Với việc đại sự bại lộ, đương nhiên không có chuyện mình Trần phủ phải chịu tội.
Tô gia cùng Mai gia hợp lực, đưa thế hệ trẻ của mình rời đi, trong khi các pháp sư lão luyện ở lại cản chân kẻ truy sát.
Huyền Lương, mặc cho cao tầng hai nhà phản đối, để thê tử mình dẫn lớp trẻ đi trước, bản thân anh ở lại cùng chiến đấu với các bô lão.
Chính nhờ quyết định này, có thể nói công cuộc bảo toàn huyết mạch của hai nhà đã thành công mĩ mãn, khi mà tất cả thế hệ trẻ đều an toàn rời đi, thậm chí cả các binh sĩ hộ tống cũng là không mất người nào.
Tuy nhiên, dù là người bị đánh giá thấp nhất trong Thập đại tướng quân, thì nói thế nào Vô Bần vẫn là một trong mười tướng lĩnh giỏi nhất Thanh Phong Đế Quốc, cùng với quân đội hùng hậu của Thái thượng hoàng phái đến, hắn thừa sức càn quét quân cảm tử từ Mai, Tô hai nhà.
Bản thân vị Bá tước trẻ tuổi thì phải đấu tay đôi với hắn là chính, không thể nào bảo vệ được tất cả mọi người.
Chắc chắn một điều, đó là Huyền Lương chiến đấu vượt quá sức mình trong trận huyết chiến đó, nhưng đến khi anh hạ được tên đại tướng quân, thì những người ở lại của hai nhà đều đã tử trận.
Cơn cuồng nộ chiếm lĩnh tâm trí vị Bá tước, khiến cho ngọn lửa cuồng bạo bao trùm cả chiến trường.
Cho dù đến mãi về sau, những người chứng kiến ngọn lửa ấy cũng vĩnh viễn không sao quên được.
Đó là tận cùng của cơn thịnh nộ, một ngọn lửa chứa đầy hận thù cùng oán khí ngút trời, điên cuồng tàn sát.
Tro cốt hay huyết tinh đều là không tồn tại, tất cả binh lính của Thái thượng hoàng được phái đến Liên Hoa thành năm đó, toàn bộ đều bị tàn sát.
Nhưng không phải mặt trận nào, đội quân của Hắc Thiên cũng thất bại như vậy!
Trong Thập đại tướng quân, Trần Tuấn được xem là người đứng đầu, thực lực bát tinh pháp tôn.
Đứng thứ hai là Mạc Xà, kẻ luôn ganh ghét với Trần tướng quân, tu vi thất tinh pháp tôn.
Sức mạnh của hắn luôn luôn hoặc ngang ngửa, hoặc chỉ thua kém Trần Tuấn một chút.
Điều mà khiến hắn triệt để thua người đứng đầu, đó chính là phẩm giá của một vị tướng, nhưng trong giao chiến thì điều đó chẳng quan trọng.
Hai vị trí tiếp theo chính là Tôn tướng quân và người đứng đầu Huyền thành, Bùi tướng quân, hai người không tham gia vào cuộc tàn sát này.
Bài danh đệ ngũ, chính là Lục Kha, kẻ luôn phối hợp làm việc cùng Mạc Xà.
Thực lực của hắn đương nhiên không yếu, khi mà khả năng hồi phục quá mức biến thái vượt xa pháp tôn cảnh được triệt để phát huy thì hắn có thể nói là bất tử.
Mặt khác, năng lực công kích của hắn lại không phải quá cường hãn, vì vậy mà dù cho đứng thứ sáu, Trương Bích đôi khi lại được xem là cường hãn hơn Lục tướng quân trên chiến trường.
Ba vị trí bảy, tám, chín lần lượt là Hạc Yêu, Triệu La và Lưu Hào.
Ba người này nhìn chung khả năng chiến đấu không mạnh bằng những người trước, nhưng vẫn thuộc hàng cực khủng trong các cao tầng tại Đế Quốc, đặc biệt nổi bật vào khả năng nhìn người, huấn luyện và cầm binh.
Riêng đối với Triệu La, đệ tử tâm phúc nhất của Mạc Xà, kỹ năng chiến đấu sở hữu nhiều điểm tương đồng với sư phụ, cộng với kinh nghiệm phong phú, thường nhỉnh hơn hai người còn lại một chút.
Năm vị đại tướng hùng mạnh dẫn theo một đoàn quân tinh nhuệ đông đảo, nói chung khả năng chống lại tiệm cận bằng không.
Binh đoàn Trần phủ mặc dù chiến đấu hết sức dũng mãnh, nhưng với việc lớp phòng hộ lẫn tường thành đều đã mất, thì việc ngạnh kháng trực tiếp chính là bất khả thi.
Tuy nhiên, những gì họ làm được vẫn là cực kỳ đáng kể.
Đoàn quân của Hắc Thiên, vốn là đánh theo thế bao vây, vậy nên về cơ bản từ ngoài bắn tên và chưởng pháp vào từ từ là có thể thắng.
Nhưng với tinh thần quyết tử, binh sĩ Trần phủ bủa ra phá vòng vây, khiến cho chiến thuật nhàn hạ kia chấm dứt ngay từ khi chưa kịp bắt đầu.
Về cơ bản, binh đoàn của Hắc Thiên không hề yếu, thực lực đều là từ thất tinh pháp quan trở lên, số lượng thì đông tới hàng nghìn, thậm chí hàng vạn.
Bất quá binh sĩ Trần phủ đồng dạng không phải loại có thể coi thường, được huấn luyện hết sức nghiêm ngặt.
Những người tu vi thấp nhất cũng đã là bát tinh pháp quan, cao hơn quân địch một chút, quân tinh nhuệ hoàn toàn là pháp tông cảnh, còn các cao tầng thì đều từ thất tinh pháp tông trở lên.
Chính vì vậy mà dự định đem năm vị đại tướng ra áp chế Trần Tuấn và Trương Bích cũng hoàn toàn bị phá sản.
Tinh thần huyết chiến của Trần phủ khiến cho ý chí chiến đấu của kẻ địch bị trấn áp không ít, theo đó mà khi trực tiếp giáp mặt, binh đoàn của Hắc Thiên biểu lộ ra nỗi sợ không thể che giấu.
Lưu Hào, trước khi quân đoàn của mình bị tan vỡ, ngay lập tức thân chinh chỉ huy, chỉnh đốn đội hình.
Tuy nhiên trước khi hắn ta kịp làm gì thì Trần Hải đã xuất hiện, tung thẳng công kích vào mặt hắn.
Bất quá quân đội của Thái thượng hoàng không phải dạng vừa, ngay cả đại tướng cũng là phối hợp rất tốt.
Lưu Hào không thể chấn chỉnh, Triệu La liền thế chỗ làm thay, ổn định lại hàng ngũ.
Cứ như vậy, đoàn quân của Trần phủ từ từ bị đẩy xuống hạ phong, mà số người tử trận cũng là dần dần tăng lên.
Điều này bình thường thì không có vấn đề gì, nhưng tinh túy của họ lại được tách ra rồi tập trung lại cho Trần Phong luyện hóa.
Đối với những người khác, hẳn cũng sẽ chẳng có phát sinh gì, nhưng ở đây cậu không chỉ đang hấp thụ tinh huyết của người thân, bản thân lại còn là một người tu luyện ý niệm mạnh mẽ, theo đó mà những ký ức, cảm xúc, ý chí của các thân nhân khoảnh khắc trước khi chết đều là được truyền thẳng vào đại não cậu.
Thanh niên từ khi trận chiến bắt đầu đã có thể cảm nhận được những ý niệm tiêu cực ấy, nhưng giờ đây khi hàng loạt người tử nạn một lúc, não bộ cậu có chút không xử lý kịp.
Linh Nhi ngồi xếp bằng phía sau, đột nhiên thấy cậu run lên như vậy, đoán là cũng đã đến lúc, nhanh chóng đặt hai tay lên lưng cậu, hòa linh hồn mình vào với cậu, hỗ trợ ổn định lại tình hình.
Sự xuất hiện của nàng chẳng khác nào cứu thế của Trần Phong, tuy cậu không bị dao động đến mức xảy ra tổn thương, nhưng quả thực tinh túy nhất thời đã hỗn loạn mất kiểm soát, nếu nàng không đến, cậu sẽ mất không ít thời gian để cân bằng lại.
Thanh niên thầm cảm ơn người yêu đã đến kịp thời, cậu gắng sức lấy lại sự vững vàng, khống chế lại ý niệm và cơ thể.
Những ý thức tiêu cực tuy vẫn xâm hại đến ý chí cậu, nhưng đã ở mức độ dễ dàng kiểm soát nhờ có Linh Nhi điều hòa đi.
Cứ như vậy, quá trình luyện hóa và hấp thu tinh huyết theo thời gian từ từ đều đặn trở lại.
Với việc đoàn quân Trần phủ liên tục bị đàn áp đến thê thảm, Triệu La bắt đầu lên kế hoạch trở lại hỗ trợ hai người Lục Kha và Hạc Yêu tấn công Trương Bích.
Tất cả bọn họ đều không có ý định xen vào cuộc chiến kinh hoàng giữa hai người Trần Tuấn và Mạc Xà.
Hai người này một khi đã vào trạng thái chiến đấu, khu vực trăm thước chung quanh tốt nhất không nên có người, khi mà ngay cả sát ý họ tỏa ra cũng thừa sức khiến bọn họ sợ hãi mà gục ngã.
Mặt khác, Trương Bích tuy nói bài danh đệ lục, nhưng sức mạnh của bà trên chiến trường luôn luôn khiến người khác phải khiếp sợ.
Điều khiến cho bà trở thành một chiến tướng hung hãn như vậy, chính là nhờ Tinh Vân ma pháp huyết cuồng kim giáp.
Cái này chính là hấp thu huyết tinh trên chiến trường tạo thành lớp giáp bọc quanh cơ thể cùng vũ khí của bà, vừa tăng sát thương gây ra, vừa tăng sức phòng ngự lên gấp nhiều lần.
Chính vì thế, ngay cả việc cân cả Lục Kha lẫn Hạc Yêu suốt cả thời gian dài như vậy, nhưng Trương Bích thậm chí còn có phần lấn lướt.
Công kích của hai vị đại tướng tung ra là cực kỳ cường hãn và hung hiểm, phối hợp với nhau thì nhuần nhuyễn vô cùng, bất quá tất cả đều bị Trương Bích múa thương đánh tan.
Từ đầu trận chiến cho tới hiện tại, số lượng ma pháp mà bọn chúng tung ra là rất nhiều, nhưng chưa có lấy một lần, những phép thuật này chạm được tới Trương Bích.
Và ngay khi nhìn ra ý định của Triệu La, bà lập tức dùng tốc độ vượt trội của mình, lao thẳng vào hàng ngũ kẻ địch mà tàn sát, trực tiếp đem những gì tướng địch làm được nãy giờ phá nát không còn một chút.
– Chết tiệt!
Lục kha chửi thề, cùng Hạc Yêu hai người cật lực đuổi theo mà công kích.
Binh sĩ tử trận càng đông, kim giáp của Trương Bích càng cường hãn, đến khi đạt đủ lực lượng, nó sẽ mở ra nỗi ác mộng của chiến trường.
Ba vị tướng quân cùng lúc đem những pháp kỹ Địa giai ra công kích, khiến cho áp lực lập tức tăng lên rất nhiều.
Bất quá phạm vi của chúng đều rất rộng, vậy nên không những kim giáp của Trương Bích bị tổn hại nhiều hơn, mà binh lính của chúng tử nạn cũng là đông hơn.
Tuy nói lợi ích thu được không được bao nhiêu, nhưng ma pháp cấp cao của chúng có hạn, vậy nên chẳng có bao nhiêu lựa chọn.
Trương Bích sức mạnh đã bị giảm đi một chút, biết được sẽ chẳng thể nào tăng lực lượng lên được nữa, quyết định đem ma pháp mạnh nhất ra sử dụng.
Tức thì, một cự kim nhân trồi lên giữa chiến trường, hai tay cầm ngọn giáo ánh sáng khổng lồ.
Ngự trên đầu cự nhân ấy là một vị chiến tướng oai hùng, ánh mắt cao ngạo nhìn binh đoàn tí hon bên dưới.
Bất quá kẻ địch của bà cũng không phải đám binh lính quèn ấy, mà cũng chân chính là ba trong Thập đại tướng quân của Thanh Phong Đế Quốc.
Bọn chúng ngay khi bà kích hoạt Tinh Vân ma pháp thì cũng đem toàn lực ra, không lưu lại một chút.
Lục Kha lúc này được bao quanh bởi một mộc nhân khổng lồ sáu tay.
Hắn ta khuôn mặt dữ tợn, tỏa ra uy áp cực kỳ cường hãn, trông qua chẳng khác nào một vị thần hủy diệt giữa chiến trường.
Bên trái hắn, một biển đen khổng lồ đang thành hình, kéo theo vô số thanh âm ai oán.
Tinh Vân ma pháp của Triệu La, tuy nói là công kích thực thể kéo dài, nhưng mức độ ảnh hưởng tinh thần, lại là diễn ra tức thì với cường độ cực kỳ hung mãnh.
Nhưng thứ khủng khiếp nhất mà ba vị tướng quân tạo ra, lại là cơn bão tuyết chẳng khác nào địa ngục mà Hạc Yêu đang làm chủ.
Hắn ta lấy toàn bộ thân ảnh chung quanh làm vật tế, chẳng phân địch phân ta, chỉ cần có máu trong cơ thể, hắn đều là rút ra toàn bộ làm thành vô tận những huyết lao vĩ đại.
– Chết đi!
Thanh âm băng lãnh, hắn nói, phóng toàn bộ mũi lao vào cơ thể khổng lồ của cự kim nhân.
Trương Bích nheo mắt, chém ra kích đầu tiên trong bộ kỹ năng của mình, khiến cho ánh sáng như tụ hội, tạo thành lưỡi giáo thần thánh, trấn nát toàn bộ lượt công kích đầu tiên của Hạc Yêu.
Cùng với lượt tấn công của hắn, màn sương của Triệu La cũng ập đến với tốc độ kinh người.
Đối phó với thứ này, Trương Bích cần phải tung một lượt hai kích ánh sáng mới có thể yên tâm.
Tuy nói sức mạnh hiện tại của bà cường đại nhất trong bốn người, nhưng khoảng cách cũng không phải quá xa, đối với những ma pháp phức tạp, bà cũng phải giải quyết cẩn thận.
Liền sau đó, bà tung thêm hai kích liên hoàn thẳng vào Hạc Yêu, tạm thời trấn lui hai vị tướng quân.
Xong xuôi đâu đấy, bà đâm thẳng lưỡi giáo ánh sáng vào nhất quyền của Lục Kha.
Ba vụ nổ kinh thiên động địa cùng lúc phát ra, khiến cho chiến trường nhất thời bùng nổ.
Áp lực cực lớn lập tức giết sạch toàn bộ binh sĩ trăm trượng chung quanh.
Trần phủ kiến trúc bị tàn phá không còn một chút, quân phòng vệ cũng chỉ còn lại lác đác chục người.
Tâm trạng của Trương Bích vừa giận vừa lo, nhưng không có cách nào, bắt buộc phải tiếp tục trận chiến.
Cứ một mộc quyền vung lên, lại một mũi thương đâm tới, tất cả đều là những vụ nổ lực lượng chết người.
Bốn vị tướng quân ở vị trí trung tâm, đương nhiên chẳng dễ chịu chút nào.
Từng người, lần lượt bị đẩy lui đi mặc cho sức mạnh cường hãn mình sở hữu.
Trước khi kẻ địch cùng tung đòn dứt điểm, Trương Bích ra tay muốn giành tiên cơ.
Mười hai cánh cổng ánh sáng mở ra sau lưng, mười hai mũi thương ánh sáng xuất hiện, cùng lúc phóng thẳng vào ba người Lục Kha.
Bọn chúng điên cuồng vận sức, tung ra công kích cuối cùng của mình.
Triệu La hải dương hắc ám ập tới, Hạc Yêu bão tuyết địa ngục phóng lên, Lục Kha lục cự quyền đâm tới, ngạnh kháng trực tiếp với mười hai ngọn thương thần thánh.
Không gian như nứt gãy, thời gian như ngưng đọng, lực lượng bùng nổ toàn bộ chiến trường kéo dài tới cả ngàn trượng chung quanh.
Bất kỳ ai thực lực dưới pháp tôn cảnh đều bị tiêu diệt không nghi ngờ.
Giữa cả một khu vực vốn đông đúc dân cư lúc này chỉ còn độc tám vị pháp sư, mà Trần Hải cùng Lưu Hào vốn định kéo dài đến lưỡng bại câu thương, lãnh trọn dư lực của công kích bốn người đánh cho ngất đi, bay đi cả trăm thước.
Lục Kha ba tên hét lên, tận lực công kích.
Bọn hắn không bao giờ tin được, sức của chúng cường hãn đến vậy, mà người trước mặt kia lại có thể bá đạo chống lại.
Sức mạnh như thế, hoàn toàn vượt qua cả bát tinh pháp tôn rồi.
Trương Bích nghiến chặt răng, ráng chịu đựng đến cùng.
Kẻ địch đã tung ra chiêu mạnh nhất, chỉ cần qua được đợt này, bà sẽ có thể chiến thắng.
Hai bên giằng co cực kỳ quyết liệt, chiến trường bị tàn phá đến cùng cực.
Nếu có một chuyện may mắn, đấy là trong khi tàn sát kẻ địch, Trương Bích đã kéo bọn chúng ra tận rìa Thiết Mộc thành, nếu không sợ rằng lúc này, ngay cả mật thất Trần phủ cũng đã thành một đống đổ nát.
Cuối cùng chuyện gì đến cũng phải đến, ba người Lục Kha sức cùng lực kiệt, thân thể chậm rãi từ trên không trung đáp xuống hố sâu trăm trượng.
Ánh mắt chúng sợ hãi nhìn chiến tướng trên cao, nhìn mũi thương ánh sáng sắc lạnh đang từ từ phóng xuống bọn chúng.
Nguồn sức mạnh khổng lồ, hoàn toàn áp đảo ập tới ba cường giả đại danh đỉnh đỉnh nhưng chẳng có chút nào phòng bị.
Kết cục tưởng chừng đã định, nhưng rốt cuộc ngọn thương lại chỉ trực tiếp giết chết Triệu La, Lục Kha đứng cạnh thì bị thương một chút, Hạc Yêu thậm chí còn không nhận chút thương thế nào.
Trương Bích ánh mắt không còn sự sống, rơi thẳng từ độ cao trăm trượng xuống, cùng với sự biến mất của cự kim nhân.
Bà đã phải đốt cháy toàn bộ pháp lực cùng linh hồn lực để tử chiến với ba đại tướng quân, bất quá đến cuối cùng, bà vẫn là thiếu đi một chút may mắn.
Nếu như bà được chiến đấu với toàn bộ sức mạnh của mình, nếu như hoàn cảnh chiến đấu thoải mái hơn, kết quả có lẽ đã khác, nhưng trên cuộc đời này, thì làm gì có chữ nếu..