Pháp Mệnh Thiên Tôn

Chương 125: 125: Cấp Tốc Luyện Tập





Đúng như Trần Phong nghĩ, sáng hôm sau tâm thế của Thiên Lạc khác hẳn.

Đòn tấn công của chàng trai rồng chứa đầy sự quyết tâm và sắc bén cần thiết, nhắm thẳng vào thân ảnh trên tảng đá.

Chính vì thế, vị pháp sư tóc bạc phải tự tạo cho mình một lớp phòng thủ đủ mạnh để tránh việc bị thương.
Nhưng cũng y như Phong Hiệp dự tính, với việc chưa bao giờ tập qua một pháp kỹ nào, phương pháp điều động và thi triển pháp lực của Thiên Lạc là rất non nớt, thiếu đi rất nhiều kỹ thuật, khiến cho sức mạnh của Kim Đao chấm rộng tay ra mới được bốn thành công lực.

Chàng trai rồng sau khi được chỉ ra sự thật ấy thì cũng gật đầu thừa nhận, tự thân cậu cũng cảm thấy mình làm chưa đúng, cứ mỗi lần thi triển lại cảm giác làm tốt hơn một chút, vì vậy sau khi nghe nhận xét liền ngay lập tức chạy đi luyện tập tiếp.
Trần Phong quay lại thấy Thiên Y vẫn chăm chỉ dò xét nguồn gốc lực lượng ý niệm của cậu ấy thì khẽ gật đầu, tiếp tục sử dụng Tinh Vân đan để hồi phục.

Ba người lại lần nữa không ai nói gì, chỉ chuyên tâm làm việc của mình.
Một tháng cứ như vậy chậm rãi trôi qua, Thiên Lạc lần nữa kiểm tra khả năng thi triển Kim Đao.

Lần này cậu đối với nó tự tin là rất lớn, tinh thần ấy thể hiện rõ ràng qua ánh mắt cháy bỏng chiến ý.
Phong Hiệp mỉm cười hài lòng với biểu hiện của đệ tử mình, lớp phòng ngự cũng là vững chắc hơn trước, thậm chí còn hiện lên trước cả khi cậu ấy ra đòn.

Chàng trai rồng nắm chặt tay, đánh thẳng một chiêu về phía trước.
Pháp lực dao động không hề gây ra vụ nổ nào, thay vào đó là thanh âm như kim loại va chạm.

Hai nguyên tố ma thuật ở đây là phong và kim nhưng lại tạo thành tiếng động như vậy đối với Thiên Lạc quả là có chút giật mình bất ngờ.

Lần trước tiếp đòn, lớp phòng thủ sư phụ cậu tạo thành thực chất là một cơn gió với sức mạnh vừa đủ triệt tiêu công kích của cậu, tuy nhiên hôm nay cậu cảm tưởng thanh kiếm vàng kim của cậu đang phải đối chọi với vô số phong đao cương mãnh vậy.
Hai bên giằng co không quá lâu, chỉ chừng mười giây thời gian Kim Đao liền bị triệt tiêu.

Chàng trai rồng thở hắt ra một hơi, đem ánh mắt thán phục nhìn sư phụ mình.

Cậu biết rõ y chỉ tùy tiện đem pháp lực điều động ra để đánh với cậu, hoàn toàn không phải pháp kỹ gì cả, tuy nhiên chỉ vậy đã là đủ để chặn được cậu dùng một cái Địa giai sơ cấp pháp kỹ.
Trần Phong khoan thai đứng dậy từ tảng đá sau đó chỉnh đốn lại trạng thái của mình một chút.

Tuy nói y vẫn hơi gầy so với thời đỉnh phong của mình nhưng so ra cũng đã tốt hơn một tháng trước không ít.

Y bước lại gần Thiên Lạc, tránh xa khỏi khu vực Thiên Y suy ngẫm, khi còn cách đại đệ tử mình chừng mười bước chân, y nói:
– Chiêu Kim Đao này cậu luyện khá tốt.


Quả nhiên khả năng tư duy trên phương diện pháp lực của cậu là không thể xem nhẹ được, nhưng tạm thời nó sẽ chưa thể tiến xa thêm quá nhiều khi kinh nghiệm cậu có còn ít.

Mặt khác, cậu cũng chưa có cho mình lượng pháp lực đủ lớn để có thể phát ra uy lực vốn có của nó.

Còn về cách thức điều động và thi triển pháp lực, cậu đã tiệm cận đến trình độ thiết yếu.

Hãy nhớ cách dẫn động này để áp dụng cho những việc khác nữa!
– Vâng, cảm ơn sư phụ, con sẽ nhớ kỹ!
Chàng trai rồng mừng rỡ nói.

Luyện tập chăm chỉ ròng rã suốt hai tháng cuối cùng cậu cũng có cho mình được tuyệt chiêu đầu tiên.

Phong Hiệp nhìn cậu, mỉm cười:
– Đã có cho mình một chiêu thức tốt, vậy bước kế tiếp chính là cách để sử dụng nó.

Thời gian tới cậu sẽ cố gắng để đánh trúng được ta, bằng chiêu Kim Đao đó càng tốt, hoặc ít nhất là bằng một đòn đánh thường trực diện.

Ta sẽ không tính mấy vụ sượt qua đâu, dù là vô tình hay có chủ ý cũng vậy!
Thiên Lạc nghiêm túc gật đầu.

Nói gì thì nói, đây chính là lần đầu tiên cậu giao tranh trực diện với người khác, cảm giác nhất định là sẽ rất áp lực.

Cậu thủ thế xuống, quan sát sư phụ mình thật kỹ lưỡng hòng tìm ra một điểm nào đó gọi là có chút bất cẩn để lao tới tấn công.
Tuy nhiên Trần Phong đứng rất thoải mái, hoàn toàn thả lỏng cơ thể, chẳng thèm đề phòng gì chứ đừng nói là xuống tấn.

Mặc dù nhìn pháp sư tóc bạc như vậy nhưng chàng trai rồng lại chẳng nhìn thấy bất cứ vị trí nào mà cậu có thể nhằm vào để công kích.

Dù là ở đâu cậu cũng có thể chắc chắn một điều là mình sẽ đánh hụt.
Bất quá Thiên Lạc cũng hiểu nếu cậu cứ cố gắng suy tính như vậy thì có đứng cả ngày cũng không làm được gì, bởi cơ thể cậu vốn chưa hề quen với chiến đấu, chỉ có giao tranh thực sự thì cậu mới có thể trưởng thành hơn được.

Trong lòng đã quyết, cậu lao thẳng tới vị trí của sư phụ mình mà tung quyền.
Một quyền đó rất nặng, chắc chắn là vậy, mà tốc độ cũng là cực nhanh ở cấp độ pháp quan cảnh, nhưng hoàn toàn hụt vào không khí chỉ sau một bước di chuyển đơn giản của Phong Hiệp.

Nếu như đây là một trận chiến thực sự, khoảnh khắc tiếp theo chính là chàng trai rồng dính đòn, nhẹ thì trọng thương, nặng thì tử vong.

Tuy nhiên ở đây luyện tập chỉ là để cho Thiên Lạc có thể quen với tư duy chiến thuật, vì thế mà Trần Phong chỉ đơn giản là đứng đó, tạo nên một áp lực khiến cho đối phương phải lùi lại hoặc tiếp tục tung đòn công kích.

Về cơ bản kinh nghiệm chiến đấu của pháp sư tóc bạc là cực kỳ phong phú, vì vậy mà chuyện một người chưa đánh nhau bao giờ có thể đánh trúng y gần như là bất khả thi, bất quá vạn sự không có gì là tuyệt đối, đặc biệt là với một thiên tài như đệ tử của y.
Chàng trai rồng quả nhiên như dự đoán, đòn đầu tiên hụt là vậy nhưng không hề rút lui để tính toán lại.

Cậu ta tiếp tục lao tới tung ra công kích tiếp theo, một cước chứa mình sức mạnh nhục thể đơn thuần.
Phong Hiệp tiếp tục di chuyển tránh né.

Tuy nói điều này vẫn còn dễ với y nhưng hướng tấn công đã là phức tạp hơn đòn đầu tiên một chút.

Đệ tử của y quả nhiên là một người có khả năng học hỏi sau từng đòn đánh, một kẻ tiến bộ ngay trong chiến đấu, càng đánh càng mạnh.
Hai người cứ như vậy tạo thành một thế trận có chút giống như đang đuổi bắt.

Sau một ngày liên tục như vậy, Trần Phong cho đệ tử mình nghỉ ngơi, dành thời gian suy ngẫm về những gì đã trải qua trong ngày, còn bản thân y lại trở về với tảng đá nọ, ngồi hấp thu Tinh Vân đan.
Lộ trình luyện tập của hai thầy trò cứ đều đặn như thế, một ngày tập giao chiến lại một ngày Thiên Lạc suy ngẫm rút kinh nghiệm.

Liên tục như vậy ba tháng ròng thời gian, chàng trai rồng vẫn là chưa thể nào chạm được lấy một lần vào dù chỉ một sợi tóc của sư phụ mình.
Thêm một ngày rượt đuổi nữa trôi qua, Phong Hiệp hôm nay không bảo đệ tử mình suy ngẫm gì như mọi khi, mặt khác bảo cậu nghỉ ngơi cho đầy đủ.

Thiên Lạc có chút không hiểu, hỏi:
– Nhưng sư phụ, như vậy làm sao con rút được kinh nghiệm ngày hôm nay?
– Vừa nghỉ ngơi vừa nghĩ, đừng căng đầu óc quá, từ mai sẽ làm việc khác!
Trần Phong điềm đạm nói.

Chàng trai rồng thắc mắc:
– Chúng ta sẽ không giao thủ như lâu nay nữa sao sư phụ?
– Không, chỉ còn một tháng nữa là đến kỳ tuyển binh.

Cậu cần học thêm một pháp kỹ thứ hai.
– À phải rồi con hoàn toàn quên mất chuyện đó!
Thiên Lạc gãi đầu cười nói.


Cậu mấy tháng liên tục cắm đầu luyện tập, quên hẳn đi thời gian đã gần kề.

Phong Hiệp đặt tay lên vai cậu:
– Tuy vẫn chưa thể đánh trúng ta nhưng thực chất cách di chuyển của cậu hiện tại đã khá là ổn, ngoài ra đã định hình được một phong cách chiến đấu phù hợp với bản thân nhất.

Vì vậy kế tiếp hãy chọn ra một pháp kỹ phối hợp tốt với lối đánh của cậu, sau đó luyện nó cho đến khi đi tòng binh rồi tính tiếp!
– Vâng!
Chàng trai rồng gật mạnh đầu sau đó lấy ra mấy quyển trục, toàn bộ tinh thần đều là dồn vào đó, hoàn toàn quên đi mệt mỏi sau khi luyện tập cả ngày dài.
– Nhớ nghỉ ngơi điều độ đấy!
Trần Phong vỗ vỗ vai cậu rồi rời đi, tiến đến vị trí Thiên Y.

Đã bốn tháng trôi qua kể từ khi cậu ấy cố gắng nghiền ngẫm tìm ra nguồn gốc lực lượng ý niệm của mình.

Y thực tò mò muốn biết lúc này đây đệ tử mình đã tiến bộ đến bậc nào rồi.
Như thể cảm nhận được y bước tới cũng như mục đích của y, chàng trai rồng nhẹ nhàng mở mắt nói:
– Có lẽ điều may mắn nhất đối với bọn con chính là gặp được sư phụ.

Những điều mà người dạy chúng con thật không thể tin được!
– Cậu đã tìm được nguồn gốc ý niệm lực của mình rồi?
Phong Hiệp mỉm cười hỏi.

Đệ tử y khẽ gật đầu:
– Vâng, con đã cảm nhận được toàn bộ khởi nguồn của năng lượng cảm xúc.

Từ đó, con đã có thể thao túng được một chút lực lượng này, tuy nhiên việc dùng nó trong chiến đấu giống như huynh trưởng dùng pháp lực kia thì con vẫn chưa biết làm như thế nào.
– Rất tốt! Đó cũng sẽ là bài tập của cậu trong một tháng cuối cùng này.

Về cơ bản, ý niệm lực cũng chỉ là một loại lực lượng chứ không phải thứ gì quá cao thâm.

Cách phát tiết nó ra vì thế cũng không phải điều gì quá phức tạp.

Cậu trước giờ tuy nói chưa từng chiến đấu bao giờ nhưng lại luôn có một vật bất ly thân, độ gần gũi là rất lớn.

Thao túng lực lượng để giao chiến không nhất thiết cứ phải dùng vũ khí mới thành, mặt khác dùng thứ mình quen thuộc nhất mới là mạnh mẽ nhất.
Thiên Y hơi nhíu mày, từ hông lấy ra món nhạc cụ, hỏi:
– Ý sư phụ bảo con dùng cây tiêu này sao?
– Không sai, truyền tải cảm xúc thông qua giai điệu theo ta lại chính là thứ phù hợp, cường hãn nhất.
Trần Phong cười nói, khích lệ đệ tử mình.

Y khi đó lựa chọn là thông qua kiếm thuật vì đó là lối chiến đấu chính của mình, hơn nữa còn không biết chơi bất cứ loại nhạc cụ nào.


Ở đây Thiên Y là một nhạc công rất có tiềm năng, vậy lựa chọn âm nhạc để vận dụng ý niệm lực quả là không tồi chút nào.
Chàng trai rồng nghe lời y, đưa cây tiêu lên miệng, bắt đầu thổi.

Ý thức cậu ấy từ khi bắt đầu chơi nhạc đã vô tình đưa cảm xúc vào trong giai điệu, giờ đây đã bước đầu làm chủ được ý niệm lực, sức mạnh của nó càng là cao hơn một bậc, khiến cho bản nhạc da diết, trầm lắng, đi vào lòng người vô cùng.
Phong Hiệp lắng nghe bài hát, trong thâm tâm cũng là cảm thấy như nặng trĩu vài phần.

Y không biết đệ tử mình có chú ý không, nhưng trong giai điệu cậu ấy vẫn luôn tạo thành mỗi lần chơi nhạc như ẩn chứa những câu chuyện của chính bản thân cậu.

Tuy nói Thiên Y là một người hướng thiện tuyệt đối, hết lòng giúp đỡ mọi người và nhận lại được sự yêu quý rất lớn từ họ, nhưng thực chất trong thâm tâm cậu ấy vẫn chan chứa một nỗi buồn khó tả.
Pháp sư tóc bạc quá khứ cũng là rất nhiều bi kịch, vì vậy mà khi lắng nghe có thể phần nào hiểu được tâm tư của chàng trai trẻ.

Cậu ấy sinh ra độ nhạy cảm của linh hồn là rất lớn, vì vậy mà cảm xúc của bản thân không những dồi dào mãnh liệt mà còn thấu hiểu được nỗi lòng của người huynh đệ cậu ấy nữa.

Hai người họ không có phụ mẫu, chỉ biết nương tựa vào nhau mà sống, tuy nói có dân làng hết lòng giúp đỡ nhưng vẫn có những nỗi khổ nhất định.
Chàng trai rồng chơi liên tục mấy bài, rồi dừng lại như muốn nghe ý kiến của sư phụ.

Trần Phong khẽ gật đầu với cậu ta, nói:
– Quả thực âm nhạc của cậu đong đầy cảm xúc, chan chứa vô số những nỗi niềm.

Vừa rồi ta không rõ cậu đã thao túng ý niệm thế nào nhưng giai điệu cực kỳ ảnh hưởng đến tinh thần của ta.

Rõ ràng là thông qua phương pháp này truyền dẫn lực lượng vô cùng hiệu quả.

Ta cũng muốn lưu ý với cậu, điểm mạnh của cậu là linh hồn lực và ý niệm lực, đều có thể tập luyện với cây tiêu này.

Một tháng tới hãy cố gắng làm chủ nó!
– Vâng, sư phụ!
Thiên Y mừng rỡ nói.

Cậu không phải người ham đánh đấm, đối với vũ khí cảm giác rất là không thích, thậm chí có vài phần ghét bỏ.

Vậy nên nếu có thể có cách khác bảo vệ bản thân và mọi người thì cậu nhất định sẽ tập cho kỳ được.
Phong Hiệp khẽ gật đầu với cậu rồi trở về với tảng đá của mình.

Càng khôi phục nhiều hơn, tốc độ luyện hóa của y lại càng tăng lên, có lẽ số lượng Tinh Vân đan còn lại cũng sẽ hấp thu hết trong thời gian một tháng.

Lần này chuẩn bị tòng binh diễn ra đều rất thuận lợi, hi vọng rằng ngày tuyển quân y sẽ có thể trả ơn dân làng Viễn Nham nói chung và huynh đệ song sinh nói riêng một chút..