Theo tục lệ của làng Viễn Nham, buổi tối trước ngày tuyển quân, cư dân nơi đây sẽ chuẩn bị một bữa tiệc lớn, đưa tiễn những người phải rời đi.
Tuy từ năm vừa rồi quy định tòng binh đã thay đổi nhưng bọn họ quyết định vẫn giữ tục lệ ấy.
Dù sao những thanh thiếu niên từ mười tám tuổi trở lên năm nay của họ cũng chỉ vừa đủ số lượng, mà vai trò của họ trong làng cũng rất quan trọng.
Đích thân trưởng làng đi mời ba thầy trò Trần Phong đến dự bữa tiệc.
Ông đối với cả ba đều là có rất nhiều tâm sự, hơn nữa vị trí của họ đối với toàn bộ Đại Viêm Đế Quốc có khả năng là rất thiết yếu, với bản tính khôn ngoan của mình, ông tự biết việc mà mình nên làm.
Ông đến vừa hay lúc ba thầy trò hoàn tất việc luyện tập.
Cả ba cũng đang tập trung lại, chuẩn bị trở về.
Trông thấy tình trạng dù là ai cũng tốt hơn không ít, trưởng làng cười nói:
– Mọi người về chuẩn bị một chút sau đó tham gia tiệc cùng cả làng!
– Được, chúng ta sẽ tới!
Phong Hiệp gật đầu đồng ý.
Y biết huynh đệ song sinh đối với dân làng đều rất gần gũi, ngày mai rời đi không biết đến khi nào mới có cơ hội trở về, vậy hãy có một lời chia tay thật đẹp.
Bốn người cùng nhau trở về, trưởng làng hỏi thêm:
– Người đã huấn luyện bọn họ rất kỹ phải chứ? Mọi chuyện ngày mai hẳn đều sẽ trong kế hoạch?
– Ta sẽ cố gắng!
Trần Phong không hứa trước.
Tuy y hồi phục không tệ, hai đệ tử của y cũng là rất mạnh mẽ, nhưng việc ngày mai y không biết quá trình hay người giám sát sẽ thế nào, vì vậy mà không thể chắc chắn gì cả.
Trưởng làng có lẽ cũng hiểu điều đó nên không tỏ ra bất mãn gì, quyết định đặt niềm tin vào pháp sư tóc bạc cạnh bên.
Về đến ngôi đền, huynh đệ song sinh thu dọn, chuẩn bị đồ đạc một chút trong khi Phong Hiệp đi thẳng vào gian phòng quen thuộc.
Y thay ra bộ quần áo có chút bẩn thỉu, rách rưới, chọn một bộ sạch sẽ, gọn gàng hơn trong giới chỉ rồi mặc vào.
Giờ đây y chỉ còn một tay, Tinh Vân ma pháp cũng chưa dùng lại được, vì vậy mà công việc là khá khó khăn, chẳng quen thuộc chút nào.
Chật vật một hồi, cuối cùng y cũng xong việc rồi thở ra một hơi thật dài.
Đem tóc tai chỉnh đốn lại một chút cho nghiêm túc, Trần Phong ngồi xuống giường, tay trái khẽ chạm lên vai phải, mặt nhăn lại vì đau đớn.
Tuy nói y đã có thể quen thuộc hơn với sự tồn tại của nguyền ấn này nhưng nó vẫn hành hạ y không ngừng, nỗi thống khổ đã thế còn tăng dần theo thời gian.
Dù là rất chậm thôi nhưng y không biết liệu mình sẽ cố gắng được đến khi nào.
Y hiện tại không còn tiêu cực về cái chết như hồi nửa năm trước nữa, không những vậy, chứng kiến sự trưởng thành từng ngày của huynh đệ song sinh khiến cho trong lòng y cảm giác rất an ủi và mãn nguyện.
Tuy nhiên đồng thời, y cũng lo lắng rất nhiều, bởi hai người họ vẫn còn rất non nớt, không có y vẫn chưa thể nào đối diện với thế giới.
Y lo rằng lỡ may một lúc nào đó y chịu không nổi mà bị nguyền ấn giết chết, hai người họ liệu có lạc lối mà làm gì bậy bạ hay không.
Cứ suy nghĩ, lo lắng đủ chuyện như vậy, cơn mệt mỏi chậm rãi chiếm lấy tâm trí, đẩy y vào giấc ngủ.
Tuy nhiên, lần này giấc mộng bao trùm suy nghĩ của y lại rất khác, không mang một màn u ám như lâu nay mà ngược lại, mang một chút sắc màu tươi sáng hơn.
Trần Phong thân bận y phục vài phần uy nghiêm, mặc cho ống tay phải phất phơ trong gió, thiên binh tứ tướng vẫn cứ là nhìn y bằng ánh mắt kính trọng và quy phục.
Y ngang hàng cùng bảy người khác, cúi mình trước một thân ảnh kiều diễm trong bộ võ phục bó sát.
Y chưa gặp nàng ta bao giờ, nhưng vẫn xuất hiện một cảm giác ghen tuông rất lạ kỳ.
Rồi khoảnh khắc y nhìn sang phía bên phải của nữ nhân đội vương miện ấy, trái tim y như bị bóp nghẹt, lòng y quặn thắt lại vì đau đớn, thổn thức không ngừng.
Bởi người đang đứng ở đó, cho dù có chuyện gì xảy ra, y cũng không thể nào quên được, cảm xúc trong lòng mãi mãi không đổi, chỉ có duy nhất một chữ: Yêu.
Thân hình nhỏ nhắn quen thuộc khoác lên mình bộ y phục đỏ vàng, nổi bật trong cung điện nguy nga tráng lệ.
Đôi tai nho nhỏ và chín chiếc đuôi hồ ly nhẹ nhàng chuyển động tinh tế, đáng yêu, rất có mị lực.
Nhưng điều khiến y không hiểu chính là mái tóc của nàng.
Tuy nói dù là khuôn mặt hay ngoại hình nàng đều có ít nhiều thay đổi nhưng nhìn chung vẫn là như trong tâm trí của y.
Bất quá mái tóc đen tuyền đặc biệt của nàng lúc này hoàn toàn mang một màu bạc trắng, toát lên cảm giác vài phần xa lạ, lạnh lẽo.
Và cũng không chỉ mình điều đó, ánh mắt nàng nhìn y như thể không còn chút nào tình cảm.
Cảm giác thân thuộc hoàn toàn không có, thay vào đó tuyệt đối là người dưng, không dịu dàng, thắm thiết, chỉ có tôn nghiêm, thanh cao của vương giả, thực khiến cho người ta phải xót xa, đau đớn.
Cảnh đột nhiên chuyển, bao quanh Phong Hiệp là một không gian vô cùng diễm lệ, cảnh vật hết sức vô thực.
Bằng một cách nào đó, y vẫn biết đây là một khu vực của dung nham thế giới, tuy nhiên cảm giác mà nó mang lại hoàn toàn khác hẳn.
Không nói đến mọi thứ được bao trùm bởi không khí mát mẻ, thậm chí còn có vài phần lạnh giá, không gian u tối được thắp sáng bởi những cỏ cây và sinh vật huyền bí lấp lánh ánh lam rất đẹp.
Nơi đây như thể một khu vườn trong truyện cổ tích vậy, thực sự rất thơ mộng và huyền ảo.
Trần Phong dạo bước trong nó, tiến đến cuối con đường phủ đầy pha lê trong suốt, đến trước một hồ nước lấp lánh ánh bạc, tỏa ra một chút hàn khí.
Nước trong hồ tự thân dường như cũng có thể phát sáng, đồng thời bên dưới còn có vô số hoa văn cổ xưa với đủ hình thù, hiệu ứng.
Giữa hồ là một thân ảnh nữ nhi nhỏ nhắn, quen thuộc.
Nàng vẫn xinh đẹp như vậy, nhưng ánh mắt thì khác hẳn ban nãy, như thể đó chỉ là ảo cảnh vậy.
Nàng nhìn y đầy yêu thương và trìu mến, chứa đựng tình cảm vô bờ và những nỗi niềm không thể nào tả hết bằng lời.
Nhưng khuôn mặt nàng cũng đang không ổn chút nào, cực kỳ xanh xao và tái nhợt, rất nhanh, nàng liền chịu không nổi mà ngã về phía trước.
Phong Hiệp vội vàng băng qua hết quãng đường, đỡ lấy nàng rồi ôm vào lòng.
Tuy nhiên đó là những gì mà y định thực hiện, còn ngay khoảnh khắc y chạm vào thân thể mảnh mai ấy, mọi thứ đều tan biến, đẩy ý thức y trở về với thực tại, cưỡng chế y tỉnh dậy từ giấc ngủ.
Y giật mình tỉnh giấc, suýt chút nữa hét lên một tiếng nhưng may mắn kịp tỉnh táo mà kìm lại được.
Thở ra một hơi thật dài, Trần Phong dựa lưng vào tường, trong đầu tự hỏi những cảnh tượng vừa rồi là gì.
Giấc mơ ấy cho y cảm giác rất thật, hoàn toàn không phải những giấc mộng thoáng qua mà hồi còn bé mà y từng gặp, như thể bản thân nó là một thực tại nào đó vậy.
Tay trái xoa xoa trán, y suy nghĩ rất lung.
Suốt thời gian luyện tập cùng huynh đệ song sinh, không phải hôm nào y cũng làm việc cùng họ hay hấp thụ đan dược.
Mặt khác, có một số không ít những ngày tinh thần y chịu không nổi trước cơn mệt mỏi bất thường mà ngủ gục đi.
Và những lúc như vậy, tâm trí y vẫn luôn bị hành hạ bởi những cơn ác mộng thường trực, bị ám ảnh bởi cái chết của từng thành viên trong gia đình, và cả Linh Nhi.
Tuy nhiên, ban nãy y lại không mơ thấy chúng nữa, thay vào đó là một giấc mơ hoàn toàn xa lạ mà y chẳng thể hiểu được nổi ý nghĩa là gì.
Phải chăng sau bao nhiêu chuyện như vậy, y đã được giải thoát khỏi nỗi ám ảnh từ cái chết của người thân mà thay vào đó là một viễn cảnh hoàn toàn khác? Hay đơn giản đó chỉ là một khát vọng thầm kín muốn chạy trốn khỏi thực tại, đến với một thế giới mới, yên bình hơn, tươi đẹp hơn?
Chân khẽ co lại, tay đặt lên đầu gối, ánh mắt y nhìn xa xăm.
Y không rõ mọi thứ là gì, nhưng y biết chắc một điều, Linh Nhi trong tâm trí y hoàn toàn khác hẳn với giấc mơ vừa rồi, và y chẳng bao giờ tưởng tượng ra nổi mái tóc nàng có ngày lại bạc trắng đi như vậy.
Ở thế giới phép thuật này, mái tóc trắng bạc thường chỉ xuất hiện ở độ tuổi khoảng năm mươi, sáu mươi đổ đi.
Tuy nhiên, thường thì các pháp sư sẽ dùng pháp lực để giữ lại vẻ ngoài trẻ đẹp của mình, khi mà không chỉ đại diện cho tuổi tác, mái tóc trắng bạc thường còn đem đến điềm báo tai ương.
Chỉ những ai đã qua thời kỳ ấy, mái tóc mang một màu trắng đơn thuần, không còn chút nào xám bạc của hiểm họa thì mới có một số người để lại màu tóc tự nhiên của mình, bỏ đi hiệu ứng pháp lực.
Như Phong Hiệp hiện tại, tóc y cũng đã bạc gần như cả đầu, khiến cho tuổi đời của y già đi phải gấp đôi là ít, đồng thời cũng phần nào nói lên hoàn cảnh khổ sở và tủi nhục của bản thân.
Y không định dùng pháp lực để làm mình trẻ lại, phần vì bản thân thương thế còn chưa khỏi hẳn, phần vì cảm thấy việc đó không thực sự cần thiết, khi mà tương lai có lẽ sớm thôi y sẽ qua đời vì nguyền ấn.
Tuy nhiên đến đây, Trần Phong cũng hơi khựng lại, nhíu mày ngẫm nghĩ.
Hồi đó y bị thương rất nặng, giáp phòng hộ cũng là hỏng hoàn toàn, chỉ là dựa vào sức mạnh nhục thể mà sống sót sau pha rơi xuống Đại Vực Thẳm.
Tuy nói y rất chú tâm tu luyện nhục thể nhưng cái gì cũng có giới hạn của nó, không thể có chuyện một lực đủ mạnh để giết chết bất cứ người nào mà y lại có thể bằng cái cơ thể tàn tạ ấy vượt qua đơn giản như vậy.
Có thể lời đồn đại cũng chỉ là lời đồn đại!
Phong Hiệp nghĩ.
Và quả thực cách giải thích như vậy thì hợp lý hơn, dân gian truyền miệng có lẽ chỉ đúng một phần.
Nơi đây quả là tử địa với những pháp tông cảnh trở xuống, vô cùng đáng sợ chắc chắn không phải bàn cãi, nhưng với những pháp tôn tu luyện thân thể thì vẫn có cơ hội sống sót.
Nếu vậy Pháp Vương cảnh hẳn cũng là có thể?
Trần Phong hi vọng.
Linh Nhi về cơ bản sức mạnh là cực kỳ cường đại, vì vậy mà nhục thể nàng dù cho không tu luyện quá nhiều vẫn là vô cùng cường hãn.
Nếu như y có thể vượt qua, vậy khả năng nàng còn sống cũng là không thấp một chút nào.
Những hi vọng lóe lên trong y vào ngày đầu tiên y tỉnh lại cũng không hoàn toàn là vô nghĩa, ngược lại cơ hội xảy ra ngày càng cao hơn với ý chí của y.
Và nếu như vậy phải chăng giấc mơ vừa rồi chính là điềm báo nào đó trong tương lai? Nàng thực sự vẫn đang còn sống và giữ một vị trí quan trọng nơi Đại Viêm Đế Quốc này?
Không có cách nào để xác nhận điều đó ngoài việc đến thẳng cung điện ấy để tận mắt chứng kiến, bởi nếu như giấc mơ đó là sự thật, Linh Nhi có thể nói là dưới một người trên vạn người.
Thân phận của nàng chính là cao bậc nhất ở cái vương quốc dung nham này, và chắc chắn người bình thường có muốn gặp cũng là không thể!
Nhưng cho dù thế nào thì bản nguyên Vô Cực trong cơ thể nàng vẫn còn đó, y không tin ở cái nơi quanh năm nóng bỏng này lại trùng hợp có một pháp sư khác ngoài y sở hữu cho mình hàn băng pháp lực để mà hỗ trợ nàng ổn định phong ấn.
Thời gian trôi qua đã là gần hai năm kể từ ngày nàng đột phá Pháp Vương, y không biết còn bao nhiêu thời gian nàng sẽ tiếp cận cảnh giới Pháp Hoàng, chưa kể vụ sống sót sau Đại Vực Thẳm, phong ấn trong cơ thể nhất định sẽ không được ổn định.
Có lẽ đó cũng chính là ý nghĩa của giấc mơ thứ hai, nàng bị phong ấn hành hạ và y một lần nữa ở cạnh, che chở cho nàng.
Ta sẽ tới bên nàng!
Trong lòng dâng lên một cỗ cảm xúc cực kỳ mạnh mẽ, Phong Hiệp nỗi tuyệt vọng hoàn toàn bị nhấn chìm bởi một niềm hi vọng cực độ khổng lồ, mãnh liệt.
Y quên tiệt đi ý nghĩ muốn chết, lòng ham sống trỗi dậy từ từng tế bào trên cơ thể, ngọn lửa ý chí dũng mãnh vô song tưởng chừng đã nguội lạnh thì sống dậy, hùng hồn hơn bao giờ hết, bùng lên vô cùng dữ dội.
Ngọn lửa ấy cùng với sức mạnh tình yêu của Trần Phong dành cho Linh Nhi khiến cho tinh thần y vững vàng hơn vô số lần.
Từng đợt ý niệm tích cực xuất hiện, mạnh mẽ chiếm hữu tâm trí y, thôi thúc ham muốn ở cạnh người thương tới tột bậc.
Sau bao tháng ngày lạc lối, cuối cùng một mục tiêu rõ ràng đã đến với y, tuy không phải cao cả như Pháp Mệnh nhưng như thế là đủ để kéo y thoát khỏi cảm xúc tiêu cực hoàn toàn.
Y sẽ đi, mặc cho có bao nhiêu khó khăn, thử thách khổ cực cản đường, y nhất định sẽ đến được điểm cuối, để được đến bên Linh Nhi.
Nhất định là như vậy!
Phong Hiệp đứng dậy, thần thái khác hẳn hồi hôm, toát lên tôn nghiêm của kẻ mạnh, sự tự tin vốn có, trấn áp mọi kẻ dám thách thức.
Ánh mắt y tinh anh, sắc lạnh đầy tin cậy, khiến người khác xuất hiện cảm giác muốn nhờ vả nhưng cũng có chút sợ sệt không dám nhìn trực diện.
Pháp sư tóc bạc cứ như vậy bước đi, đến với kỳ tuyển binh kỳ lạ nhất trước giờ của làng Viễn Nham, sự kiện bắt đầu cho huyền thoại của Đại Viêm Đế Quốc..