Pháo Hôi Tay Xé Hào Quang Vai Chính

Chương 4: 4: Hào Môn Thế Gia 4





Mở miệng một phát là một trăm vạn, trừ bỏ gây khó dễ Tô Cầm Tuyết, còn vì châm ngòi quan hệ mẹ con Thẩm Gia Cùng cùng Tô Cầm Tuyết trong tương lai, cũng là vì chặt đứt quan hệ của nguyên chủ cùng Thẩm Quốc Hào và Đoạn Mạn Nhu, thoát khỏi khống chế của bọn họ, miễn cho sau này hai người ỷ vào thân phận cha mẹ mà nói ra nói vào, khoa tay múa chân về chuyện của cậu.

Trải qua lần giải trừ này, Không Thanh đều có ấn tượng đại khái về Thẩm Quốc Hào và Đoạn Mạn Nhu, Thẩm Quốc Hào là chủ một nhà, nhìn thì khôn khéo nhưng kỳ thực là miệng cọp gan thỏ, có thể nhìn ra, cảm tình của ông ta với Đoạn Mạn Nhu rất tốt, chuyện lớn nhỏ trong nhà đều là do chủ mẫu Đoạn Mạn Nhu làm chủ.

Đoạn Mạn Nhu còn là một phu nhân nhà giàu phổ thông, yêu chồng thương con, đáng tiếc, Không Thanh tuy là con ruột Đoạn Mạn Nhu nhưng cậu lại chưa từng được Đoạn Mạn Nhu nuôi qua, càng không lớn lên bên người Đoạn Mạn Nhu, nên cậu chú định sẽ không được Đoạn Mạn Nhu tán thành cùng yêu thích.

Nếu là nguyên chủ, phỏng chừng sẽ bởi vậy mà thương tâm khổ sở, nhưng Không Thanh thì không, ngược lại cảm thấy có thể khoát khỏi cha mẹ như vậy càng tốt.

Nghĩ một chút liền biết, hành động của Thẩm Quốc Hào và Đoạn Mạn Nhu thật ra không khác gì so với hành vi của Tô Cầm Tuyết, chỉ khác ở chỗ, Tô Cầm Tuyết bán con đổi tiền, mà vợ chồng Thẩm Quốc Hào và Đoạn Mạn Nhu lại là bán con ruột đổi con nuôi, cha mẹ ruột như vậy, không cần cũng được.

Không Thanh hiện tại vẫn còn là vị thành niên, vẫn còn đang đi học, không tiện làm rất nhiều chuyện, có một trăm vạn này, không chỉ có tiền sinh hoạt cùng học phí cho mấy năm học sau, vẫn là hố được Tô Cầm Tuyết, dùng thiệc thoải mái.

Một trăm vạn, nói ít không ít, nói nhiều cũng không nhiều lắm, mấu chốt là dùng như thế nào.

Nếu chỉ là học phí cùng mấy năm sinh hoạt phí mà nói, một trăm vạn này thế nào cũng đủ dùng, nhưng nếu còn phải làm nên một phen sự nghiệp, chút tiền vốn này có chút lấy trứng chọi đá.

Không Thanh nghĩ nghĩ, vẫn quyết tâm lấy ra hơn phân nửa trong số một trăm vạn đi mua nhà.

Cho dù không xé rách mặt với Tô Cầm Tuyết, Không Thanh cũng không có khả năng mặt dày trở về, còn Thẩm gia, ngay từ đầu Không Thanh đã không tính đi.

Nhiệm vụ thứ hai của nguyên chủ là là cho cha mẹ mình cảm thấy biết vậy chẳng làm, nhưng chưa nói đến muốn theo chân bọn họ tạo quan hệ tốt, mặc kệ là Thẩm Quốc Hào hay Đoạn Mạn Nhu, hay anh em trên danh nghĩa của cậu, Không Thanh đều không để ý tới.

Mấy ngày kế tiếp, Thẩm Quốc Hào và Đoạn Mạn Nhu cũng không ghé lại bệnh viện.


Đôi vợ chồng này giống như quên mất mình còn có một đứa con trai đang nằm viện, như cha mẹ bình thường, nếu biết được con trai ruột chính mình lưu lạc bên ngoài mười mấy năm bị ngược đãi từ nhỏ, còn bị đánh đến xuýt chút nữa mất mạng, chưa nói giận không kìm nổi mà chạy đi tìm đẩu sỏ gây tội chửi nhua, đối với đứa con từng đi dạo quỷ môn quan một lần hẳn phải luôn hỏi han ân cần, kết quả đôi vợ chồng này có thể làm bộ như không thấy một thân đầy vết thương của Không Thanh, cha mẹ ruột như thế mà tính là cha mẹ à?
Không Thanh lại một lần đau lòng thay nguyên chủ, toàn gặp cái loại người âm binh gì đâu không!
Chờ thân thể khỏe lại không sai biệt lắm, Không Thanh tuy buổi tối vẫn ở bệnh viện nhưng ban ngày sẽ trộm rời đi, đi dạo loạn xạ ở gần trường học, chủ yếu là để tìm nhà môi giới xem có căn nhà nào thích hợp hay không.

Sau khi khai giảng, Không Thanh phải đi Nhất Trung học, đây chính là cao trung trọng điểm của cả nước, lúc trước nguyên chủ một bên trộm làm công kiếm tiền, một bên nỗ lực học tập, tiêu phí gấp đôi nỗ lực, chắc phải vất vả lắm mới thi được.

Không Thanh rất đau lòng nguyên chủ, cha mẹ ruột không phụ trách, cha mẹ nuôi cũng chẳng phải thứ gì tốt.

Lúc này đây, cũng vì nguyên chủ lợi dụng kỳ nghỉ nơi nơi làm việc vặt, thức khuya dậy sớm, vất vả kiếm sinh hoạt phí cùng học phí, giảm bớt một ít gánh nặng cho gia đình, kết quả lại bị Chu Hoành Thịnh mượn cơ hội làm cậu ngoan ngoãn giao tiền ra, nguyên chủ không chịu lại bị đánh đòn hiểm, thiếu chút nữa liền vứt bỏ tính mạng.

Vẫn là sau khi Tô Cầm Tuyết trở về, phát hiện tình huống không đúng, ngăn lại Chu Hoành Thịnh đang thịnh nộ, khi đó, nguyên chủ nằm trên đất đã hít vào nhiều thở ra ít.

Nếu nói Tô Cầm Tuyết là một nữ nhân không từ thủ đoạn để đạt được mục đích, tâm địa rắn rết thì Chu Hoành Thịnh chính là một kẻ cặn bã từ đầu đến đuôi, trên ý nghĩa nào đó, đôi vợ chồng này cũng là nồi nào úp vung nấy, một đôi trời sinh.

Dưới sự tra tấn của Tô Cầm Tuyết và Chu Hoành Thịnh, nguyên chủ vẫn có thể giữ được thành tính ưu việt, thi đậu cao trung tốt như vậy, còn tiếp tục dựa vào làm việc vặt trộm tích cóp được một số tiền, tuy không nhiều lắm nhưng cũng là minh chứng của sự nghiêm túc chuẩn bị cho tương lai, nỗ lực sinh hoạt của nguyên chủ.

Không Thanh thay thế nguyên chủ, liền sẽ nỗ lực hoàn thành tâm nguyện của nguyên chủ.

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, khoảng thời gian ba năm kế tiếp, Không Thành đều sẽ đi học ở Nhất Trung, có một căn hộ ở vùng phụ cận Nhất Trung càng thuận tiện, tốt xấu gì cũng coi là chính thức có chỗ đặt chân.

Cùng với người môi giới, Không Thanh xem qua vài căn hộ, cuối cùng lựa chọn một ngôi nhà second-hand diện tích không lớn không nhỏ, có chút cũ, nhưng thắng ở vị trí cực tốt, từ nơi này đến Nhất Trung, đi đường cũng chỉ mười phút, Không-buổi sáng thích ngủ nướng-Thanh tỏ vẻ rất vừa lòng.

Tiền trong tay Không Thanh có thể mua toàn bộ nhà, nhưng lúc sang tên bất động sản lại xuất hiện vấn đề, Không Thanh vẫn là vị thành niên, trong lúc xử lý cần đệ trình chứng minh quan hệ giám hộ cùng chứng minh thân phận người giám hộ, rơi vào đường cùng, Không Thanh chỉ có thể gọi điện cho Thẩm Quốc Hào.


Biết được Không Thanh muốn mua nhà ở phụ cận Nhất Trung, hơn nữa liền phòng ở đều xem trọng, Thẩm Quốc Hào ngoài ý muốn giật mình.

"Không Thanh, đang êm đẹp tự dưng nghĩ đến việc mua nhà? Tuy rằng con vừa mới có được một trăm vạn, cũng không thể tiêu tiền lung tung được!" Thẩm Quốc Hào theo lẽ thường cho rằng, sau khi Không Thanh xuất viện phải về Thẩm gia ở, mua nhà ở phụ cận Nhất Trung chỉ là tiêu tiền lung tung, nhưng ông không biết, Không Thanh căn bản là không tính theo chân người một nhà bọn họ ở chung, cho nên việc này cũng không phải tiêu tiền loạn mà là một bút đầu tư tất yếu.

Không Thanh lười giải thích cho Thẩm Quốc Hào, chỉ nói: "Ba năm tới tôi sẽ học ở Nhất Trung, có nhà ở của chính mình, thuận tiện"
Thẩm Quốc Hào khuyên vài câu, nhưng Không Thanh thái độ kiên quyết, không mua không được,
Thẩm Quốc Hào chỉ có thể đồng ý, nhưng ông tương đối bận, không có thời gian lại đây, chỉ có thể phái một trợ lý qua, mang theo chứng minh quan hệ người giám hộ cùng chứng minh thân phận người giám hộ chờ văn kiện.

Có đầy đủ hết thủ tục, sau khi giao tiền, thực mau liền làm tốt việc sang tên phòng ốc.

Chính là có chút thú vị, khi trả tiền, trợ lý Thẩm Quốc Hào phái tới còn muốn tranh trả tiền, nhưng bị Không Thanh lời lẽ nghiêm khắc từ chối, nhà của cậu, cùng Thẩm Quốc Hào một chút quan hệ cũng không có, không tới lượt Thẩm Quốc Hào trả tiền.

Giải quyết chuyện phòng ở, Không Thanh xuất viện, người của Thẩm gia một mống cũng chưa tới, Không Thanh cũng chả thèm để ý, một mình thu thập nhà cửa, đặt đồ dùng sinh hoạt, đem cuộc sống của chính mình làm đến có tư có vị.

Chờ tới khi Thẩm Quốc Hào nhớ tới Không Thanh, mới phát hiện sắp khai giảng, Thẩm Quốc Hào tâm huyết dâng trào nghĩ đến Không Thanh, liền gọi điện thoại cho Không Thanh, đáng tiếc vẫn chưa có ai nghe máy.

Thẩm Quốc Hào sửng sốt, không nghĩ tới số điện thoại của mình thế nhưng bị Không Thanh cho vào sổ đen.

Chạy nhanh gọi cho trợ lý, dò hỏi tình huống, biết được lúc Không Thanh mua nhà không có dùng tiền của ông, tia dự cảm bất thường trong lòng Thẩm Quốc Hào lại tới.

Thẩm Quốc Hào tinh thần không yên hỏi rõ ràng địa chỉ từ trong miệng trợ lý, Thẩm Quốc hào không hề trì hoãn, đứng dậy ra khỏi công ty, gọi tài xế chở ông đi.

Không Thanh không biết Thẩm Quốc Hào đang trên đường đến đây, cậu lúc này đang nghiêm túc quét tước nhà cửa, toàn bộ nhà chỉ khoảng 90 mét vuông, hai phòng ngủ hai phòng khánh một bếp bố cục tiêu chuẩn, cực kỳ thích hợp sống độc thân một mình, quét tước cũng không phiền toái.


Vội vàng làm xong, đang chuẩn bị nấu cơm, Thẩm Quốc Hào bỗng dưng không mời tự đến.

Nhìn Thẩm Quốc Hào, Không Thanh bất ngờ nhưng cũng không bất ngờ, bất ngờ chính là, Thẩm Quốc Hào thế nhưng tới sớm như vậy, không bất ngờ chính là, sớm muộn gì người Thẩm gia đều sẽ đến đây một chuyến, có thể đuổi người đi sớn một chút cũng tốt.

Nghiêng người mời Thẩm Quốc Hào vào cửa, Không Thanh coi ông ta như khách khứa bình thường, pha trà, chuẩn bị điểm tâm, lễ tiết chu đáo, nhưng ân cần thì không.

Thái độ của Không Thanh làm tâm tình Thẩm Quốc Hào càng thêm trầm trọng, nâng chung trà lên uống một ngụm, nói: "Nhà này của con cũng không tệ lắm"
"Một người ở, khá tốt"
Không Thanh rõ ràng lời nói có ẩn ý, Thẩm Quốc Hào nghe ra được, mày nhăn lại, rất không cao hứng mà nói: "Cái gì mà một người ở một mình, vì thuận tiện đi học ngẫu hứng ở lại đây chưa tính, ngày thường vẫn phải về Thẩm gia, cùng gia đình ở chung, phòng của con cũng đã sớm chuẩn bị tốt"
Không Thanh hơi hơi mỉm cười, lời nói nhẹ nhàng từ chối: "Tôi cảm thấy ở nơi này khá tốt, Thẩm gia, không tiện"
Thẩm Quốc Hào giống như nghe không hiểu ý Không Thanh, giả ngu giả ngơ nói: "Có cái gì không tiện, trong nhà có người hầu tài xế, Gia Kỳ cũng giống con, thi đậu Nhất Trung, đến lúc đó tài xế mỗi ngày đưa các con đi học, rất thích hợp"
"Thẩm tiên sinh, tôi nói thẳng, tôi không muốn về Thẩm gia!"
Không phải về Thẩm gia ở, mà là không tính về Thẩm gia.

Thẩm Quốc Hào rốt ruộc biết rõ cổ dự cảm bất thường trong lòng mình là gì, cốt nhục của ông, lưu lạc bên ngoài mười mấy năm, thật vất vả mới tìm về được con ruột, thế nhưng nói với ông không muốn về Thẩm gia, đây là muốn đơn phương đoạn tuyệt quan hệ cha con sao!
"Không Thanh, đừng hồ nháo!" Tới lúc này rồi, Thẩm Quốc Hào vẫn còn nghĩ Không Thanh tính tình trẻ con.

"Thẩm tiên sinh, tôi không có đùa với ông".

Nhân cơ hội này, Không Thanh chuẩn bị cùng Thẩm Quốc Hào nói cho rõ ràng, miễn cho sau này người nhà Thẩm gia ba ngày thì hai ngày tới tìm cậu, cậu lười ứng phó.

"Thẩm gia đã có một nhị thiếu gia, không cần một nhị thiếu gia nữa, đến nỗi tôi, cho dù là thân sinh hai vợ chồng các người, nhưng nói khó nghe một chút, vợ chồng ông không nuôi tôi dù chỉ một ngày, bỗng dưng lại đi tiếp thu một đứa con trai lớn như vậy, phỏng chừng trong lòng cũng có chút biệt nữu, mười mấy năm trước, chúng ta đều là người xa lạ, vài chục năm sau, cũng có thể tiếp tục là người xa lạ, không can thiệp vào sinh hoạt của đối phương, như thế, ai cũng vui vẻ"
"Nói hươu nói vượn!"
Đây là cái kiểu ngụy biện gì? Thẩm Quốc Hào căn bản không thể tiếp thu, trước kia không biết chưa tính, hiện tại biết rõ Không Thanh là con trai ruột ông, còn làm người xa lạ thế nào? Còn nói cái gì không can thiệp vào sinh hoạt của đối phương, này không phải hoàn toàn phân rõ giới hạn sao? Thẩm Quốc Hào càng không thể tiếp thu!
"Thẩm tiên sinh, nói lại lần nữa, tôi không có nói giỡn với ông, tôi không phải con nít, tôi có khả năng sinh hoạt độc lập, tôi còn có tiền, đủ cho tôi học tập sinh hoạt! "
Thẩm Quốc Hào cũng không biết là có hồ đồ hay không, vẫn là thẹn quá hóa giận, buột miệng thốt ra: "Tiền, tiền gì? Một trăm vạn kia không phải ta cho con sao! Không phải tiền của ta à?"
Ý cười trên mặt Không Thanh nhạt đi, lạnh lùng nói: "Thẩm tiên sinh, ông chắc quên mất, một trăm vạn kia là tiền Tô nữ sĩ bồi thường cho tôi, dùng để đền bù mười mấy năm hai vợ chồng bọn họ ngược đãi tôi, còn có lúc này đây, tôi kém chút nữa liền vứt mạng, muốn một trăm vạn bồi thường, cũng không quá phận đi!"

Thẩm Quốc Hào trên mặt xanh rồi lại trắng, nan kham cực kỳ.

Mấy ngày nay tới giờ, hắn vẫn luôn tránh nghĩ về những ngày trước kia của Không Thanh, thật giống như không thèm nghĩ, những thương tổn đó đều có thể coi như không tồn tại, bịt tai trộm chuông, lừa mình dối người, chẳng qua cũng chỉ như thế.

"Không Thanh, con đây là đang oán hận chúng ta sao?"
"Chưa nói tới oán hận" Không Thanh vẫn là biểu tình lãnh lãnh đạm đạm, lời nói ra lại từng chữ từng chữ xát vào tâm: "Vốn dĩ chính là người xa lạ, tôi oán hận các người làm gì? Vô duyên vô cớ làm cho chính minh thêm không thoải mái.

"
Thẩm Quốc Hào chịu đả kích lớn, chưa từ bỏ ý định hỏi: "Cứ cho rằng ta và mẹ con trước kia không chiếu cố tốt cho con, nhưng mà hiện tại chúng ta đem con tìm về, nguyện ý bồi thường con! "
Không đợi Thẩm Quốc Hào đem lời nói cho hết, Không Thanh không khách khí đánh gãy ông: "Tôi không cần! Thẩm tiên sinh, tuy rằng vợ chồng các người sinh ra tôi, nhưng tôi cũng dùng chính thân mình đổi lấy cho các người về một đứa con nuôi, lấy một đổi một, đối với các người cũng không có hại!"
Thẩm Quốc Hào tâm tình phức tạp, ông chưa bao giờ thấy qua thiếu niên nào dầu muối không ăn như vậy bao giờ, một chút cũng không giống đứa nhỏ ở tuổi này/
Không thể đồng ý, tiếp tục đào sâu cũng vô dụng, rơi vào đường cùng, Thẩm Quốc Hào chỉ có thể đứng dậy rời đi.

Trước khi đi, Thẩm Quốc Hào còn để lại một cái thẻ ngân hàng trên bàn trà, cũng không phải dùng tiền thu mua Không Thanh, mà là lúc này, ngoài đưa tiền ra, Thẩm Quốc Hào không thể nghĩ ra bồi thường cho Không Thanh cái gì.

"Thẩm tiên sinh!"
Thẩm Quốc Hào đã đi tới cửa ra vào, nghe được thanh âm của Không Thanh, không tự giác được mà dừng bước chân.

Không Thanh chậm rãi đi tới, đem thẻ ngân hàng thả lại vào trong túi của ông, sau đó, giúp đỡ mở cửa ra, nhẹ nhàng đẩy, liền đem ông đuổi ra ngoài.

"Thẩm tiên sinh, tôi không cần tiền của ông, vẫn là câu nói kia, về sau tiếp tục làm người xa lạ là được.

" Vừa dứt lời, cửa trước mặt Thẩm Quốc Hào đóng lại.

Thẩm Quốc Hào bỏ tay vào túi, nhéo tấm thẻ ngân hàng kia, trong lòng trăm loại cảm xúc ngổn ngang.

.