Muốn tôi thả người của cậu cũng được nhưng phải dùng một mạng đổi một mạng!
Triệu Thiên Nghĩa nhìn Thất Nguyệt, nhàn nhạt nở nụ cười rồi nói.
Trong lòng Thất Nguyệt lại tự nói thầm: Đúng rồi đó, mau kêu tôi ở lại đi!
Thất Nguyệt nhịn xuống nội tâm vui sướng, phụng phiu nói:
-Được, tôi sẽ ở lại, ông thả cậu ta đi!
Triệu Thiên Nghĩa kinh ngạc nhìn cô, đôi mắt cũng mở to hôn một chút, ông ta chưa từng gặp qua tình huống thế này. Bản thân ông dùng hai chữ “ Nghĩa khí” mới có thể níu giữ đám anh em ở lại, nhưng ông ta thật sự chưa gặp ai dứt khoát như vậy cho nên đột nhiên ông ta cảm thấy có chút do dự.
-Đại ca, anh cứ mặc kệ em đi, anh mau chạy đi! Em có thể theo anh lăn lộn cũng cảm thấy rất vinh hạnh rồi!
Băng keo dán miệng Thượng Quan Cảnh đã được mở ra, vánh mắt cậu ta đỏ lên, ‘ người đàn ông đổ máu không đổ lệ’ bắt đầu khóc lóc.
Thất Nguyệt nhìn Thượng Quan Cảnh bị đánh ngất xỉu, trong lòng thở dài một hơi. Tốt quá rồi! Bươc tiếp theo cô sẽ tự mình xử lý, Thất Nguyệt tưởng tượng vô cùng hoàn hảo, tốt nhất là có thể khiến những người này dìm cô xuống biển, kỹ năng bơi của cô rất tốt. Năm đó, cô còn được huấn luyện cách thoát thân dưới nước nữa, cho dù bị trói thành cái bánh chưng thì cô vẫn có thể chạy được.
Triệu Thiên Nghĩa thật sự bị Thất Nguyệt làm cho chấn động. Vốn dĩ ông ta cho rằng Long Tam này có thể chỉ là nói một câu thôi rồi đợi tới khi đàn em cảm động thì sẽ chết thay hắn. Loại người như thế không phải không có, ông ta cìn từng gặp qua vài lần, nhưng người này lại giống như sợ người ta hối hận mà trực iếp đánh ngất mang đi, người này đúng là khó đoán!
Triệu Thiên Nghĩa là cáo giá, trong lòng nghĩ gì mà trên mặt cũng không để lộ ra, chỉ có điều ánh mắt ông nhìn Thất Nguyệt càng thêm thâm thúy. Mà hành động của Thất Nguyệt như thế lại càng khiến ông ta hài lòng, có thể có nghĩa khí với anh em như thế thì chắc chắn sẽ không tệ đối với vợ.
Mặc kệ Thất Nguyệt đang nghĩ gì nhưng cô làm như thế thật khiến mọi người bất ngờ.
-Đúng là tuổi trẻ! Nghé con không sợ cọp mà! Cậu đã ở lại đây thì mấy lão gia chúng tôi cũng không thể bắt nạt người trẻ tuổi được, cậu có dám đánh với lão già như tôi một ván không?
Triệu Thiên Nghĩa nhìn người thanh niên trước mặt mình, càng nhìn càng thích, tình huống này mà còn có thể tình tĩnh như thế cũng không còn mấy người! Ông ta lập nghiệp từ sòng bạc, từ cách đánh bài có thể nhìn ra nhân phẩm, Triệu Thiên Nghĩa muốn thử một lần.
-Được! Đánh cái gì?
Trong lòng Thất Nguyệt đang tính toán vài điều nhỏ nhặt.
-Tôi muốn đánh cược sòng bài này, nếu cậu thắng thì nó thuộc về cậu! Còn cậu cược hội Long Tam, nếu tôi thắng tôi sẽ tiếp quản hội Long Tam!
Người ngồi bên cạnh cũng rất ngạc nhiên, không hiểu tại sao hôm nay lão gia tử lại muốn chơi lớn như thế. Họ tưởng tiên nhóc Long Tam này đã đắc tội với Triệu Thiên Nghĩa nên bọn họ đều là đi theo thuận tiện coi thử thanh niên quậy phá long trời lở đất gần đây là ai, chứ cũng không nghĩ lại chơi lớn như thế, mười Long Tam cũng không bằng tiền lời của cái sòng bạc này đâu.
-Không được!
Thất Nguyệt thế mà lại từ chối.
Triệu Thiên Nghĩa nhíu mày, chẳng lẽ ông ta già nên mờ mắt, nhìn nhầm người? Trong lòng ông ta có chút thất vọng nhưng câu tiếp theo của Thất Nguyệt lại khiến cho ông ta chấn động trong lòng.
-Tôi sẽ không lấy hội Long Tam làm tiền cược! Nó không phải là của tôi, nó là do Phan Chương và Thượng Quan Cảnh quản lý. Hôm nay tôi và ông đánh cược bằng mạng sống, nếu tôi thua thì ông hãy dìm tôi xuống biển, được không?
Trong lòng Thất Nguyệt có chút kích động. Quao quao quao! Cô sắp có thể nói “ bái bai” với cuộc sống lưu manh rồi!
-Tại sao lại là dìm xuống biển?
Triệu Thiên Nghĩa cười ha hả, sau đó dùng ánh mắt nhu hòa nhìn Thất Nguyệt.
Thất Nguyệt gặp cái khó thì ló cái khôn, giả bộ diễn vẻ mặt lẫm liệt hy sinh đầy thâm ảo:
-Rồng thì phải về với biển rộng. Không đúng sao! Tôi muốn chết cũng phải được chết trong biển!
Thất Nguyệt tự cho mình ngàn triiệu like, cô quá thông minh!
-Được được được! Tre già măng mọc! Đi thôi, lão già tôi đây sẽ chơi một ván với cậu!
Triệu Thiên Nghĩa cảm thấy vô cùng thỏa mãn, tên nhóc này đúng là dũng cảm!
Trong phòng có đặt bàn đánh bài, Thất Nguyệt theo Triệu Thiên Nghĩa ngồi xuống, còn tất cả mọi người đều ngồi xung quanh, nhìn bọn họ.
Mặt Thất Nguyệt trầm như nuoớc, Triệu Thiên Nghĩa cũng bình tĩnh uống trà, hai người đều vô cùng bình tĩnh khiến cho những chung quanh đều âm thầm gật đầu tán thưởng. Lần đán cược này lớn như vậy, Triệu Thiên Nghĩa bình tĩnh cũng coi như xong, tuy rằng sòng bạc đán giá nhưung Triệu Thiên Nghĩa cũng không quá để ý tới nó. Còn người thanh ni6n này dù đánh cược mạng sống cũng không hề khẩn trương, thật sự là làm người ta không dám khinh thường!
Đám người đứng xem bên ngoài yên lặng, người chia bài đứng ở giữa bắt đầu chia bài.
-Đợi đã!
Thất Nguyệt đột ngột lên tiếng.
-Có chuyện gì thế?
Tất cả mọi người đều đang tập trung tinh thần chờ cô, vậy mà lúc này cô lại kêu ngừng, chẳng lẽ Long Tam đổi ý?
-Tôi muốn biết cách chơi như thế nào!
Thất Nguyệt dùng dáng vẻ không đỏ, tim không đập nhanh nói ra, nhưng người đứng kế bên xem đều kinh ngạc tới mức cằm của họ sắp đập lên mặt đất rồi. Người đang uống trà là Triệu Thiên Nghĩa cũng hiếm khi bất lịch sự tới mức phun một miệng trà ra ngoài.
Cậu lớn như vậy mà không biết chơi bài à, hơn nữa sao vừa rồi bộ dạng lại tự tin như Thần Bài nhập vào vậy hả?
-Cậu thật sự không biết chơi à?
A Tinh đừng bên cạnh không nhịn được nên thành người đầu tiên hỏi ra tiếng.
-Ách! Ai nói vài quy tắc cơ bản cho tôi đi!
Tm cũng cảm thấy có chút xấu hổ nên vuốt mũi rồi ngượng ngùng nói.
Rốt cuộc Triệu Thiên Nghĩa cũng ho khan xong, ông ta phất tay để người chia bài tiến lên ‘ phổ cập giáo dục’ cho Thất Nguyệt.
Mấy người còn lại thì chửi thầm trong lòng: làm xã hội đen mà không biết chơi bài, cậu đúng là không làm việc nghiêm túc mà!
Thất Nguyệt vô cùng bình tĩnh, bởi vì cô không sợ thua cuộc, dù sao cô chạy tới đây cũng là để thua mà nên Triệu Thiên Nghĩa ngồi đối diện càng cảm thấy thích người trẻ tuổi trước mặt mình hơn. Bộ dạng thiếu niên này đúng là vững chắc như bàn đá!
Triệu Thiên Nghĩa vô cùng hài lòng với Thất Nguyệt nên tất nhiên sẽ không để con rể mà ông ta coi trọng phải bù tiền rồi, càng không thể làm cho cậu mang danh thất tín được.
Qua mấy ván, Thất Nguyệt nahnh chóng bị thua hộc máu, cho dù cô không đánh bài nhưng cũng hiểu rõ đối phương nhất định đang gian lận… bởi vì cô đã thắng mấy chục cây rồi. Thẻ đánh bạc chỗ Triệu Thiên Nghĩa càng lúc càng ít mà của cô thì càng ngày càng nhiều. Mặt Thất Nguyệt cứng ngắc, cũng may cô là mặt quan tài ( mặt đơ, không cảm xúc) nên không ai nhìn ra, những người kia chỉ cảm thấy cô là thắng không kiêu, bại không nản mà thôi.
Mọi người càng xem thì càng hiểu rõ, họ liếc nhau một cái cũng biết đối phương đang nghĩ gì. Năm đó, Triệu Thiên Nghĩa dựa vào sòng bạc để lpậ nghiệp, họ chưa từng thấy ông ta thua bao giờ, cho dù nhiều năm nay dẵ thoái ẩn giang hồ nhưng tuyệt đối không phải là người mà một tên nhóc lông vàng có thể đùa giỡn. Vì thế, hiện tại chỉ còn một khả năng là thiên kim của Triệu gia muốn kén rể rồi!
-Đúng là anh hùng xuất thiếu niên! Tôi đã già rồi, bị người trẻ như cậu đánh bại khiến tôi rất vui vẻ, như vậy cũng có nghĩa là tôi đã có người kế tục rồi! Ha ha ha!
Ván bài vừa kết thúc thì Triệu Thiên Nghĩa cười như Phật Di Lặc, vỗ vai Thất Nguyệt khen ngợi.
Người xung quanh hiểu ý trong lời nói của Triệu Thiên Nghĩa, câu “ Có người kế tục” đang thể hiện rõ ràng nên tất cả đều nịnh nọt Thất Nguyệt. Có người khen cô tuấn tú, người nói cô “ Không phải là vật trong ao”. Nói tới mức Triệu Thiên Nghĩa vui như con trai mình đỗ Trạng Nguyên vậy, cười tới độ không ngậm được miệng.
Chỉ có Thất Nguyệt là hông vui thôi! Nhưng cô cũng không htể biểu hiện ra ngoài nên cứ trưng cái mặt quan tài ra mà trong lòng thì là sóng cuộn biển gầm.
Làm tên côn đồ nắm trùm trường học là đủ bi kịch rồi, bây giờ hiển nhiên cô còn chuẩn bị mở sòng bạc nữa, đời này cô có thể sống yên ngày nào không?