Chương 2: Làm công nhật.
Bày sạp bán sách thật ra cũng không bán được lắm.
Hứa Trân ngồi một ngày, thêm một nam tử trẻ tuổi đi đến, dùng hai cái bánh hồ(1) sạch sẽ đổi sách, mang về nhà.
⌈ (1) Bánh hồ: một loại bánh của người Hồ. Thành phần chính là: Bột, mè, hành tây, trứng, bơ, sữa, dầu ăn, đường, muối.⌋
Hứa Trân ngồi chồm hổm cả ngày, eo mỏi lưng đau, biết vậy chẳng làm, quyết định về sau tất cả tùy duyên đi.
Mấy ngày sau đó, nàng chiếu cố tiểu ăn mày, hơn nữa còn thử cùng tiểu ăn mày nói chuyện phiếm.
Đáng tiếc, tiểu ăn mày tích tự như kim, chưa từng mở miệng.
Hứa Trân rảnh rỗi buồn chán, lúc giúp tiểu ăn mày uống thuốc, nhịn không được ghẹo nàng.
"Rốt cuộc ngươi tên gì, năm nay bao nhiêu tuổi? Tám tuổi? Sáu tuổi?" Hứa Trân đưa tay giúp tiểu ăn mày ngồi dậy, "Ngồi dậy uống thuốc."
Tiểu ăn mày mặc áo tay dài rộng, tay áo cuốn lên thật dày, vạt áo dài như có thể làm đệm giường.
Nàng cong gối ngồi ngay ngắn, hai tay cầm lấy đáy chén, môi kề vào miệng chén, nhanh chóng uống vào, uống xong thì đưa chén gỗ trả cho Hứa Trân.
Hứa Trân véo mặt nàng: "Uống thuốc thật không chút khách khí, vì sao không để ý đến ta, cái tên trộm sách này." Nàng nói rồi dừng một chút, bổ sung: "Nhưng người đọc sách không gọi là trộm, ngươi có phải người đọc sách hay không? Có biết chữ không?"
Tiểu ăn mày quay đầu nhìn Hứa Trân một hồi, thân thể vẫn thẳng tắp, ánh mắt hơi rũ, vẫn không nhúc nhích, như một pho tượng.
Rõ ràng có tí tuổi, vết sẹo nơi đuôi mắt lại mang theo vài phần tang thương nghiêm túc.
Hứa Trân mấy ngày nay đã quen, cũng không làm khó dễ nàng, cười nói: "Được rồi, đây là thang thuốc cuối cùng của hôm nay, uống xong ngồi một chút, đừng trực tiếp ngủ."
Tiểu ăn mày ngẩng đầu nhìn nàng.
Hứa Trân cũng nhìn nàng.
Nhờ ánh nắng, nàng chợt phát hiện, trong mắt tiểu ăn mày tựa hồ có vài phần sắc lam đậm, như hoa văn ngâm trong hắc diệu thạch, phi thường xinh đẹp.
Quả nhiên có huyết thống người Hồ.
Tiểu hài tử ở lân cận rất thích nói vui đùa về người Hồ, nói đám người kia là quái vật thích ăn thịt sống, uống máu tươi, ngàn vạn lần đừng đến gần.
Hứa Trân là người xuyên qua, đương nhiên không có nghĩ như vậy, lúc nhìn thấy đôi mắt này, còn vô cùng thích, muốn nhìn nhiều hơn.
"Ngươi là người Hồ sao?" Hứa Trân hỏi, "Người tộc nào?"
Nàng hỏi chơi, không ôm hy vọng gì.
Không ngờ tiểu ăn mày mở miệng, thanh âm như tiếng cưa ma sát, rất khó nghe rõ.
Hứa Trân có chút kinh hỉ, nghiêng thân về phía trước hỏi: "Nơi nào?"
Tiểu ăn mày khép môi một hồi, lại nói: "Đa tạ."
Hứa Trân nghe lời cảm tạ, vô cùng vui vẻ, nghĩ tiểu hài tử này thật là một hài tử lễ phép hiểu chuyện.
Nàng tiếp tục cùng tiểu ăn mày nói chuyện phiếm, hàn huyên một hồi, tiểu ăn mày cũng không có trả lời, chỉ là thần sắc bình thản ngồi ngay ngắn.
Hứa Trân thấy nàng không nói lời nào, biết thân thể nàng chưa khỏe, phất tay một cái, để cho nàng tiếp tục nghỉ ngơi.
Cửa gỗ đóng lại, bên trong cửa hoàn toàn yên tĩnh không tiếng động.
Hứa Trân giẫm lên giày rơm trở lại gian phòng của mình, chuẩn bị ngủ một chút, bỗng nghĩ đến chi tiêu mấy ngày nay, vội chạy đến hộc tủ, lấy toàn bộ tiền tiết kiệm đem ra đếm một lần.
Phát hiện mình chỉ còn hơn hai mươi đồng tiền, nàng thống khổ bưng đầu.
Quá nghèo.
Xem ra ngoại trừ làm chuyện tốt ở ngoài, kiếm tiền cũng rất quan trọng.
Hứa Trân đem túi tiền cất trở lại, chạy đến trù phòng lấy một cái bánh thịt, dùng giấy dầu bọc lại ăn vài miếng, bước chân đi ra cửa.
Ngoài cửa tiếng người ồn ào, người đi đường cước bộ vội vã, xa xa tiếng vó ngựa, từ xa truyền đến, giương mắt nhìn lên, nhìn thấy núi đồi liên miên, xanh ngắt trùng điệp, khói mù lượn lờ, bóng mờ nhuộm thành tranh.
Thỉnh thoảng gió lạnh thổi đến, cảnh vật lay động dập dờn, thổi dây đai làn váy lung lay nhảy múa.
Hứa Trân lại bị đai lưng của một người khác quất vào mặt, đầu choáng váng chuyển hướng lắc lư, tiếp tục ngược chiều gió gặm bánh thịt.
Đi đến chợ, lão ông ở sau lưng nàng vừa chạy vừa hô: "Tiên sinh, tiên sinh!"
Hứa Trân nghe thanh âm quen tai, quay đầu nhìn, phát hiện người gọi là người mấy hôm trước từ chỗ nàng mua sách hoa điểu ngư khoa phổ.
Nàng đối với khách hàng luôn rất kiên trì, dừng lại chào hỏi lão ông.
Lão ông nói ngay vào vấn đề chính: "Tiên sinh, sách còn nữa không?"
Hứa Trân sửng sốt một chút: "Sách? Quyển khoa phổ kia?"
Lão ông nói: "Đúng đúng đúng!"
Hứa Trân bán sách, tùy thân đều mang theo, nói xong từ trong người móc ra: "Đương nhiên có, trong nhà ta còn hơn mười bản, ngươi cần bao nhiêu?"
Lão ông nhận lấy, lật xem vài lần, nói: "Không phải, không phải!"
Hứa Trân hỏi: "Không phải cái gì? Là quyển lúc trước bán cho ngươi."
Lão ông vội vàng nói: "Quyển này ta đã xem xong, nhưng bên hàng xóm ta, cây cỏ bọn họ cũng khô héo, mấy cây đó không có vẽ trong sách."
Hứa Trân nghe rõ, nhưng bất lực.
Trên thế giới hoa hoa cỏ cỏ nhiều như vậy, nàng không thể mang hết tất cả vẽ ra, như vậy quá lao lực rồi, hơn nữa nàng cũng không thể nhớ hết tất cả.
"Không có." Hứa Trân nói.
Lão ông thần sắc thất vọng, để hỗ trợ sự nghiệp người soạn sách, hắn vẫn móc ra ba đồng tiền, mua quyển sách kia.
Lão ông bước đi thong thả, mang theo sách về nhà.
Hàng xóm ở bên ngoài đang tưới nước cho cây lá rộng, có hoa văn.
Đây là cây mầm hắn mua được từ một thương nhân Tây Vực, tốn không ít tiền, có người nói trưởng thành sẽ sinh ra được lại trái cây mỹ vị quý giá.
Lão ông thấy thế, thốt lên: "Nửa tháng mới được tưới một lần, hôm qua ngươi đã tưới, tưới nữa sẽ thối cây."
Hàng xóm nhất thời sắc mặt không dễ nhìn, quay đầu chửi: "Mấy ngày nay ngươi làm sao vậy, nhìn sách đến mê muội sao? Nào có cây cỏ không uống nước?"
Lão ông nói: "Ngươi đừng không tin, sách này là sách hay, cây ta trồng đều cứu sống được."
Hàng xóm nói: "Đó là do cây vốn không sao, không liên quan đến sách!"
Lão ông thấy nói không lại, khoát khoát tay muốn đi.
Hàng xóm nói: "Ngươi nếu vẫn mê muội như vậy, chúng ta đánh cuộc đi."
Lão ông hỏi: "Cược cái gì?"
Hàng xóm nói: "Thì xem cây này có phải như ngươi nói không, sẽ thối cây! - Cược, cược ba mươi đồng đi!"
Ba mươi đồng đối với người thường mà nói, cũng ăn được mấy ngày.
Lão ông có chút không nỡ, nghĩ đến người bán sách thoạt nhìn không đáng tin cậy lắm, vạn nhất là đoán mò thì sao?
Hắn do dự, hàng xóm bởi vì trước đó bị khinh bỉ, lúc này cố ý khiêu khích hắn, để lão ông không dám cũng phải nhanh chóng đem sách ném đi.
Lão ông hết cách lại có chút tức giận, cảm thấy mình hảo tâm nhưng không được hảo báo, hắn lớn tiếng nói; "Cược thì cược! Ba ngày, liền ba ngày, cây này của ngươi nhất định sẽ bị thối rữa!"
Hàng xóm nghe vậy, ngồi trên thềm đá, khoanh tay cười to.
Kết quả rất nhanh thì có.
Vẫn chưa đến ba ngày, cây con lá rộng liền bắt đầu chuyển vàng. Hàng xóm có chút khẩn trương, nghĩ đến hôm sau đem phơi nắng sẽ tốt, kết quả qua hôm sau, hắn đem cây lá rộng đặt dưới ánh mặt trời không bao lâu, vốn lá nhọn hướng lên cao lại trở nên thảm hại, toàn bộ uể oải cuộn mình héo rũ.
Lão ông nhìn thấy, trong lòng hứng khởi, chạy đến đem nó đào ra.
Thì thấy toàn bộ rễ đã thối rữa.
Lúc này, hàng xóm không bình tĩnh nổi, nhìn chằm chằm lão ông nói: "Lão ông, mang quyển sách kia... cho ta xem!"
Hứa Trân không biết sách mình mang đến một trận đánh cược, tiền cược gấp mười lần tiền sách của nàng.
Nàng vẫn nỗ lực mỗi ngày tìm kiếm công việc.
Chợ chiêu công(2) toàn bộ từ chối nàng, còn nguyên nhân gì, đơn thuần do nguyên chủ thân thể của Hứa Trân, vô cùng không được người thích.
⌈ (2) Chiêu công: Tuyển dụng.⌋
Qua lại trên phố xá náo nhiệt, Hứa Trân vẫn không tìm được công việc.
Nàng đi mệt mỏi, liền tìm đến mặt tường dựa vào nghỉ tạm.
Không biết có phải do vận khí tốt hay không, quay đầu nhìn lại, thì thấy trên tường dán quảng cáo chiêu công của Thanh Long Sơn thư viện.
Phía trên viết: "Thất thần chi kê, tư bổ canh minh... Thử đặc cầu hiền chi cấp thì dã(3)."
⌈ (3) Thất thần chi kê, tư bổ canh minh... Thử đặc cầu hiền chi cấp thì dã: Gà bỏ lỡ gáy sáng, muốn tôi luyện hót vang hơn... Bèn đặc biệt gấp gáp cầu hiền. ⌋
Đại khái ý trên đó viết, thư viện làm cái gì văn nhân tụ hội, nhân thủ thiếu vì vậy tìm người biết chữ làm công nhật hỗ trợ làm việc, nếu biểu hiện tốt, có thể ở trong thư viện lao động lâu dài.
Lương trả theo ngày, một ngày mười đồng tiền.
Tuy không tính nhiều, nhưng chủ yếu chỉ cần dâng trà đưa nước là có thể kiếm tiền, Hứa Trân vẫn rất vui lòng.
Nàng hỏi đường người chung quanh, chậm chạp lắc lư đi đến Thanh Long Sơn thư viện, tìm đến gian phòng của sơn trưởng, gõ cửa lớn giọng nói: "Sơn trưởng có đó không? Ta đến làm công nhật."
◍ ――― ― ―― ◍
Sau nửa canh giờ.
Mặc vào trang phục nô bộc màu xanh nhạt, cùng vài tên làm công đứng bên ngoài hồng trù, giúp khách bưng trà rót rượu.
Trước sân nhã tập, thanh niên áo trắng ngồi trên đệm hồng trù, trên đầu gối là một cây cổ cầm ( đàn cầm ), mười ngón tay rung động gảy cầm huyền. Bên cạnh có người vì hắn cổ sắt ( đàn sắt ) đệm tấu, tạo thành giai điệu vui tươi của thiên nhiên.
Hai bên hồng trù, bày hơn trăm án kỷ đệm mềm, ở phía trên bày ra bút mực, giấy cùng đồ cùng, thoạt nhìn đều là hàng thượng đẳng.
Hôm nay Thanh Long Sơn thư viện tổ chức nhã tập(4), tất cả tiên sinh cùng đệ tử ưu tú của học đường Giang Lăng đều sẽ đến đây, thảo luận học thức, nhưng thực tế là kết thân với nhau.
⌈ (4) Nhã tập: tụ hội nghị luận học vấn.⌋
Hứa Trân đứng một bên.
Phía trên đã đàn xong một từ khúc, nàng liền đi đến phía trước rót rượu.
Vốn nàng cho là như vậy thì xong chuyện.
Ai biết lần rót rượu thứ ba, gặp phải một tửu quỷ hồng bào, một hai cùng nàng giảng nho học.
Hứa Trân đầu óc mơ hồ nghe.
Người kia nói xong Khổng Mạnh(5), bắt đầu đọc văn: "Người sở dĩ làm người..." Nói được một nửa thì dừng.
Hứa Trân thay nàng nói tiếp: "Không phải chỉ có hai chân và không có lông mao(6)..."
⌈ (5) Khổng Mạnh: "Khổng Tử" và "Mạnh Tử" gọi chung. Là hai người đại biểu của nhà Nho.
(6) Hai câu trên của Tuân tử: Con người sở dĩ là con người, không phải chỉ vì có hai chân và không có lông mao mà là vì có khả năng phân biện. Cái gọi là "biện" chỉ khả năng nhận thức phân biệt.⌋
Người kia lớn tiếng nói: "Không đúng!"
Hứa Trân hỏi: "Vậy thì thế nào?"
Người kia nâng chén rượu hướng lên trời xanh, đáp: "Nhất bộ nhất quỷ dã(7)!"
⌈ (7) Nhất bộ nhất quỷ dã: Một bước một con ma. Ý chỉ sự đa nghi. ⌋
Hứa Trân trầm mặc, thầm nghĩ: Vị đệ tử này, nếu thi đại học thế nào cũng không điểm.
Người kia uống một chén rượu, hỏi Hứa Trân: "Ngươi thuộc nhà nào?"
Hứa Trân lười phản ứng nàng.
Người kia lắc lư từ trong vạt áo lấy ra một đồng tiền: "Nho gia hay đạo gia?"
Hứa Trân vội nói: "Đều phải, đều phải!" Nói rồi đưa tay muốn nhận tiền.
Người kia ồ một tiếng, rồi đem tiền bỏ vào trong vạt áo.
Hứa Trân thiếu chút nữa giơ ly rượu lên, đem người này giội tỉnh.
May mà sơn trưởng đến.
Sơn trưởng thấy vị này uống say, sắc mặt nhất thời phức tạp, hướng văn nhân cùng nô bộc bốn phía hô: "Mau! Mau đem Quốc Tử Tế Tửu(8) trở về nhà!"
⌈(8) Quốc tử tế tửu: Tên chức quan thời xưa, đứng đầu Quốc tử giám.⌋
Sau đó mắng Hứa Trân: "Ngươi ở đây làm gì? Tế Tửu nói, ngươi nghe hiểu được sao? Đi đi đi."
Hứa Trân không kịp giải thích, người chung quanh vội vàng vây quanh: "Quốc Tử Tế Tửu ở đây sao?"
"Nàng làm sao vậy? Uống say sao?"
"Vị này uống say sẽ trở nên khó lường, mau, mau đưa người mang về phòng!"
Hoang mang rối loạn một trận, Hứa Trân cũng ra lực, còn tiện thể từ trong vạt áo tửu quỷ lấy đồng tiền kia ra, nhét vào túi mình.
Nhã tập chưa kết thúc.
Bởi vì bàn của Hứa Trân khách nhân quan trọng đã trở về nhà, sơn trưởng liền để Hứa Trân đứng phía sau mình, tăng thêm thể diện.
Các thư viện thay nhau thổi phồng xong, giờ thì đến thời gian hỏi đáp.
Đề mục không cố định, một lão tiên sinh đến phía trước chọn lấy một trang giấy, ở trên viết hai chữ 'Nho học'.
Vì vậy mọi người đề bút viết về cái nhìn hiện nay đối với Nho học.
Hứa Trân ở bên cạnh liếc nhìn sơn trưởng viết, xem có chút không hiểu, nhưng cũng hiểu đại khái ý tứ, nói là sơn hà cẩm tú không ly khai Khổng phu tử, Tần vận mệnh ngắn ngủi là bởi vì đốt sách chôn nho(9), vậy nên mọi người phải yêu quý Nho gia.
Lại có tiếng cầm sắt tấu hưởng.
Mọi người đem giấy đáp tuyên thành để vào trong khay.
Hứa Trân cùng vài tên làm công nhật thu khay, đặt ở phía trước.
Vài tên làm công nhật lần lượt giơ lên giấy