Pháo Hôi Tay Xé Hào Quang Vai Chính

Chương 14: 14: Hào Môn Thế Gia 14





Quần chúng ăn dưa tự mở tiệc giải trí cũng không ảnh hưởng đến Không Thanh, giữa tháng 7, dưới sự dẫn dắt của hai giáo sư Hoa Hạ, sáu tuyển thủ đội đại biểu bao gồm cả Không Thanh đúng hạn bước lên chuyến bay hướng đến Anh quốc.
Sau khi tới Anh, năm nay tổng cộng có 600 tuyển thủ dự thi từ 112 quốc gia trong khu vực, là lần nhiều người tham gia nhất trong bao năm qua.
Giáo sư toán dẫn đầu nắm được cơ hội liền cổ vũ cho các đội viên, nhưng cẩn thận quan sát có thể phát hiện, thật ra bọn họ đều khẩn trương muốn chết.
Đội Hoa Hạ thật sự khát vọng trở về ngôi vị thứ nhất.
Ba năm trước, tổng thành tích đội Hoa Hạ tuy rằng chưa bao giờ lọt ra khỏi top 5, nhưng vẫn luôn không thể lại lần nữa đăng quang vị trí đầu thế giới, mỗi lần cũng chỉ kém một chút, cũng chỉ có thể bỏ lỡ cơ hội tốt đăng quang vị trí thứ nhất, thế nào cũng làm người ta bóp cổ tay thở dài.
Lúc này đây, hai vị giáo sư toán học dẫn đội ký thác kỳ vọng rất cao lên nhóm Không Thanh bọn họ, có thể làm nước nhà vẻ vang hay không, liền xem biểu hiện của mấy thanh niên này.
Giữa sáu tuyển thủ dự thi, chỉ sợ Không Thanh là người trấn định tự nhiên nhất.
Ngay cả giáo sư toán dẫn đội cũng nói, đừng nhìn Không Thanh tuổi còn nhỏ, tố chất tâm lý lại thật sự tốt, nếu Không Thanh tiếp tục duy trì, không phạm phải sai làm, đạt được quán quân dễ như trở bàn tay.
Ngày thi đấu.
Không Thanh đi cùng các đồng đội vào sân thi đấu, thấy được không ít tuyển thủ dự thi tới từ các nước trên thế giới.
Bởi vì thi đấu quy định, tuyển thủ dự thi phải là học sinh trung học không quá 20 tuổi, cho nên mấy tuyển thủ này đều là thanh thiếu niên dưới 20, nhưng mà nói thật, một ít tuyển thủ quá sốt ruột, mặc kệ là thể trạng hay là bề ngoài, nhìn cũng không giống thanh thiếu niên mười mấy tuổi.
Ý nghĩ này vừa lóe lên, Không Thanh liền nhanh chóng ngăn chính mình nghĩ thêm nữa, ngăn mình cứ như vậy trông mặt mà bắt hình dong, không ổn.
Nhưng mà, Không Thanh trăm triệu lần không nghĩ tới, cậu nhìn tuyển thủ dự thi nước khác cảm thấy đối phương cả mặt lẫn khí chất đều trưởng thành, không giống như thanh thiếu niên mười mấy tuổi, đối phương nhìn cậu nét mặt trẻ con, cũng chẳng giống học sinh trung học, càng giống học sinh tiểu học.
Một khác biệt văn hóa lớn nhất của phương Đông với phương Tây chính là người phương Đông càng nội liễm, người phương Tây càng hướng ngoại, Không Thanh nhiều nhất chỉ là chửi thầm trong lòng, nhưng tuyển thủ dự thi nước khác lại không lễ phép như vậy mà chỉ chỉ trỏ trỏ cậu, nghị luận sôi nổi.

Thậm chí, có một thiếu niên da trắng cao to tóc vàng mắt xanh trực tiếp đi tới trước mặt Không Thanh, hi hi ha ha cười nói: "Hoa Hạ mấy người thiếu tuyển thủ dự thi hả? Sao học sinh tiểu học như cậu lại bị lôi tới góp cho đủ số? Nhìn dáng vẻ, đội Hoa Hạ mấy người năm nay không tính tiếp tục hấp hối dãy dụa nữa ha, thật ra vậy cũng khá tốt, Hoa Hạ mấy người không phải có cái ngạn ngữ, người quý ở tự mình hiểu lấy."
Đồng đội Không Thanh nghe vậy, đều mặt đỏ tai hồng, chỉ có Không Thanh vẻ mặt đạm nhiên.
Thiếu niên da trắng một mình dài dòng đắc ý nửa ngày, Không Thanh lại hờ hững với gã ta, dưới xấu hổ buồn bực, càng thêm không lựa lời mà công kích cá nhân Không Thanh.
"Này! Nhóc con, mày không nghe hiểu tiếng Anh hả? Nhìn coi cái thân hình nhỏ này của mày, chắc hẳn là suy dinh dưỡng nhỉ?"
Không Thanh không phải nghe không hiểu tiếng Anh, nhưng cậu lười cãi với người lạ, nên dù thanh niên da trắng kia nói cái gì, cậu đều mắt điếc tai ngơ mặc kệ.
"Không Thanh, chúng ta đi thôi, thi đấu sắp bắt đầu rồi."
Nhìn thấy Không Thanh bị khó xử, các đồng đội nhanh chóng ra tay giải vây, trực tiếp mang Không Thanh đi, miễn cho phát sinh tranh chấp, hoặc là tức giận mà động tay động chân, cuối cùng bị hủy bỏ tư cách thi đấu.
Nhìn Không Thanh bị đồng đội mang đi, thanh niên da trắng trên mặt lộ ra thần sắc ảo não, nhưng sau đó, gã ta rất nhanh điều chỉnh tốt cảm xúc, ý chí chiến đấu trở nên sục sôi.
"Không Thanh, em không cần phải để ý, rừng lớn chim gì chả có, hơn 600 slot dự thi, trong đó cũng không né được một hai đứa trẻ trâu ngu ngốc!"
Các đồng đội sợ cảm xúc Không Thanh bị ảnh hưởng, sôi nổi mở miệng an ủi cậu, không nghĩ tới, Không Thanh căn bản không để mấy lời mạo phạm vừa rồi trong lòng.
Theo lệ thường, đề thi Olympic toán quốc tế hẳn là từ các quốc gia cung cấp, sau đó nước chủ nhà lại tinh tuyển rồi giao cho ban tổ chức cuộc thi tiến hành biểu quyết, cuối cùng lựa ra 6 đề thi, mỗi đề 7 điểm, tổng 42 điểm.

Sau khi xác định đề, lại chuyển ngữ thành ngôn ngữ chính thức như tiếng Anh, tiếng Hoa Hạ, tiếng Nga, tiếng Pháp, sau đó lại đưa cho người dẫn đầu phiên dịch thành ngôn ngữ từng quốc gia, giao cho tuyển thủ dự thi các quốc gia khác nhau.
Sau khi Không Thanh nhận được đề thi, tự hỏi một chút rồi bắt đầu đặt bút làm bài, tốc độ giải đề cực kì nhanh, lập luận rõ ràng, nhóm giám thị nhìn thấy đều lấy làm lạ.

Cuối cùng, Không Thanh quả nhiên không phụ sự mong đợi của mọi người, lấy thành tích bài thi full điểm duy nhất của toàn bộ trường thi, giành lấy huy chương vàng.
Mọi người đều biết, kỳ thi Olympic quốc tề tổng cộng có huy chương vàng, huy chương bạc và huy chương đồng ba hạng, mà tiêu chuẩn đạt giải lại có quan hệ với thành tích của cuộc thi hiện tại.
Trên nguyên tắc, tỉ lệ đoạt được huy chương vàng, bạc, đồng là 1:2:3, tổng số người đoạt giải tuyệt đối không thể vượt qua một nửa số tuyển thủ dự thi, căn cứ vào quy tắc thi đấu lần này, đạt được qua 31 điểm có thể giành được huy chương vàng, mà toàn bộ sáu thành viên của đội Hoa Hạ đều trên 31 điểm, cho nên toàn đội đạt huy chương vàng, hơn nữa đoàn thể đội Hoa Hạ tổng điểm lấy ưu thế mỏng manh, giành được vị thứ nhất.
Không chút khoa trương mà nói, Hoa Hạ đội lúc này đây trở về đứng đầu thế, công của Không Thanh cực kì to lớn.
Thiếu niên da trắng lúc trước mở miệng khiêu khích Không Thanh sau khi thi xong cố ý tìm tới Không Thanh, vẻ mặt bi phẫn mà lên án: "Mày thế mà lại là con trai! Lớn lên đẹp như vậy, sao có thể là con trai!"
Không Thanh vẻ mặt mông lung, vốn cho rằng thành tích đối phương không bằng mình, tức quá nên cố tình chạy tới bới lông tìm vết, kết quả đối phương vừa mwor miệng là chất vấn giới tính của cậu, cái khỉ mẹ gì đấy?
"Đồ lừa đảo!"
Thiếu niên da trắng xấu hổ giận dữ dị thường, đỏ mặt chạy đi, để lại Không Thanh đứng tại chỗ vẻ mặt khó hiểu.
Cuộc thi Olympic toán học quốc tế kết thúc, Không Thanh cũng chẳng ở lại nước Anh thêm, cùng các đồng đội trực tiếp ngồi lên chuyến bay về Hoa Hạ.
Trong nước lúc này, nhằm vào kết quả thi Olympic quốc tế năm nay, các phóng viên truyền thông đã tiến hành đưa tin, vài nhà đài lớn đều lấy cùng một loại tiêu đề bắt mắt "Chúc mừng đội Hoa Hạ toàn đội giành quán quân! Cách ba năm, đế vương trở về!"
Trong đó, Thẩm Không Thanh càng là đối tượng trọng tâm đưa tin của các phòng viên truyền thông.
Thân là đội viên nhỏ nhất trong sáu tuyển thủ đội Hoa Hạ, nhưng lại là người thành công nhất, đoạt được điểm tối đa duy nhất trong cuộc thi Olympic toán quốc tế lần này, Thẩm Không Thanh hoàn toàn xứng đáng với danh hào "Thiếu niên thiên tài", càng đừng nói vị thiếu niên thiên tài còn có một khuôn mặt thịnh thế mỹ nhan, chỉ dựa vào khuôn mặt đã có thể thuận lợi debut và giới giải trí.
Trên mạng xã hội, các fan Thẩm Không Thanh bắt đầu điên cuồng thổi rắm cầu vòng.
"Biết ngay học thần của chúng ta vừa ra tay, quán quân chắc chắn dễ như trở bàn tay.

Dâng lên đầu gối cho học thần Thẩm Không Thanh.jpg"
"Mẹ ơi, con không muốn yêu đương với học thần, con chỉ cần học thần dạy phụ đạo con, giúp con thi đậu đại học hàng đầu con thề nhất định sẽ nghiêm túc học tập."
"Cùng một thế giới cùng một ảo tưởng.jpg"
"Ha ha ha~ mấy fan không cần đùa, đối với một thịnh thế mỹ nhan như vậy, mấy người có thể đọc được chữ nào vào đầu hả? Dù sao tui cũng làm không được, nếu học thần giảng đề cho tui, tui khẳng định sẽ nhịn không được thất thần! Nhan cẩu hèn mọn.jpg"
"Nhan sắc làm tha hóa con người! Nhan sắc làm tha hóa con người! Một bên cực kỳ đau đớn một bên điên cuồng li3m màn hình.jpg"
Nếu nói phỏng vấn đài quả Quýt chỉ là Không Thanh hot nhè nhẹ một phen, nhiều thêm một đợt fan nhan sắc, sau khi thành công đạt quán quân Olympic toán quốc tế, danh tiếng Không Thanh càng lên như diều gặp gió, nếu Không Thanh có tài khoản mạng xã hội cá nhân, lúc này nhất định bị các fan điên cuồng dũng mãnh spam tin nhắn.
Trường cũ Nhất Trung của Thẩm Không Thanh càng được hưởng ké vinh dự, sau khi tin đến, trước hết treo banner trước cổng trường ghi "Chúc mừng giáo thảo trường ta Thẩm Không Thanh đạt quán quân Olympic toán quốc tế", chỉ kém không khua chiêng gõ trống mà tuyên truyền tiểu thiên tài toán học xuất sắc này là học sinh trường tôi.
Sau khi Không Thanh về trường học, hiệu trường còn bỏ thời gian tự mình gặp mặt Không Thanh, hỏi han ân cần, quan tâm chăm sóc, chẳng qua, trong lời nói hiệu trưởng vẫn tỏ ra một tia tiếc nuối nho nhỏ.
Thành tích bạn học Thẩm Không Thanh ưu tú như vậy, nếu lại học thêm hai ăm, từng bước một tham gia thi đại học, trở thành trạng nguyên tỉnh, một lần thay trường học làm vẻ vang, nói vậy cũng không phải việc khó khắn gì.
Nhưng hiệu trưởng cũng biết, chỉ nhìn thực lực Thẩm Không Thanh biểu hiện ra ngoài trên phương diện toán học, mấy hiệu trưởng trường đại học hàng top trong nước đã đưa ra cành olive cho cậu, chỉ cần bạn học Thẩm Không Thanh gật đầu, lập tức có thể nhập học miễn phí, căn bản không cần lãng phí thêm thời gian hai năm ở cao trung.
Haish, quả nhiên cũng không thể quá tham!
Hiệu trưởng cũng chỉ tiếc nuối một lát, rất mau liền điều chỉnh tốt tâm thái, cùng Không Thanh nói chuyện.
"Tiếp theo, bạn học Thẩm Không Thanh hẳn là sẽ nhảy lên cao trung, trực tiếp học đại học nhỉ? Không biết bạn học Thẩm Không Thanh muốn vào trường đại học nào?"
Không Thanh đã sớm vạch ra kế hoạch cho hướng đi tương lai của chính mình, đối với dò hỏi của hiệu trưởng, cũng không che giấu, thoải mái hào phóng mà thản nhiên trả lời: "Cảm ơn hiệu trưởng quan tâm, thực tế em định ra nước ngoài học chuyên sâu."
Hiệu trưởng nghe vậy nhíu mày, du học đào tạo sâu là chuyện tốt, hiệu trưởng cũng không phải trưởng bối của Thẩm Không Thanh, cũng không có quyền can thiệp quyết định của Thẩm Không Thanh, lúc này ông nên thuận nước đẩy thuyền mà mở miệng chúc mừng, sau đó lại cổ vũ Thẩm Không Thanh một phen, bảo cậu học tập cho tốt, nhưng mà, nhìn khuôn mặt chưa hết nét trẻ con cảu Thẩm Không Thanh, tâm yêu người tài của hiệu trưởng vẫn đánh vỡ quy tắc không xen vào quyết định của người khác, lời nói thấm thía mà khuyên nhủ: "Bạn học Thẩm Không Thanh, trò đừng trách thầy xen vào việc của người khác, có thể đi du học đào tạo sâu xác thật rất tốt, nhưng tuổi trò còn nhỏ, sau khi du học chưa chắc có thể thích ứng với học tập sinh hoạt ở nước ngoài, kỳ thật, trường học trong nước cũng không tồi, cùng với lựa chọn trường không nổi danh như vậy ở nước ngoài, chi bằng lựa chọn trường đại học hàng đầu trong nước."
Hiệu trưởng chẳng qua chỉ là người ngoài, có thể nói cho Không Thanh điều này, liền đại biểu ông nổi lên tâm yêu người tài, sợ Không Thanh thiếu niên khinh cuồng đi lầm đường, cuối cùng không đi tiếp, rơi vào kết cục Thương Trọng Vĩnh(*)

Không Thanh thật sự cảm tạ hiệu trưởng dụng tâm lương khổ, hơi hơi mỉm cười, mở miệng giải thích: "Hiệu trưởng, thầy yên tâm, tui em tuổi còn nhỏ, nhưng cũng biết tốt xấu, sẽ không lấy tiền đồ cùng tương lai chính mình ra đùa giỡn, em muốn đi học chính là Viện công nghệ Massachusetts Hoa Kỳ, chuẩn bị học cũng là công nghệ máy tính chuyên nghiệp."
Hiệu trưởng đầu tiên là sửng sốt, sau khi phản ứng lại nhịn không được cao hứng thay Thẩm Không Thanh, nhìn Không Thanh giống như nhìn vãn bối yêu thương, mặt mày hớn hở liên thanh tán thưởng nói: "Quả nhiên là hậu sinh khả úy!"
Hiệu trưởng đương nhiên biết Viện công nghệ Massachusetts, danh giáo hàng đầu thế giới, những đại học hàng đầu quốc nội so lên cũng bị phai mờ, huống chi, Thẩm Không Thanh muốn học ngành công nghệ khó xin nhất cũng khó học nhất, đứa nó này tương lai, nhất định không thể lường được.
"Bạn học Thẩm Không Thanh, tuy em chỉ ở Nhất Trong học chưa được một năm, nhưng Nhất Trung vẫn sẽ luôn lấy thành tích học tập ưu tú của em làm tự hào, tại đây, thầy đại biểu cho toàn công nhân viên chức toàn trường, mong tương lai em tiền đồ như gấm."
Vẻ mặt Không Thanh giao động, đứng dậy, hướng hiệu trưởng cúi đầu, trầm giọng nói: "Hiệu trưởng khách khí, bất luận sau này em học ở đâu, đạt được thành tựu gì, Nhất Trung đều là trường cũ của em, Thẩm Không Thanh em cũng sẽ tuyệt đối không quên trường cũ cùng nhóm thầy cô đã ân cần dạy dỗ em."
Hiệu trưởng nhẹ nhàng gật đầu, ánh mắt nhìn Không Thanh càng hòa ái dễ gần.
______________________
(*)Thương Trọng Vĩnh: một tác phẩm của Vương An Thạch, 1 chính trị gia, nhà văn thế kỉ XI.

Bài văn kể rằng, tác giả gặp một thần đồng tên Phương Trọng Vĩnh.
Năm 5 tuổi, Phương Trọng Vĩnh đã có thể sáng tác ra bài thơi rất hay, bố Vĩnh rất vui mừng, thường dẫn Vĩnh tham gia các hoạt động xã giao để kiếm lợi.

Sau đó, vì không được tiếp tục giáo dục, Vĩnh dần dần trở nên một đứa trẻ rất bình thường.

Bài "Thương Trọng Vĩnh được người đời coi là bài mẫu để động viên khuyến khích mọi người học tập chăm chỉ, cho đến nay vẫn là bài kinh điển trong sách giáo khoa trung học Trung Quốc..