Pháo Hôi Tay Xé Hào Quang Vai Chính

Chương 69: 69: Xuyên Thư 7





Tuy ngoài miệng khuyên Phó Hồng Thái dù sao cũng phải thử xem nhưng thật ra chính bản thân Thiệu Nguyên Câu cũng không biết phải làm gì.
Không thể không thừa nhận, đối với ông chú không lớn hơn mình được bao nhiêu mà bối phận lại cao đến thái quá này, trong lòng Thiệu Nguyên Câu có hơi sợ.
Nếu không phải vì giúp Phó Hồng Thái sớm lên lịch sản xuất mũ thực tế ảo hơn chút, chính cậu cũng có thể lấy được mũ thực tế ảo của mình sớm thêm chút, chơi được con game thực tế ảo cậu nhóc vẫn luôn tâm niệm, thì cho dù có cho Thiệu Nguyên Câu thêm trăm lá gan, Thiệu Nguyên Câu cũng không muốn giao tiếp với ông chú bất cận nhân tình, nghiêm túc đến đáng sợ kia.
"Trước khi đi tìm ông chú của tao, để tao gọi cho ông bô tao trước cái đã, bảo ổng hẹn trước giúp tụi mình."
Đối mặt với ánh mắt khinh thường của Phó Hồng Thái, Thiệu Nguyên Câu thẳng sống lưng, lý không được khí cũng mạnh mà hư trương thanh thế: "Anh Phó, anh nhìn em thế làm chi? Xem thường ai đấy? Làm như lúc anh thấy chú nhỏ Phó chẳng giống chuột thấy mèo, hai anh em ta cùng cảnh ngộ, thằng tám lạng thằng nửa cân thôi, đừng có mà tổn thương nhau, chó chê mèo lắm lông dùm."
"Nhưng tao đâu có nhát như mày."
Cái gì mà chuột thấy mèo, đó là Thiệu Nguyên Câu, không phải mình.
Thiệu Nguyên Câu:...
Bực nha má, nhưng vẫn phải cười, ai bảo bây giờ mình không thể trêu, cũng chẳng dám chọc Phó Hồng Thái đâu.
Thiệu Nguyên Câu nghẹn một bụng lửa giận, xoay người đi alo cho ông bô.
"Ba, ba liên hệ ông chú giúp con với được không? Con có xí việc muốn nhờ ổng giúp......!Sao lại bảo con quậy linh tinh, lần này con có việc thật đó nha trời."
"Thì thật ra nói cho ba nghe cũng không sao, thì là con có một thằng anh em tốt, chẳng phải người nào khác, ba cũng biết á, chính là anh Phó của con Phó Hồng Thái, nhà nó cho nó một cái công ty phát triển game để luyện tập, chuyện này không phải cần liên hệ hợp tác với bên chuyên sản xuất mũ thực tế ảo hay sao? Nên con mới nhớ tới ông chú ổng."
"Yên tâm đi ba, con không kiếm thêm phiền phức cho ông chú đâu."
Sau khi cúp máy, Thiệu Nguyên Câu xoay người, lại đi tới ngồi xuống bên cạnh Phó Hồng Thái, lòng nóng như lửa đốt chờ ba gọi lại.
Không bao lâu, chuông điện thoại vang lên, Thiệu Nguyên Câu nhanh chóng nhận điện thoại.
"Ba, thế nào? Ông chú đồng ý rồi hả?"
Tiếng nói bực bội của ba Thiệu vang lên từ phía bên kia điện thoại.


"Ba nói chuyện với ông chú của mày rồi, vừa lúc hôm nay ổng rảnh, mày với Phó Hồng Thái đi thẳng tới công ty tìm ổng đi, việc hợp tác cụ thể, để Phó Hồng Thái nói trực tiếp với ông chú của mày là được."
"Cảm ơn ba."
Thiệu Nguyên Câu vui tươi hớn hở ngắt điện thoại, kéo Phó Hồng Thái muốn đi ra ngoài.
Phó Hồng Thái ngăn cản Thiệu Nguyên Câu thấy gió như mưa, nghiêm túc suy nghĩ, giải thích: "Không ấy để tao về thay đồ trước đã, thay một bộ đồ, chỉnh trang lại cho thành thục ổn trọng một xíu rồi lại đi chào hỏi, nhìn qua cũng có vẻ chính thức hơn một ít, miễn cho ông chú mày nhìn tao còn nhỏ, tưởng tao là con nít chơi đồ hàng."
Thiệu Nguyên Câu tuy cảm thấy không cần phải làm đến thế, nhưng cậu ta tôn trọng ý kiến của Phó Hồng Thái nên cũng gật đầu đồng ý.
Hai người hẹn gặp sau một tiếng.
Phó Hồng Thái trở về nhà, moi ra một bộ đồ tây thiết kế riêng nhìn có vẻ chính thức nhất từ tủ quần áo, sau khi chỉnh trang đoàng hoàng, lại đi đến một cửa hàng tạo hình tư nhân cao cấp, xử lý bản thân từ đầu đến chân một lần.
Cho đến tận khi nhìn từ đầu sợi tóc đến mũi bàn chân đều nhìn không ra chút khuyết điểm nào Phó Hồng Thái mới không nhanh không chậm chạy đến hội hợp cùng Thiệu Nguyên Câu.
Gặp lại, trông đến cả người Phó Hồng Thái rực rỡ hẳn lên, Thiệu Nguyên Câu sợ ngu cả người.
"Anh Phó, cả một thân chỉnh trang này của mày, nếu không nói tao còn tưởng mày không phải đi bàn chuyện hợp tác với người ta mà là đi xem mắt với em xinh tươi nào."
Phó Hồng Thái nghe vậy, bực bội đạp Thiệu Nguyên Câu một cái, thẹn quá hóa giận: "Mày thì biết cái gì? Ông chú của mày chả lẽ không phải trưởng bối của tao à? Tao đây là đang thể hiện sự trịnh trọng, muốn để cho ổng có cái ấn tượng thành thục ổn trọng với tao chứ sao."
Thiệu Nguyên Câu vội gật đầu không ngừng.

"Đúng đúng đúng, anh Phó nói đúng hết."
Cuối cùng, Phó Hồng Thái và Thiệu Nguyên Câu lên xe của tài xế Thiệu gia đến tập đoàn họ Thiệu.
Dọc đường đi Thiệu Nguyên Câu còn nói cho Phó Hồng Thái không ít chuyện có liên quan tới ông chú của cậu nhóc.
"Anh Phó, tao nói cho mày nghe, đừng nhìn tuổi ông chú tao không lớn mà lầm, ổng là gia chủ nhà họ Thiệu, chưởng quản toàn bộ chuyện làm ăn lớn nhỏ của tập đoàn họ Thiệu, hơn nữa bối phận lại bày rành rành ra đấy, dù có là ba tao mà gặp ổng thì cũng phải quy củ gọi một tiếng chú nhỏ, không dám lỗ m ãng, càng đừng nói tới con cháu như tao, xí nữa mày mà gặp ổng thì cứ gọi theo tao một tiếng ông chú là được, mày cũng đừng có ngại mở miệng, ngẫm lại ba tao xem, sắp xuống lỗ tới nơi còn phải gọi ổng là chú nhỏ, có phải trong lòng thấy cân bằng trong nháy mắt rồi không?"
Phó Hồng Thái:...
Được rồi, nếu Thiệu Nguyên Câu đã nói vậy, mình ngoài làm theo ra còn có thể thế nào chứ?

Cũng may Phó Hồng Thái cũng có một chú nhỏ chỉ lớn hơn mình vài tuổi, đối với việc bỗng nhiên nhào đâu ra một ông chú lớn hơn mình chẳng bao nhiêu mà bối phận lại cao hơn tận hai bậc, tuy rằng cảm giác có chút quai quái, nhưng cũng không phải tiếp thu không nổi.
"Í, đúng rồi, ông chú tao tuy lớn lên nhìn có hơi dữ, nhưng mà ổng chỉ thoạt nhìn rất nghiêm túc, thật ra cũng không khó ở chung, chút nữa lúc mày với tao bàn chuyện hợp tác với ông chú, nên nói cái gì thì nói cái đó, đừng có giấu, chơi trò khôn vặn gì gì đấy, ổng không có dễ lừa đâu."
"Mày thấy tao giống cái loại người tự cho là thông minh này hả?"
Phó Hồng Thái vẫn rất tự biết mình, chút khôn vặt này của cậu đến lừa chú nhỏ nhà mình còn chả lừa nổi chứ nói gì đến vị con cưng trong đám con cưng của trời đất này.
"Anh Phó, tao đây không phải là có lòng tốt nhắc nhở mày hay sao? Yên tâm đi, xí nữa tao sẽ cùng đi gặp ông chú cùng mày, chỉ cần mày đừng có lỡ miệng nói gì đó sai, hoặc là lỡ chạm trúng vảy ngược của ổng thì ổng vẫn rất dễ nói chuyện, dù có không hợp tác được thì cũng sẽ không cố ý gây khó dễ cho mày."
"Ngậm cái miệng quạ của mày lại đi."
Thiệu Nguyên Câu nhanh chóng câm miệng, còn làm một động tác kéo khóa miệng, ánh mắt siêu vô tội.
Tới nơi, sau khi nhìn thấy rõ người chờ trước cao ốc, tròng mắt Thiệu Nguyên Câu trợn tròn cả, xe mới vừa dừng lập tức tự mở cửa xe, thụ sủng nhược kinh chạy tới, ngữ khí nói chuyện không quá chắc chắn: "Trợ lí Phương, sao anh lại ở chỗ này?"
"Thất thiếu gia, chủ tịch nghe nói cậu và bạn muốn tới đây, cố ý để tôi đón tiếp các cậu tại đây."
Thiệu Nguyên Câu đứng hàng thứ bảy trong đám con cháu trong nhà, cho nên cũng được gọi là thất thiếu gia, hoặc là Thiệu thất thiếu.
"Ông chú cũng khách khí quá."
Cái này, Thiệu Nguyên Câu không chỉ cảm thấy thụ sủng nhược kinh, còn cảm thấy có chút run sợ trong lòng.
"Nói vậy vị này chính là bạn của thất thiếu gia, thiếu gia Phó nhỉ?"
"Trợ lí Phương, chào ngài."
Dù là tuổi tác hay là bối phận, Phó Hồng Thái đều là vãn bối, cho nên khi nghe thấy trợ lí Phương chủ động nhắc tới cậu, Phó Hồng Thái cũng không lên giọng, mà không kiêu ngạo không siểm nịnh khom lưng hành lễ.
"Thiếu gia Phó khách khí rồi."
Có một cái gọi là, không nể mặt tăng cũng phải nể mặt Phật, vì ông chủ của trợ lí Phương không dễ chọc, nên kính trọng(?), dù là một nhân vật vừa có uy tín vừa có danh dự tới trước mặt trợ lí Phương cũng phải ngoan ngoãn thu liễm, không dám lỗ m ãng.
*Chỗ này trong raw là 敬乌敬乌, QT ghi là kính ô kính ô, mình không hiểu lắm nên chém á ;-;

Rất khó tưởng tượng, trợ lí Phương thế mà sẽ khách khí như vậy với một đứa nhóc vắt mũi chưa sạch lông mọc chưa đủ như Phó Hồng Thái, trong lòng Thiệu Nguyên Câu thấy kỳ quái, nhịn không được trộm liếc mắt đánh giá Phó Hồng Thái một cái.

"Thất thiếu gia, thiếu gia Phó, mời đi bên này."
Không để cho chủ tịch chờ lâu, trợ lí Phương cũng không nhiều lời, sau khi tiếp đón Thiệu Nguyên Câu và Phó Hồng Thái, liền dẫn người đến thẳng văn phòng chủ tịch.
Trong lúc đi thang máy, không biết có phải là do không ai nói lời nào hay không mà không khí quá xấu hổ, trợ lí Phương bỗng nhiên hơi mỉm cười, dường như lơ đãng dò hỏi Phó Hồng Thái: "Xin hỏi Phó tiểu thiếu gia, công ty phát triển game kia của cậu là do chính cậu đặt tên sao?"
"Không phải." Phó Hồng Thái lắc đầu, nghiêm túc trả lời: "Người đặt tên công ty là chú nhỏ của tôi, xin hỏi trợ lí Phương, cái tên này có vấn đề gì sao?"
Trợ lí Phương không trả lời, cười giải thích: "Không có gì, chỉ là chủ tịch của chúng tôi nói, quý công ty lấy một cái tên hay."
Phó Hồng Thái nhíu mày, nghe xong như lọt vào trong sương mù, không rõ nguyên do.
Ngay lúc cậu muốn tiến thêm một bước truy hỏi trợ lí Phương, thang máy ngừng.
"Thất thiếu gia, Phó tiểu thiếu gia, mời."
Dẫn Thiệu Nguyên Câu và Phó Hồng Thái tới cửa văn phòng chủ tịch xong, trợ lí Phương mới xoay người rời đi.
Thiệu Nguyên Câu và Phó Hồng Thái liếc nhau, gom đủ dũng khí, giơ tay gõ cửa, sau đó nghe được một tiếng nói lạnh lùng lại nghiêm túc từ trong cửa truyền đến "Vào đi", Thiệu Nguyên Câu mới căng da đầu đẩy cửa vào.
"Ông chú."
Phó Hồng Thái chậm hơn Thiệu Nguyên Câu một bước, Thiệu Nguyên Câu chào hỏi xong cậu cũng thấy rõ diện mạo của ông chú Thiệu Nguyên Câu.
Quả nhiên như lời Thiệu Nguyên Câu, vị trưởng bối bối phận cực cao này không lớn tuổi, nhìn qua cũng chỉ khoảng 27-28 tuổi, ngũ quan sâu, diện mạo anh tuấn, quan trọng nhất chính là một thân khí thế được nhen nhóm qua hàng năm ngồi trên địa vị cao kia, thật sự là làm người không dám nhìn thẳng.
Phó Hồng Thái chỉ nhìn thoáng qua đại khái, sau đó lập tức cúi đầu, không dám nhìn nhiều.
Khó trách Thiệu Nguyên Câu vừa trông đến ông chú đã như chuột thấy mèo, đến cả thở cũng không dám thở mạnh, hiện tại, chỉ đứng trước mặt vị trưởng bối này thôi, Phó Hồng Thái đã giống Thiệu Nguyên Câu, cảm giác được áp lực cực lớn.
"Tiểu Thất, đây là bạn cháu? Tiểu thiếu gia Phó gia?"
Thiệu Nguyên Câu gật đầu.
Nhân cơ hội này, Phó Hồng Thái nhanh chân tiến lên một bước, tự giới thiệu: "Vãn bối Phó Hồng Thái, đã từng gặp qua chủ tịch Thiệu."
"Phó Hồng Thái, tên của công ty phát triển game kia là cậu lấy?"
Phó Hồng Thái nghe vậy sửng sốt, nghĩ thế nào cũng không nghĩ tới, vị chủ tịch Thiệu thân mang địa vị cao này sẽ hỏi một vấn đề khó hiểu như vậy, nhưng kỳ quái thì kỳ quái, Phó Hồng Thái vẫn nghiêm túc trả lời: "Không phải, tên công ty là chú nhỏ của cháu lấy."

"Công ty khoa học kỹ thuật hữu hạn Tương Lai." Chủ tịch Thiệu nhẹ nhàng lẩm nhẩm cái tên này, nghe ngữ khí này tựa hồ còn có chút vui vẻ.

"Là một cái tên hay."
Dấu chấm hỏi trên đầu Phó Hồng Thái càng nhiều.
Đầu óc vị chủ tịch Thiệu có phải có chút vấn đề không thế?
Cũng may, chủ tịch Thiệu cũng không làm Phó Hồng Thái nghi hoặc bao lâu, bỗng nhiên mở miệng nói: "Phó tiểu thiếu gia, quý công ty lấy một cái tên hay, nhìn ở cái tên hay này, tôi cũng tình nguyện cho cậu một cơ hội, thúc đẩy hợp tác, chẳng qua, tôi có một yêu cầu."
"Yêu cầu gì vậy ạ?" Tuổi tác Phó Hồng Thái tuy nhỏ nhưng cậu nhóc cũng biết, chuyện hợp tác không thể nào dễ nói như vậy, cho nên cậu đã sớm chuẩn bị tâm lý tốt, dù phí bên kia có đưa ra yêu cầu gì cậu nhóc đều sẽ nghĩ cách tận lực thỏa mãn.
"Nếu tên công ty các cậu là do chú nhỏ của cậu lấy, như vậy khi hợp tác, vẫn nên mời chú nhỏ của cậu tự mình tới nói chuyện với tôi đi."
"Chuyện này......" Phó Hồng Thái khó xử, cậu cũng không dám làm chủ thay chú nhỏ nhà mình.
"Như thế nào, không được sao?"
Ngữ khí này của chủ tịch Thiệu vừa nghe là biết đang không vui, không khí trong toàn bộ văn phòng lạnh đi trong nháy mắt.
Thiệu Nguyên Câu càng nhịn không được run người, rụt cả cổ, tận lực giảm bớt cảm giác tồn tại của mình, sợ chọc trúng chỗ nào của ông chú, chịu vạ lây.
"Cũng không phải không được, nhưng cháu chỉ là một vãn bối, không thể làm chủ thay chú nhỏ." Phó Hồng Thái mặt ủ mày ê, ngữ khí nói chuyện càng là tràn ngập bất đắc dĩ.

"Chuyện này, cháu còn phải trở về thương lượng với chú nhỏ đã."
Lời Phó Hồng Thái nói đều là thật, cũng không sợ vị chủ tịch Thiệu không tin.
Cũng may, Thiệu chủ tịch không làm khó bọn họ, chỉ là nói Phó Hồng Thái sau khi trở về thương lượng với chú nhỏ của cậu nhóc cho tốt, sau đó liền gọi cho trợ lí Phương, tiễn Phó Hồng Thái và Thiệu Nguyên Câu đi.
Cho đến tận khi rời khỏi văn phòng chủ tịch, Thiệu Nguyên Câu bỗng nhiên tựa như sống lại, cả người cũng nhẹ nhàng hẳn.
"Vừa rồi xém tí nữa là hù chết tao, ngon rồi, cũng không biết ông chú ổng mắc gì tự dưng không vui vậy cà?"
Phó Hồng Thái nghe vậy, càng cảm thấy đầu óc của vị chủ tịch Thiệu này tám phần có vấn đề..