Pháo Hôi Sau Ta Bị Siêu Hung Đồ Đệ Đuổi Giết

Chương 67: Chương 67





Tuy rằng lúc sau đều có môn phái khác lục tục gia nhập hỗ trợ, nhưng chuyện xử lý ma thần tiêu phí hơn một tháng thời gian của bọn họ cũng đều không xử lý xong.

Bởi vì vô luận là người hay yêu ma hoặc yêu thú, sống hay chết, ma thần đều cắn nuốt là có thể trưởng thành, vô cùng khó chơi.
Hiện tại điều Lạc Hằng sợ nhất chính là có một số ma thần có chút linh trí sẽ ẩn náu, chuồn êm đến nhân giới.

Trong nguyên tác nói chúng có linh trí thấp kém, nhưng cũng sẽ không đại biểu sẽ có biến dị hay là không.
Hơn nữa đã một tháng trôi qua, Yến Hàn Mặc đều chưa từng xuất hiện, thậm chí đến hất nước bẩn cũng đều không có.

Lần mà Bạch Tà nhập ma ở tiểu bí cảnh động thủ với những tu sĩ kia, chỉ cần Yến Hàn Mặc đứng đầu chỉ ra và xác nhận, hắn cùng Bạch Tà liền sẽ bị nghìn người chỉ trỏ, cứ xem như Bạch Tà không có giết người vô tội vạ, nhưng chỉ cần là nhân ma, tu sĩ trong thiên hạ đều sẽ không chấp nhận bọn họ còn lưu lại Tu chân giới.
Chỉ là không đợi hắn lo lắng nghĩ nhiều, liền có người gõ cửa tới báo, chỉ nghe giọng nói ngoài cửa hơi mang mệt mỏi nói: "Tông chủ, thuộc hạ có việc gấp muốn cấp báo."
Người ngoài cửa vừa mở miệng, Lạc Hằng liền nhận ra người tới chính là vị tam trưởng lão Linh Tôn phái, Dung Hạo Tư.
Bạch Tà nói: "Tiến vào."
Cửa bị đẩy ra kẽo kẹt một tiếng, một người nam nhân tóc bạc trắng hai bên thái dương bước vào, sắc mặt hơi vàng, đi hơi khom lưng, khi Dung Hạo Tư nhìn đến Lạc Hằng cũng hơi choáng.
Lạc Hằng nói: "Sao vậy?"
Dung Hạo Tư nhìn thoáng qua Lạc Hằng vừa hỏi hắn, lại nhìn về phía Bạch Tà, Bạch Tà bình tĩnh nói, "Ngươi nói."
Dung Hạo Tư suy nghĩ một lát nói: "Theo lời các đệ tử tới báo, những ma thần kia đã nhiều ngày giống như có chút không thích hợp, lúc trước vừa thấy người liền giống như lang sói đói bụng hơn mười ngày xông tới cắn xé, nhưng gần nhất đã nhiều ngày qua chúng vừa thấy chúng ta liền như không nhìn thấy mà tránh ra, sau đó rời đi về hướng Huyền Thiên phái."

"Nhưng đó là lãnh địa của Huyền Thiên phái, Linh Tôn phái ta quan hệ với Huyền Thiên phái cũng không phải quá tốt, mạo muội mang người tiến vào Huyền Thiên phái, ta sợ sẽ khơi mào phân tranh giữa hai phái, cho nên ta nghĩ đến thỉnh giáo tôn chủ một chút."
Nghe vậy, sắc mặt Bạch Tà hơi trầm xuống, sư tôn nói linh trí ma thần đều không cao, hiện giờ lại đều hướng một chỗ đi đến, thuyết minh Huyền Thiên phái có thứ gì đang triệu hoán bọn chúng đến.
Bạch Tà suy nghĩ một hồi, thấy sư tôn lâm vào trầm tư, ngay sau đó nói: "Các ngươi trước tiên cứ việc tìm kiếm ma thần còn sót bên ngoài, còn lại, chờ ta điều tra rõ lại nói."
Dung Hạo Tư nói: "Vâng."
Người đã lui xuống, Bạch Tà mới nhìn về phía Lạc Hằng.
"Sư tôn phát hiện gì sao?"
Lạc Hằng hồi thần, trên mặt mang theo u sầu nói: "Ngươi còn nhớ rõ đêm trước kia lần đầu tiên gặp phải ma thần không?"
Bạch Tà gật đầu: "Nhớ rõ."
Một đêm đó, tâm ma của y bị dẫn ra, sư tôn thà rằng bị y đâm một kiếm cũng phải lôi y ra khỏi vực sâu, y sao có thể sẽ không nhớ rõ.
"Ta hoài nghi Yến Hàn Mặc thật sự có năng lực điều khiển ma thần." Lạc Hằng thở dài nói.
Trong nguyên tác cũng chưa từng đề cập đến việc có người có thể điều khiển ma thần, nhưng Yến Hàn Mặc tới sớm hơn hắn trăm năm, lại biết rõ chuyện trong sách, có thể điều khiển ma thần cũng là có khả năng.

Chỉ là hắn không nghĩ tới tu vi Yến Hàn Mặc đã cao đến thế, hiện giờ những ma thần bên ngoài đó có không ít tu vi đã tới cấp tông sư trở lên, Yến Hàn Mặc có thể điều khiển ma thần quy mô lớn như thế cho thấy tu vi của hắn cũng sẽ không thấp đi nơi nào, thậm chí so với Bạch Tà còn cao hơn rất nhiều.
Nghĩ đến điều này, đáy lòng Lạc Hằng không khỏi lạnh xuống, tuy rằng ma thần đáng sợ, khó chơi, nhưng linh trí thấp, công kích không hề có kết cấu, còn tính có thể đánh trả, nếu ma thần nghe theo mệnh lệnh của Yến Hàn Mặc, vậy ma thần liền không còn trạng thái lỏng lẻo dễ đối phó, mà đã có thể so với một đội ngũ không sợ chết.
Lạc Hằng nói ra lo lắng của mình với Bạch Tà, Bạch Tà nghe xong, nhíu chặt mày, thật là nhất thời không thể an bình mà.
Bạch Tà vươn tay nắm lấy đôi tay của hắn, an ủi nói: "Mọi chuyện sẽ được giải quyết."
Lạc Hằng nghe vậy, nắm lại tay y, mày giãn ra, "Ừm."

Hai người chuẩn bị một lúc, liền phi thân đến Huyền Thiên phái, Huyền Thiên phái chẳng qua chỉ cách bọn họ mười dặm, sau nửa nén hương bọn họ liền đã đến trước Huyền Thiên phái.
Chỉ là khi bọn họ vừa bước vào Huyền Thiên phái, liền phát hiện không thích hợp, môn phái to như vậy lại không một bóng người, nhìn thấy trên mặt đất đều chất dày một tấng lá cây, sắc mặt Lạc Hằng hơi trầm xuống.
Xem tình cảnh này, phỏng chừng hẳn là đã qua một tháng trong môn phái đều chưa từng có người tới quét tước.
Toàn bộ đều bỏ chạy?
Lạc Hằng lại cảm thấy không có khả năng, tuy rằng một tháng này bọn họ đều bận xử lý chuyện ma thần, nhưng cách Huyền Thiên phái cũng không xa, còn hạ cấm chế ở xung quanh, đệ tử Huyền Thiên phái nói ít cũng có hơn một ngàn người, quy mô tu sĩ bỏ chạy lớn như vậy không có khả năng một chút động tĩnh đều không có.
Lạc Hằng thả ra Tử Cổ trùng truy tìm bên trong Huyền Thiên phái, cuối cùng lại phát hiện, Huyền Thiên phái thật sự không có một bóng người, một chút dao động linh lực cũng không có.
Lạc Hằng nhíu chặt mày, nhớ tới hành động lúc trước của Yến Hàn Mặc, vì muốn nhiễm đen Bạch Tà, dụ hoặc nữ chủ đọa ma, còn tùy ý nuôi dưỡng ma thần, Lạc Hằng không khỏi nghĩ tới kết quả đáng sợ nhất.
Hai người tìm một vòng ở Huyền Thiên phái, cuối cùng dừng lại ở trước cửa một tòa cung điện rộng lớn nhất, nơi này vốn dĩ là chỗ ở của tông chủ Huyền Thiên phái, cũng là chỗ ở của Yến Hàn Mặc.
Xác định bên trong không có nguy hiểm, cũng không có bất luận trận phái nào, hai người đẩy cửa điện bước vào, tro bụi rào rạt rơi xuống, trường bào màu trắng của Bạch Tà phất một cái, đem tro bụi này đó cách khỏi hai người.
Lạc Hằng tùy ý nhìn lướt qua, liền nhìn đến không ít tranh chữ cùng các loại danh kiếm treo ở giữa vách tường, cuối cùng ánh mắt Lạc Hằng dừng lại ở một thanh đoạn kiếm, Lạc Hằng tiến tới gỡ nó xuống.
Thanh đoạn kiếm này chỉ còn một đoạn ngắn, trên chuôi kiếm còn khắc hai cái chữ nhỏ —— Bạch Tà.
Sắc mặt Lạc Hằng lạnh lẽo xuống, đoạn kiếm này là từ một vị sư tỷ trong tông môn lớn tuổi hơn so với Bạch Tà đưa cho y, vốn dĩ có ý với Bạch Tà, nhưng tại lúc hắn cố ý không đối tốt với Bạch Tà, không biết vì sao người nọ bỗng nhiên trở mặt thành thù, dùng kiếm giết Bạch Tà, cuối cùng ngược lại bị Bạch Tà giế.t chết.
Hiện tại nhìn đến đoạn kiếm này, hắn lập tức liền hiểu rõ, Yến Hàn Mặc cái tên điên này, vài chục năm, vẫn luôn nhìn trộm cùng khống chế sinh hoạt của đồ đệ mình, mặc kệ là người trong tộc Bạch Tà, hoặc là người vốn dĩ quan hệ tốt với Bạch Tà, chỉ cần là người thân cận với y, Yến Hàn Mặc đều sẽ dụ hoặc bọn họ trở mặt thành thù với Bạch Tà, để đôi tay y dính vào máu.
Bạch Tà cũng chú ý đến vẻ mặt phẫn nộ của hắn, đem đoạn kiếm trên tay hắn ném đi, nắm đôi lấy đôi tay hắn, nói: "Sư tôn, đã qua rồi."
Giữa mày Lạc Hằng cũng giãn ra, duỗi tay phất một cái, đoạn kiếm trên mặt đất kia lập tức vỡ nát, hóa thành bụi bặm, dung nhập vào tro bụi xung quanh.
Ánh mắt Lạc Hằng cuối cùng bị một quyển sách trên án thư trong điện hấp dẫn đi đến, chỉ thấy trên mặt bìa dùng nét bút mực đen viết mấy chữ to《 Cùng Thần Tề Danh 》.

Lạc Hằng mở sách, sắc mặt âm trầm, Yến Hàn Mặc cư nhiên đều viết nội dung của cuốn sách này vào, bên cạnh còn có rất nhiều tranh vẽ, đem trận pháp còn có hệ thống tu luyện trong nguyên tác đều từng cái từng cái một liệt kê ra, thậm chí còn có phá giải trận pháp Đọa Lạc Chi Uyên.
Ánh mắt Bạch Tà chỉ dừng lại trong chớp mắt liền dời đi, tên quyển sách kia Yến Hàn Mặc đã cùng y nói qua, tự nhiên cũng biết được quyển sách trước mắt này chính là nói thế giới này.
Lạc Hằng đại khái xem qua một chút, đặt cuốn sách lại án thư, "Ngươi xem đi, hắn chỉ hạn chế ta nói với ngươi, nhưng không có hạn chế Yến Hàn Mặc, nội dung bên trong ta đều xem qua, cũng không sai, quyển sách này hẳn là vào thời điểm trăm năm trước Yến Hàn Mặc tới liền nhớ kỹ những nội dung đó."
Bạch Tà nghe vậy, ánh mắt nhìn về phía hắn, nhưng vẫn có chút do dự, cuối cùng Lạc Hằng tiếp tục nói: "Ngươi xem đi, sẽ không có chuyện gì, có một ít việc ta không thể nói với ngươi, ngươi có thể từ trong đó tìm được chân tướng, cũng bởi vì ta cùng Yến Hàn Mặc xuất hiện, quỹ đạo phát sinh sự việc đã khác so với ban đầu, nhưng có một ít trận pháp cùng hệ thống tu luyện bên trong, còn có biện pháp đối phó ma thần, ngươi có thể nhớ kỹ."
Bạch Tà gật gật đầu, cũng không hề do dự, lấy sách trên án thư nhìn xem.
Một nén hương sau, Bạch Tà liền vội vàng nhìn lướt qua cuốn sách một lần《 Cùng Thần Tề Danh 》, bên trong phần lớn là ghi lại "y" ở nơi nào đạt được cơ duyên, đạt được như thế nào, cách tu luyện như nào, còn có một đám người trợ "y" thành thần.
Bạch Tà đối với này đó đều chỉ vội vàng lướt qua một lần, cũng không dừng lại quá lâu, chỉ đem những chuyện có liên quan đến sư tôn, còn có chuyện về ma thần đều từng thứ một ghi tạc trong lòng.
Khi lật đến trang cuối cùng, Bạch Tà khép lại sách, lúc này mới phát hiện mặt trái sách dùng bút mực đen viết lại một câu, xem chữ viết này hẳn là mấy ngày trước lưu lại.
Sắc mặt Bạch Tà hơi trầm xuống, những lời này viết ra cho ai xem, không cần nói cũng biết, Yến Hàn Mặc đã định liệu bọn họ sẽ đến nơi này.
"Sư tôn." Bạch Tà đưa sách qua.
Lạc Hằng nghe vậy, cũng nhìn qua, đang xem mặt trên viết nội dung gì, đồng tử Lạc Hằng hơi co lại, cái tên điên Yến Hàn Mặc này, cư nhiên muốn mở ra Đọa Lạc Chi Uyên, còn tính toán đem những Ma thần còn lại đều thả ra.
Lần trước hắn lẻn vào dưới nghiệp hỏa, số lượng ma thần ở dưới cùng ma thần hiện tại cộng lại quả thực đúng là đại vu gặp tiểu vu*, nếu thả ra toàn bộ, Lạc Hằng có thể tưởng tượng đến hình ảnh đó, tuyệt đối chính là địa ngục nhân gian.

Một màn cuối cùng trong nguyên tác kia, chính là ma thần thiếu chút nữa đều diệt sạch toàn bộ nhân loại trên thế gian.
*[Tiểu vu kiến đại vu 小巫见大巫 ] Vu: là người giả làm thần làm quỷ thay người khác cầu khấn thời xưa.

Ý là tiểu phù thuỷ gặp đại phù thuỷ thì không thể nào thi triển pháp thuật được.

Sau này dùng để ví von người này còn kém xa người kia.


Vậy theo câu phía trên trong đoạn truyện có thể hiểu nom na là ma thần ở dưới nghiệp hỏa có số lượng lớn hơn và lực lượng mạnh hơn so với ma thần hiện tại.
Hắn vốn tưởng rằng giải quyết ma thần ở nơi này liền xong việc, không nghĩ tới Yến Hàn Mặc còn đánh chủ ý đến Đọa Lạc Chi Uyên.
Sau khi hai người xem xong, liền lập tức cấp tốc đi đến Đọa Lạc Chi Uyên.
A Nô Bỉ cong cong cái đuôi đứng trên người Lạc Hằng, ngáp một cái, "Làm gì nhiều chuyện như vậy, để bọn họ tự sinh tự diệt không tốt sao? Dù sao bọn họ vẫn còn luôn đuổi theo ngươi muốn giết không bỏ, đều chết rồi, sạch sẽ hơn nhiều."
Lạc Hằng bất đắc dĩ nói, "Việc này không giống nhau, huống chi bọn họ đuổi theo ta không bỏ là bởi vì trên lưng ta đeo tội danh giết người, cuối cùng lại lâm vào giữa khốn cảnh, cũng là vì ta, bọn họ cũng chỉ là nhất thời muốn trừng ác dương thiện."
"Hơn nữa trọng điểm không phải chỗ này, quyển sách kia ngươi cũng đã nhìn, hiện tại không có người ngăn cản ma thần, chúng ta đều trốn không thoát dưới móng vuốt ma thần."
A Nô Bỉ hừ lạnh một tiếng, cũng không hé răng, "Phiền thật."
"Tiểu Linh Đang đâu?"
"Ném."
Lạc Hằng hơi giãn mày, A Nô Bỉ nói như vậy, Tiểu Linh Đang hẳn là an toàn, Tiểu Linh Đang tu vi quá thấp, không tham gia cũng khá tốt.
Mấy người mã bất đình đề suốt ba ngày mới rốt cuộc đuổi tới Đọa Lạc Chi Uyên, chỉ là xuất khẩu của Đọa Lạc Chi Uyên lúc này, thực rõ ràng đã bị mở ra.
Phụ cận Đọa Lạc Chi Uyên, ma khí âm trầm khủng bổ trải rộng toàn bộ không trung, linh khí màu trắng kẹp ở giữa liền bị ma khí cắn nuốt, liền những tầng mây lộ ra một tia ánh sáng kia cũng bị cắn nuốt mất, phụ cận Đọa Lạc Chi Uyên tràn ngập khí tức sa sút tinh thần.
Lúc này cảnh tượng ở phụ cận Đọa Lạc Chi Uyên, so với tình huống bọn hắn xử lý ở Huyền Thiên phái còn thảm đạm hơn, không có trận pháp phong ấn, yêu ma đều đã từ Đọa Lạc Chi Uyên bò ra tới, chẳng qua hiện tại lúc này yêu ma cũng chật vật mười phần, bị ma thần đuổi theo đánh.
Phần lớn tu sĩ có hắn nhắc nhở, còn biết tránh chút, cũng biết giết ma thần như thế nào mới hữu hiệu nhất, yêu ma thì hoàn toàn là làm loạn một trận, mà tu sĩ cùng yêu ma vốn dĩ có thù oán, đương nhiên cũng sẽ không nhắc nhở bọn họ.
Lạc Hằng nhìn trường hợp máu chảy đầm đìa phía dưới, đáy lòng phẫn nộ đến cực điểm, hắn hoài nghi Yến Hàn Mặc lúc trước cố ý đem một bộ phận ma thần lưu giữ ở Huyền Thiên phái, chính là vì muốn giữ chân bọn họ, để cho hắn có thời gian mở ra Đọa Lạc Chi Uyên.
Lạc Hằng không khỏi ngầm bực bội, là hắn đại ý, Yến Hàn Mặc đến sớm hơn hắn trăm năm, hiểu biết so với hắn nhiều, tu vi còn trên hắn, trận pháp đều là do hắn thiết hạ, Yến Hàn Mặc có thể ở dưới nghiệp hỏa mở ra một lỗ hổng liền có thể mở ra lỗ hổng thứ hai.
Hắn vốn dĩ còn nghĩ trước khi chuyện ma thần bắt đầu lên men liền giải quyết hết ma thần, không nghĩ tới, hiện tại lại bị Yến Hàn Mặc dắt mũi..