn nhiều lần, còn chuyện có một pháp kỹ thân pháp thực thụ thì không cần nhắc tới.
Chính vì vậy mà y đưa ra cho họ mỗi người một quyển trục, năm người năm màu sắc khác nhau.
– Các ngươi có trở ngại của mình, ta biết.
Ta rất thông cảm về việc đó, đặc biệt là khi hai tháng tới các ngươi sẽ phải dấn thân vào chiến trường sinh tử lần đầu tiên.
Tuy nhiên ta không thể lúc nào cũng ở cạnh để cứu các ngươi được.
Các ngươi sẽ phải tự mình luyện tập, tự mình vươn lên, được chứ?
Năm người đội trưởng nhận lấy năm bộ thân pháp phù hợp với bản thân mình, trong lòng gần như xuất hiện cảm giác tôn sùng thân ảnh trước mặt.
Tuổi đời theo như họ biết thì cách biệt không quá nhiều, thậm chí với vài người y còn ít tuổi hơn, nhưng y so với họ độ về từng trải lại vượt xa quá nhiều.
Đối với họ, y nhiều khi không đơn giản là một người thủ lĩnh, mà cảm giác như một đại huynh thực thụ mà họ nguyện sống chết để hỗ trợ, đi theo.
– Đội ơn trại trưởng!
Tất cả không hẹn mà cùng quỳ xuống, chắp tay với Phong Hiệp.
Y khẽ cười:
– Không gì! Đứng lên đi, đến lúc chạy đua với thời gian rồi!
– Tạ trại trưởng!
Họ đồng thanh nói, sau đó đứng dậy rời đi, mỗi người tự chọn cho mình một cách tu luyện phù hợp.
Mà bản thân Trần Phong cũng quay đi, tìm hai người Thiên Lạc và Lý Hồng.
Họ cùng với các đội trưởng khác hẳn đang luyện tập chăm chỉ với những pháp bảo mà y thưởng cho hồi hôm, nhưng đối với hai người này, y có nhiều nhiệm vụ cho họ hơn là chỉ làm quen với đồ mới.
– Thấy chúng thế nào?
Pháp sư tóc bạc nhìn hai đội trưởng của mình, hỏi.
Họ đều rất hài lòng với chúng, dù mới chỉ tiếp xúc chưa đến một ngày nhưng cảm giác đã vô cùng thân thuộc.
Y mỉm cười:
– Nếu đã như vậy hai người có thể hay không đánh với ta một trận?
Lấy ra Nguyệt Long kiếm, y buông thõng sang bên, đợi họ chuẩn bị.
Cả hai cũng lập tức vào thế tấn, đem ánh mắt căng thẳng nhìn nhau.
Cùng với một cái gật đầu, họ lao tới, cùng lúc đánh thẳng vào thân ảnh cao lớn.
Tầm đánh của Lý Hồng rộng, cùng với tốc độ cực nhanh, giúp cho hắn không cần phải tiếp cận quá gần mới có thể công kích.
Mặt khác, Thiên Lạc tuy là cận chiến nhưng lại có bộ pháp khá tốt, rất nhanh liền đã tiến sát đến đối phương.
Phong Hiệp đem ánh mắt thú vị nhìn hai người, một kiếm cản đòn tấn công của họ, sau đó cùng với vài bước tiến là liên tục mấy công kích thẳng vào yếu huyệt đối thủ.
Tốc độ này chỉ ngang với một đỉnh phong pháp quan thông thường nhưng lại không một động tác thừa, khiến cho nó trông như thể vượt xa cấp độ của cựu trại trưởng và chàng trai rồng hiện tại.
Hai người họ cật lực chống đỡ, sau đó mượn đà lui lại phía sau, từ bỏ khoảng cách vừa cố thu hẹp.
Mà đối với hành động đó, Trần Phong cũng để yên, không có ý định bám đuổi.
Y nói:
– Hai người đặt riêng ra thì đích xác thực lực không tồi.
Bất quá trên chiến trường không phải lúc nào như thế cũng là đủ, thậm chí có rất nhiều tình huống đặc thù mà nếu không phối hợp với đồng đội thì không bao giờ có thể vượt qua được.
Từ giờ đến ngày đi nghĩa vụ, hai người hãy tăng cường khả năng làm việc nhóm tốt nhất có thể.
Dĩ nhiên, ta cũng sẽ hỗ trợ một chút!
Dứt lời, trận đấu tiếp tục, lần này pháp sư tóc bạc lao lên công kích bằng kiếm pháp siêu việt của mình.
Thiên Lạc và Lý Hồng đã hiểu mục đích của bài luyện tập, theo đó mà bắt đầu suy nghĩ về phương thức phối hợp sao cho hiệu quả nhất.
Tuy nhiên hiểu là một chuyện, làm được lại là một chuyện khác.
Hai con người này từ khi bắt đầu tập đối kháng đã luôn một thân một mình giao chiến với người khác, giờ đây bảo phối hợp làm việc quả là khó khăn vô cùng.
Mặc dù nói chàng trai rồng khả năng gắn kết với mọi người là rất tốt, nhưng cái này vẫn là lần đầu, không phải cứ muốn là làm được.
Còn với cựu trại trưởng, hắn trước giờ luôn là con sói cô độc, không thể làm quen với chuyện này dễ như vậy.
Vì thế mà tuy nói là hai đánh một, Phong Hiệp lại chấp rất nhiều nhưng kết cục vẫn là hai người bị đánh cho tơi tả.
Còn Trần Phong thì ngược lại, hoàn toàn ung dung, thậm chí còn chẳng có lấy một giọt mồ hôi hay bất cứ dấu hiệu nào của sự mệt mỏi.
Việc luyện tập kéo dài gần như cả ngày không ngơi nghỉ, chỉ trừ thời gian mấy bữa ăn.
Tối lại, Thiên Lạc và Lý Hồng vừa suy ngẫm vừa nói chuyện, tìm cách liên kết với nhau tốt hơn.
Ba người mạnh nhất của trại tập trung cứ như vậy trải qua một tháng giao thủ với nhau.
Kết quả thì dĩ nhiên khả năng làm việc nhóm của chàng trai rồng và cựu trại trưởng dần dần tiến bộ không ít, bất quá việc làm khó được pháp sư tóc bạc vẫn là một cái gì đó rất xa vời với họ.
Thiên Y sau thời gian dài bế quan cuối cùng cũng đã đột phá.
Cũng giống với các lần trước, cậu cần phải tập luyện khả năng thao túng các loại lực lượng đến khi nào đạt được sự ổn định, vững chắc của pháp lực thì mới tiếp tục tu luyện.
Tuy nói có sự bổ trợ của trúc cơ đan, căn cơ của cậu sẽ đảm bảo hơn không ít, nhưng việc kiểm soát các lực thì buộc phải thông qua thực hành.
Để đảm bảo cho các pháp sư hàng đầu của trại tập trung đều được nâng cao trình độ, trại trưởng đã lệnh cho họ tập đánh trận giả.
Tất cả những người sắp tới rời đi sẽ được chia làm ba phe: Một là Thiên Lạc và Lý Hồng, hai là năm người được Phong Hiệp trao cho pháp kỹ, và ba là những người còn lại.
Về cơ bản thì việc này có chút ngoài dự tính của bọn họ, nhưng với một năm vừa rồi cảm nhận, lời mà Trần Phong nói chẳng khác nào chân lý, vì vậy mà chẳng ai phản đối, cứ như vậy mà làm theo.
Riêng với Thiên Y, việc của cậu kế tiếp có chút khác biệt hoàn toàn với những gì cậu đã làm: Tạo ra một lực vừa đủ bao quanh cây tiêu của mình, dùng nó như một cây gậy, giao chiến với pháp sư tóc bạc.
Đây là một điều mà trừ Thiên Lạc ra hiện tại, không một ai trong số hai mươi pháp sư hàng đầu trại tập trung dám làm.
Không phải vì Phong Hiệp quá mạnh, mà là vì khả năng khống lực của họ xa xa mới đủ tinh tế mà thực hiện.
Bất quá họ không thể, không có nghĩa là Thiên Y cũng vậy.
Khởi đầu hơi chật vật một chút, cậu dần dần cảm nhận được việc cần làm, ổn định lại tình hình và phản công.
Sức mạnh bao bọc cây tiêu của cậu hết sức phức tạp, bao gồm cả linh pháp lực và ý niệm lực.
Độ cường hãn của vũ khí chàng trai rồng sử dụng đương nhiên không thể xem thường.
Nó không bá đạo để mà đem ra so sánh với những công kích bảo vật, mặt khác nên nhìn nhận nó dưới sự đa dụng, biến ảo nhiều hơn.
Trần Phong thì rõ ràng không có sơ suất và thiếu kinh nghiệm như vậy.
Vừa nhìn, y đã nhận ra độ phức tạp của cây tiêu, từ đó giao thủ cẩn thận hơn.
Nhưng y luyện tập cho đệ tử và mọi người không có nghĩa là y để bản thân mình có thời gian ngơi nghỉ, thậm chí đối với các cao thủ mà nói, đó chính là bài tập đặc biệt của họ.
Có người cho rằng, khi đạt đến một trình độ nhất định, khi tập với những người yếu hơn, tự thân họ cũng phát triển thêm rất nhiều.
Ở đây cũng vậy, pháp sư tóc bạc luôn phải ép mình chỉ vận một lượng vừa đủ sức mạnh để giao chiến với mọi người ở thời gian dài, giúp tăng khả năng thao túng lực lượng của bản thân lên nhiều lần.
Mặt khác, những người y luyện tập cùng tuy nói là kinh nghiệm không phong phú bằng y nhưng cũng có không ít những điểm y có thể học hỏi.
Mỗi người đều có cho mình một phong cách chiến đấu riêng biệt, lại có các bộ kỹ năng khác nhau, theo đó mà lối đánh rất đa dạng.
Pháp sư tóc bạc từ đó có thể tích lũy được kha khá thông tin hữu ích.
Bản thân kiếm thuật mà Phong Hiệp hướng tới chính là phải ngạnh kháng được với mọi loại ma thuật, vũ khí trên lục địa.
Có thể nói hiện tại bộ kiếm pháp của y đã có chỗ đứng rất vững chắc trong kiếm đạo, khi mà không dễ tìm ra được bảy bộ đủ sức giao thủ tương đương.
Tuy nhiên, đối với việc chiến đấu với các phép thuật khác thì kiếm pháp của y lại chưa được cường hãn như thế.
Đi lên từ những phép căn bản, những bộ kỹ năng đơn giản nhất chính là điều Trần Phong cần làm để phát triển kiếm thuật của mình.
Và với việc rèn luyện tại trại tập trung này, kết hợp với hồi phục pháp lực dần dần đã cho y cơ hội để thực hiện.
Một tháng cuối cùng, pháp sư tóc bạc cùng Thiên Y giao thủ hết sức khốc liệt.
Đây chính là giai đoạn mà chàng trai rồng hình thành lên khả năng cận chiến và bộ pháp của mình.
Nhưng kể cả như vậy, cậu cũng không thể dễ dàng chống lại sư phụ mình, liên tiếp bị trấn xuống hạ phong.
Chỉ là cậu vẫn luôn làm y tự hào bằng tinh thần bất khuất, không bao giờ bỏ cuộc của mình.
Một ngày luyện tập của họ bắt đầu từ lúc bình minh lên và chỉ kết thúc khi Phong Hiệp nói, và nó không bao giờ là sớm hơn thời điểm hoàng hôn buông xuống.
Những vị đội trưởng thì cũng chẳng lơi là chút nào, ngày đêm đánh trận không ngừng nghỉ.
Bọn họ không biết đã đánh bao nhiêu trận, nhưng dù là ai cũng luôn cảm nhận được một điều, đó là mặc cho chia phe như vậy nhưng sức mạnh cả ba vẫn là ngang nhau, và kết quả đồng dạng cũng là như thế.
Tất cả hai mươi mốt con người ấy càng lúc càng cảm nhận rõ ràng hơn sự quan trọng của đồng đội trên chiến trường, cũng như chiến thuật cần áp dụng.
Với những người khác, sự tiến bộ về mặt chiến lược ấy tuy nói không tệ nhưng so với Thiên Lạc, có thể nói là chẳng thấm vào đâu.
Cậu ta bắt đầu từ không biết gì, lại bị áp đảo về quân số, nhưng dần dần đã mang đến có những trận đánh mà hai người họ bá đạo hạ gục cả mười chín người còn lại, thực sự khiến người khác nể phục.
Việc chuẩn bị cho tuyển nghĩa vụ quân sự năm ấy đã diễn ra theo một cách mà không ai có thể quên được.
Nhưng phải đến ngày tuyển, mọi chuyện mới chính thức đi vào huyền thoại..