Pháo Hôi Tay Xé Hào Quang Vai Chính

Chương 95: C95: Mạt thế cầu sinh 2




Ngay từ đầu thực lực của mọi người cách biệt không lớn, cũng vẫn có thể hài hòa ở chung, hỗ trợ lẫn nhau.

Nhưng khi dị năng Ngụy Tuấn Hào ngày càng mạnh mẽ, ngoài Cố Không Thanh ra, bốn người khác bao gồm Tạ Tinh Lan lục tục từng người thức tỉnh dị năng, mâu thuẫn trong đội ngũ bắt đầu chậm rãi nảy sinh.

Dưới sự xa lánh vô tình cố ý của Tạ Tinh Lan, tình cảnh Cố Không Thanh ngày càng gian nan, nếu không phải Ngụy Tuấn Hào vẫn luôn che chở vô điều kiện, chỉ sợ Cố Không Thanh đã sớm bị Tạ Tinh Lan liên hợp với những người khác cùng xa lánh khỏi đội ngũ.

Trên đường lẩn trốn khó khăn, Tạ Tinh Lan không ngừng một lần lại một lần âm dương quái khí thầm trào phúng người không có dị năng là Cố Không Thanh thường xuyên kéo chân sau đội bọn họ, Cố Không Thanh vì không để Ngụy Tuấn Hào phải khó xử nên lần nào cũng yên lặng nhịn.

Vốn tưởng chuyện lớn hóa chuyện nhỏ, chuyện nhỏ hóa hư vô sẽ có thể hòa hoãn được mâu thuẫn, không ngờ đúng là bởi vì Cố Không Thanh nhường nhịn khiến cho Tạ Tinh Lan càng thêm được một tấc lại tiến một thước.

Ban đầu Tạ Tinh Lan cũng chỉ dám thừa dịp Ngụy Tuấn Hào không có mặt âm dương quái khí trào phúng Cố Không Thanh vài câu, sau này Tạ Tinh Lan thậm chí dám thay mặt mọi người, trực tiếp lớn tiếng réo Ngụy Tuấn Hào.

Lần đầu tiên, cũng là lần duy nhất Tạ Tinh Lan phát sinh tranh chấp cùng Ngụy Tuấn Hào chính là khi Cố Không Thanh sốt cao không giảm, hôn mê bất tỉnh, hoàn toàn mất đi năng lực hành động.

Tạ Tinh Lan nắm lấy cơ hội, là người đầu tiên đứng ra tỏ thái độ: "Đội trưởng, anh tỉnh táo một chút đi, đừng tiếp tục lừa mình dối người nữa, anh có gặp qua ai thức tỉnh dị năng mà hôn mê liên tiếp vài ngày không? Cố Không Thanh như vậy rõ ràng là bị lây nhiễm."

Ngụy Tuấn Hào chỉ cảm thấy Tạ Tinh Lan đang gây rối, mở miệng phản bác không chút nghĩ ngợi: "Tạ Tinh Lan, cậu mới là người không nên nói hươu nói vượn, làm rối loạn đồng đội, Cố Không Thanh cũng không bị tang thi cào hay cắn bị thương, đang êm đẹp sao có thể bị lây nhiễm, anh thấy cậu mới là người hồ đồ."

Tạ Tinh Lan hạ quyết tâm muốn nhân cơ hội này diệt trừ chướng ngại vật Cố Không Thanh, hừ lạnh một tiếng, tiếp tục nói: "Không bị tang thi cào cắn thì sẽ không lây nhiễm à? Đội trưởng, anh cũng đừng có quên, cái đêm tận thế bỗng nhiên buông xuống kia, nhóm người đầu tiên lây nhiễm biến thành tang thi như thế nào? Bọn họ cũng chẳng có bị con tang thi nào cắn hay cào gì cả. Cho tới bây giờ chúng ta vẫn không biết virus tang thi phát sinh ra sao như cũ, ai biết Cố Không Thanh có phải xui xẻo trúng chiêu hay không? Đội trưởng, lúc cần dứt không dứt, tất phải loạn, anh cũng không thể hành động theo cảm tính chứ."

Ngụy Tuấn Hào nhìn Tạ Tinh Lan cảm xúc kích động dị thường, lại nhìn ba người đồng đội khác vẫn luôn trầm mặc không nói, bỗng nhiên mở miệng hỏi: "Như vậy, Tạ Tinh Lan, cậu cảm thấy chúng ta hiện tại phải làm thế nào? Trực tiếp ném Cố Không Thanh đấy mặc kệ sao?"


Tạ Tinh Lan nghe vậy, cho rằng trong lòng Ngụy Tuấn Hào cũng đã dao động, rèn sắt khi còn nóng: "Đội trưởng, không phải tụi em máu lạnh vô tình, mà là mọi việc đều phải có lúc chọn lấy hay bỏ, mạng Cố Không Thanh cũng là mạng, mạng của đồng đội tụi em đây cũng là mạng, so với mỗi ngày đều phải lo lắng đề phòng, lo Cố Không Thanh không biết khi nào sẽ biến dị, bỗng nhiên nào tới cắn tụi em một ngụm, không bằng trực tiếp ném Cố Không Thanh ở chỗ này, tùy ý để cậu ta tự sinh tự diệt, nếu Cố Không Thanh có thể sống sót, ai cũng đều vui, nhưng nếu Cố Không Thanh xui xẻo, không thoát được một kiếp này, vậy cũng là chính cậu ta xui xẻo, không liên quan gì đến người khác."

Tạ Tinh Lan nói, chợt nghe rất có lý, thật ra lại ích kỷ tới cực điểm, Ngụy Tuấn Hào đương nhiên không đồng ý, không chỉ không đồng ý, Ngụy Tuấn Hào còn mắng Tạ Tinh Lan một trận.

"Tạ Tinh Lan, anh không ngờ cậu là một người ích kỷ như thế này, làm bạn đồng hành với một người như cậu là sỉ nhục đối với Ngụy Tuấn Hào anh."

Vốn dĩ, Tạ Tinh Lan đã có địch ý với Cố Không Thanh, nghe được Ngụy Tuấn Hào che chở Cố Không Thanh như vậy, cơn tức lại càng lan tràn, lập tức tỏ thái độ rằng hắn ra tuyệt đối sẽ không xem một người tùy thời có thể biến thành tang thi như đồng bạn, nếu Ngụy Tuấn Hào không để Cố Không Thanh ở lại, bọn họ sẽ đường ai nấy đi.

Ngụy Tuấn Hào không dao động, vẫn kiên trì như cũ.

Tạ Tinh Lan thấy thế, lại chạy tới xúi giục ba người khác cùng ký túc xá.

Ba người này đều là người thiếu chủ kiến, lại rất tiếc mạng, Tạ Tinh Lan phân tích lợi hại được mất một hồi, bọn họ đã sợ hãi, vội vàng chạy tới tạo áp lực cho Ngụy Tuấn Hào, muốn buộc Ngụy Tuấn Hào phải thỏa hiệp, để Cố Không Thanh ở lại.

Tạ Tinh Lan và ba người khác đều cho rằng mọi người cùng nhau tạo áp lực cho Ngụy Tuấn Hào, một mình Ngụy Tuấn Hào thế đơn lực mỏng, dù có không tình nguyện cuối cùng cũng chỉ có thể thỏa hiệp, buộc phải từ bỏ Cố Không Thanh.

Không ngờ Ngụy Tuấn Hào khó chơi, thấy những người khác cùng ký túc xá đều sôi nổi tỏ thái độ, không muốn tiếp tục ở cùng Cố Không Thanh, anh cũng không dây dưa quá nhiều, không nói hai đã liền mang theo Cố Không Thanh rời đội ngũ, đơn độc lên đường.

Đoàn người hai bên cứ như vậy đường ai nấy đi.


Lúc này, không chỉ mình Tạ Tinh Lan mơ hồ, ba người khác tất cả cũng đều trợn tròn mắt.

Nếu không có Ngụy Tuấn Hào lãnh đạo, một mình Tạ Tinh Lan căn bản gánh không nổi trách nhiệm, toàn bộ đội ngũ bị hắn ta lãnh đạo bữa đói bữa no, duy trì đường sống cũng khó, rất nhanh đã đến rìa sụp đổ.

Vất vả lắm mới tới được một căn cứ quy mô người sống sót còn tính là lớn, đám người Tạ Tinh Lan lại khiếp sợ phát hiện Ngụy Tuấn Hào thế mà chính là một trong những lãnh đạo cao tầng của căn cứ này.

Càng làm người giật mình chính là, thân phận hiện tại và địa vị của Cố Không Thanh cũng không bình thường.

Tạ Tinh Lan rất chắc chắn, Cố Không Thanh vẫn chỉ là một người bình thường như cũ, trên người không có dị năng bất luận gì, hắn nghĩ không rõ, vì sao địa vị của người thường như Cố Không Thanh trong căn cứ có thể cao hơn phần lớn dị năng giả, rốt cuộc cậu ta dựa vào cái gì?

Qua nhiều lần hỏi thăm Tạ Tinh Lan cuối cùng cũng hiểu được ngọn nguồn sự tình.

Thì ra Cố Không Thanh tuy không thể thức tỉnh dị năng gì, nhưng trên người cậu ta vẫn luôn mang theo một viên ngọc tổ truyền, sau khi tận thế buông xuống Cố Không Thanh trời xui đất khiến làm viên ngọc này nhận chủ, từ đây có được một không gian không nhỏ, không chỉ có thể tồn trữ vật tư, còn có thể trồng trọt một ít cây lương thực, hoàn toàn tự cung tự cấp.

Quan trọng nhất chính là trong không gian này của Cố Không Thanh còn có một dòng linh tuyền, dùng nước từ linh tuyền này không chỉ có thể giúp dị năng giả đã tiêu hao dị năng nghiêm trọng trong quá trình chiến đấu nhanh chóng hồi phục, còn có thể đề cao tốc độ khôi phục miệng vết thương của dị năng giả và người thường, thậm chí còn có chuyên gia từng nói, nước linh tuyền trong không gian Cố Không Thanh chính là mấu chốt để điều chế vaccine phòng bệnh tang thi.

Sau khi biết hết thảy chuyện này Tạ Tinh Lan ghen ghét đỏ cả mắt.

Cố Không Thanh chẳng qua chỉ là một thằng phú nhị đại bùn nhão trét không nổi tường, nếu không phải được người anh sinh đôi che chở, Cố Không Thanh còn tuổi nhỏ đã mất đi sự che chở của ba mẹ, lại đơn thuần mềm yếu nói không chừng đã sớm bị mấy cái người thân thích như lang như sói đó tra tấn không ra hình người, nào có thể có mười mấy 20 năm ngày lành cơm áo vô lo.


Nhưng chính vì ngoài có bộ mặt đẹp như vậy ra các phương diện khác chẳng có gì đáng khen, trước mạt thế thằng anh sinh đôi che chở, sau mạt thế có hộ hoa sứ giả Ngụy Tuấn Hào che chở, từ đầu tới đuôi cũng chưa chịu bất cứ thương tổn nào, dù có sắp chết cũng có được kỳ ngộ, vì sao chứ?

Tạ Tinh Lan càng nghĩ càng cảm thấy không phục.

Vì sao hắn vất vả sinh tồn như vậy, vẫn phải sinh tồn gian nan như cũ, cái thằng phú nhị đại không lao động gì Cố Không Thanh kai cả đời xuôi gió xuôi nước, mặc dù đột nhiên gặp nạn cũng không cần phải chịu khổ chịu nhọc cũng có thể sống ngon lành đến vậy, vì sao cơ chứ?

Không chỉ mỗi Tạ Tinh Lan hâm mộ ghen tị Cố Không Thanh, ba người khác bị Tạ Tinh Lan xúi giục, bức Ngụy Tuấn Hào phải dẫn theo Cố Không Thanh một mình rời khỏi cũng khó chịu, bọn họ trộm đi tìm Ngụy Tuấn Hào, hy vọng Ngụy Tuấn Hào có thể nể tình bọn họ là bạn học cũ, không so đo hiềm khích trước đây, lại giúp đỡ bọn họ một phen, bị Ngụy Tuấn Hào từ chối không hề khách khí.

Tại lúc này, ngay lúc đó, khi ấy bọn họ còn dám liên hợp bức bách Ngụy Tuấn Hào, tạo áp lực lên Ngụy Tuấn Hào, hiện tại, bọn họ đứng trước mặt Ngụy Tuấn Hào đến cả thở cũng không dám thở mạnh.

Ngụy Tuấn Hào không nhớ tình cũ chút nào, ba người này cũng chỉ dám trộm oán giận trong lòng, chửi vài câu không đau không ngứa xả giận, căn bản không dám làm gì Ngụy Tuấn Hào.

Nhưng vừa quay đầu ba người này lại đổ hết thảy lên người Tạ Tinh Lan, cho rằng do Tạ Tinh Lan cố ý gây sự mới khiến cho đội ngũ đang tốt lúc trước ly tán, chia thành mảnh nhỏ, Tạ Tinh Lan chính là đầu sỏ gây tội.

Không chút ngoài ý muốn nào, Tạ Tinh Lan bị ba đồng bạn này nhắm vào mà xa lánh, Tạ Tinh Lan sau đó nhận thấy được hắn ta không hề có chỗ dừng chân tại đội ngũ lựa chọn chủ động rời đi, giữ lại chút thể diện cuối cùng của mình.

Từ đó về sau, Tạ Tinh Lan sinh hoạt càng thêm gian nan, thường xuyên bữa đói bữa no, ăn không đủ no, áo rách quần manh, nếu không phải dựa vào lòng ghen ghét mãnh liệt với Cố Không Thanh chống đỡ, có lẽ Tạ Tinh Lan đã sớm tìm chết chứ không phải kéo dài hơi tàn, tồn tại mà không hề có tôn nghiêm.

Tạ Tinh Lan vững tin, con người không ai có thể luôn may mắn như vậy, đừng nhìn Cố Không Thanh hiện tại sống tốt như vậy, nhưng chỉ cần hắn ta sống được đủ lâu, nhất định có thể nhìn thấy cái ngày Cố Không Thanh ngã xuống từ thần đàn, ngã xuống vũng bùn, vạn kiếp bất phục kia.

Đáng tiếc, Tạ Tinh Lan dùng hết toàn lực để tồn tại nhưng vẫn không thấy được cái ngày Cố Không Thanh xui xẻo đó.

Trong một lần săn giết tang thi nọ Tạ Tinh Lan không cẩn thận bị một con tang thi cao cấp cắn trúng, hắn ta không muốn chết, cho nên gạt đồng đội trộm chạy trốn, nhưng hắn cuối cùng vẫn bị đồng đội nhạy bén phát hiện, một phát đạn bắn vỡ đầu, hoàn toàn cắt đứt tánh mạng.


Trước khi chết Tạ Tinh Lan đầy đầu chỉ có một ý niệm, hắn ta không cam lòng, hắn ta vẫn chưa nhìn thấy Cố Không Thanh gặp xui xẻo đã chết trước, hắn ta dù có chết cũng chết không nhắm mắt.

Có lẽ là oán niệm của Tạ Tinh Lan khi chết quá sâu, cảm động trời cao, Tạ Tinh Lan sau khi chết lại sống lại, hơn nữa còn sống lại ngay đêm nọ khi tận thế đột nhiên buông xuống kia.

Tạ Tinh Lan mừng rỡ như điên, nhận định lần trọng sinh này là ông trời bồi thường cho hắn, lúc này đây hắn nhất định phải sống cho tốt, hoàn toàn thay đổi vận mệnh của chính mình.

Khác với đời trước, Tạ Tinh Lan sau khi trọng sinh nhờ vào kinh nghiệm lang bạt nhiều năm nơi mạt thế từ đời trước, kích phát dị năng trước Ngụy Tuấn Hào, sau đó lại nắm cơ hội chỉ đạo Ngụy Tuấn Hào luyện tập dị năng, chậm rãi lấy được lòng tín nhiệm của Ngụy Tuấn Hào.

Không chỉ như thế, Tạ Tinh Lan còn thừa dịp Ngụy Tuấn Hào không rảnh tay chăm sóc Cố Không Thanh, xúi giục ba người khác cô lập và xa lánh Cố Không Thanh.

Tạ Tinh Lan lúc này vì có dị năng mạnh mẽ, lại có kinh nghiệm sinh tồn ở mạt thế, tự nhiên trở thành trợ thủ đắc lực của Ngụy Tuấn Hào, không chỉ được Ngụy Tuấn Hào tín nhiệm, cũng được sự kính yêu và duy trì của những người khác trừ Cố Không Thanh.

Lúc này đây cũng là do Tạ Tinh Lan chủ động đề nghị, đơn độc dẫn theo Cố Không Thanh cùng đi sưu tầm vật tư, nói đẹp là để rèn luyện năng lực sinh tồn tại mạt thế của một người thường như Cố Không Thanh, trên thực tế chính là muốn tìm cơ hội diệt trừ Cố Không Thanh, cướp đi ngọc bội không gian vẫn chưa nhận chủ kia của Cố Không Thanh.

Cố Không Thanh không biết Tạ Tinh Lan dụng tâm hiểm ác, cậu không muốn làm Ngụy Tuấn Hào phải khó xử, cũng không muốn làm đồng đội khác nhận định cậu chỉ biết kéo chân sau, Tạ Tinh Lan mới vừa nhắc tới kiến nghị này Cố Không Thanh đã đồng ý không chút do dự.

Sau đó chính là một màn phát sinh khi Không Thanh mới vừa xuyên tới kia.

Cố Không Thanh bị Tạ Tinh Lan tính kế cho chân bị thương, năng lực hành động bị hạn chế lớn, còn bị đoạt đi ngọc bội vẫn luôn mang theo bên người, nhốt trong cái kho hành cũ nát bỏ hoang này, kêu trời trời không thấu, kêu đất đất chẳng hay.

_____________________________________

Editor có lời muốn nói: Trong hai chương này có nhắc tới một người anh/em sinh đôi của nguyên chủ, trong cả bản raw và QT đều chưa xác định rõ là anh hay em, bản QT là "song bào thai huynh đệ", sau khi edit mình thấy để anh sinh đôi hợp lí hơn bởi trong chương này có bảo người này che chở cho nguyên chủ trước thời mạt thế, mình sẽ đổi nếu có chi tiết khác nhắc tới tuổi tác hay vai vế của người này.