Trần Nguyên nằm úp sấp trên ghế còn định lảm nhảm với cậu lại thấy cậu chăm chăm nhìn về phía sàn nhảy, hắn cũng nhìn theo, hai mắt nheo lại, thắt lưng thẳng dậy, cánh tay đặt trên vai Lâm Hưởng cũng rời đi.
“Đó là Trương Chí đúng không?”
Lâm Hưởng xoay đầu cố ngăn tầm mắt Trần Nguyên : “ Cậu nhìn nhầm rồi.”
Không phải cậu không tức giận, nhưng tức thì tức, cậu không muốn Trần Nguyên liên lụy vào chuyện này.
Trần Nguyên đẩy cậu ra, đứng phắt dạy chỉ vào sàn nhảy : “ Cậu tưởng mắt tôi mù à?”
Lâm Hưởng nhếch khóe miệng : “ Nhảy thôi mà, có gần gũi một chút cũng.—–Này, Trần Nguyên!”
Trần Nguyên không đợi cậu nói hết đã nhào tới sàn nhảy, Lâm Hưởng thầm nghĩ không ổn, tên này mà điên lên kiểu gì cũng có máu đổ.
Trần Nguyên lao tới sàn nhảy, đẩy cả đám người, một tay túm cổ Trương Chí lôi đi. Tiểu 0 kia vốn đang uốn éo trên người Trương Chí cũng mất thăng bằng té ngã. May mà lúc ngã xuống vừa kịp rời khỏi sàn nhảy nên không bị ai dẫm thêm cho vài cái.nhimkishu98.wordpress.com
Bị người khác tự nhiên lôi đi, sắc mặt Trương Chí khó coi khỏi phải nói, đang tính phát hỏa lại thấy Lâm Hưởng, vẻ mặt lập tức thay đổi, quay đầu lại nhìn về phía Trần Nguyên : “Hóa ra là huấn luyện viên Trần.”
Lâm Hưởng kéo tay Trần Nguyên đẩy hắn ra xa Trương Chí một chút, ghé sát vào lỗ tai hắn nói : “ Nhiều người ở đây nhìn như thế, cậu muốn gặp cảnh sát à?”
Vừa rồi tiểu 0 kia ngã không nhẹ, đứng lên bắt đầu khóc lóc om sòm chửi bới, ân cần hỏi thăm mười tám đời nhà Trần Nguyên. Trương Chí kéo cậu ta lại thì thầm vài câu, cậu ta lườm Trần Nguyên một cái rồi hung hăng bỏ đi.
Trương Chí lại gần, nhéo cánh tay Lâm Hưởng : “ Lâm Hưởng, em đừng hiểu lầm, cậu ấy là bạn tôi.”
Lâm Hưởng gật đầu : “ Ờ, bạn.”
“Là bạn thật mà.”
Lâm Hưởng vẫn gật đầu : “ Tôi đâu có nói là giả.”
“…” Trương Chí sờ mũi “ Thôi quên đi, anh có thuê phòng trong kia, vào chơi một lát không?”
“Chơi? Chơi kiểu gì? Chơi như ban nãy ấy hả?”
Sắc mặt Trương Chí có phần xấu hổ : “ Lâm Hưởng, chúng mình ra ngoài nói chuyện chút đi.”
Lâm Hưởng nhìn hắn vài giây, gật đầu : “ Nguyên nhi, cậu ở đây chờ tôi chút nha.”nhimkishu98.wordpress.com
Lâm Hưởng trao đổi ánh mắt với Trần Nguyên, đi ra khỏi quán trước, Trương Chí theo sau. Hai người một trước một sau rời khỏi phố bar, tìm một cái ghế ở quảng trường ngồi xuống.
Đèn đường hắt xuống khiến bóng người đổ dài, Lâm Hưởng nhìn cái bóng xa xa, thở dài.
Trương Chí kéo tay cậu đặt lên đầu gối hắn, Lâm Hưởng không cự tuyệt.
“Vừa rồi, cậu đó chỉ là bạn mà thôi.” Trương Chí nói lại lần nữa.
Lâm Hưởng cũng không nghi ngờ hắn, cậu là đàn ông nên cũng có phần hiểu được, đàn ông là loại sinh vật suy nghĩ bằng thân dưới, không cần có tình cảm vẫn có thể lên giường, bạn bè có quan hệ mờ ám ở thời đại bây giờ cũng chẳng phải chuyện lạ. Nhưng hiểu không có nghĩa là chấp nhận, cậu không thể dễ dàng tha thứ cho việc bạn trai mình lại dan díu với một người khác, tuy rằng trên thực tế chuyện tình cảm của hai người cũng chẳng tới đâu.
“Trương Chí, quan hệ của hai ta xa cách như bây giờ, thực ra trách nhiệm một phần cũng thuộc về tôi. Nếu anh cảm thấy áp lực, chúng ta có thể ngồi xuống nói chuyện. Nhưng khi chúng ta vẫn còn quan hệ với nhau, anh chơi đùa với người khác là không tôn trọng tôi.”
“Lâm Hưởng… Xin lỗi, là lỗi của tôi, coi như cho tôi một cơ hội cuối cùng, được không?”
Lâm Hưởng không trả lời mà nhìn hắn thật lâu, hỏi : “ Anh cảm thấy tôi đối xử với anh rất lạnh nhạt sao?”
Trương Chí nhìn sắc mặt cậu, do dự vài giây rồi gật đầu : “ Có phần lạnh nhạt, nhưng tôi biết nguyên nhân là ở tôi, vì tôi lỡ hẹn khiến chúng ta sinh ra khúc mắc. Lâm Hưởng, em cho tôi thêm một cơ hội đi mà.”nhimkishu98.wordpress.com
Lâm Hưởng biết khoảng cách giữa hai người đâu chỉ vì một, hai lần trễ hẹn, bản thân cậu là người hiểu rõ hơn bất kì ai. Dù vẫn luôn tự nói với bản thân phải lí trí một chút, nhưng trong lòng vẫn luôn thấy thiếu sót, loại quan hệ không rõ ràng này chỉ khiến cậu thêm phiền nhưng cũng không nỡ nói lời xin lỗi với hắn.
“Tôi cho anh một cơ hội, anh sẽ yêu thương tôi chứ?” Lâm Hưởng hỏi.
“Đây không phải điều kiện. Lâm Hưởng, tôi thích em nên sẽ yêu thương em, tôi mong em đừng giữ lớp bảo vệ cho bản thân nữa, hãy mở lòng với tôi.. Không đúng, như em nói hồi nãy, đừng lạnh nhạt với tôi nữa.”
“Được rồi.” Lâm Hưởng gật đầu : “ Tôi sẽ thử mở lòng với anh, nếu anh chịu tôn trọng lời nói của tôi.”
“Tuân lệnh” Trương Chí giơ tay phải lên.
Lâm Hưởng nhìn động tác thề của hắn, rõ ràng lời nói kiên định như vậy, vẻ mặt chân thật như thế nhưng vẫn khiến cậu có cảm giác mối quan hệ này không thật lòng.
Nhưng nếu có thể thì cứ bỏ qua cho nhau đi, cậu cũng đã là lớn tuổi mà vẫn không tìm được một người thích hợp để sống về lâu về dưới. Lí do phần lớn lại thuộc về cậu —- Cậu rất tham lam, vẫn luôn hy vọng có được một tình yêu nồng cháy, tình yêu chết đi sống lại, thiếu người kia trái tim sẽ ngừng đập, nhưng cậu cũng hiểu rõ hơn bất kì ai, làm gì có thứ tình yêu ấy.
Có lẽ cả hai nên cho nhau thêm một cơ hội.
Lâm Hưởng nắm lấy bàn tay Trương Chí, cả hai luồn ngón tay qua kẽ tay người kia, siết chặt bàn tay nhau.
Lâm Hưởng cười : “ Trương Chí, thực ra em sớm đã có hảo cảm với anh, chẳng qua em không biết yêu đương thì phải làm gì. Có lẽ chính thế em mới có vẻ lạnh nhạt, nhưng em sẽ sửa.”
(Vì là cãi nhau nên xưng tôi – anh, giờ làm lành rồi để anh – em cho tình cảm nha.)
“Tôi sẽ yêu em, thương em.”
Lâm Hưởng nhìn hắn, rất lâu sau mới khẽ “Ừ”.
Trương Chí rụt rè ôm cậu vào lòng, Lâm Hưởng lần này không có bất kì động tác lảng tránh nào, cũng vươn tay ôm lấy hắn.
Cậu áp tai vào lồng ngực Trương Chí, tuy rằng vẫn cảm thấy thiếu thứ gì đó, nhưng cậu sẽ cố gắng gạt bỏ cái ý nghĩ đáng ghét này ra khỏi đầu.
“Trương Chí, em nhắc lại lần nữa, em sẽ không tha thứ cho bất kì hành vi không chung thủy nào. Em không đồng ý việc anh tiếp xúc thân mật cơ thể với bạn bè. Có thể như em với Trần Nguyên, ôm vai bá cổ là chuyện bình thường, nhưng hành động ban nãy, đã quá giới hạn của em rồi.”
“Tôi cam đoan với em đây là lần cuối cùng tôi có hành vi mờ ám với người đàn ông khác.”
“Nếu em có gì không tốt, anh cứ nói thẳng với em.”
“Được.”
“Em muốn có mối quan hệ lâu dài với anh, không phải chỉ là chơi đùa.”
“Tôi biết.”
Mọi chuyện được nói rõ ràng trong lòng Lâm Hưởng cũng thoải mái hơn nhiều. Trước đây cậu vẫn nghĩ có nhiều chuyện quá phiền toái, không thể nói rõ ràng. Nhưng khi đụng tới lại thấy hóa ra thật đơn giản, chẳng qua bản thân có dũng khí hay không mà thôi.nhimkishu98.wordpress.com
“Cái này.. Trước kia không phải anh nói muốn tới nhà em sao..”
“Không sao, anh cho em thời gian.”
Lâm Hưởng gật đầu, vòng tay ôm lấy Trương Chí càng thêm siết chặt.
Có lẽ người đàn ông này cũng không như cậu nghĩ chẳng hề quan tâm đến cậu, dù sao hắn cũng nguyện ý nhượng bộ, nguyện ý cho cậu thời gian.
Tuy rằng lí do có cuộc nói chuyện hôm nay không lấy gì làm vui vẻ nhưng Lâm Hưởng cũng chẳng muốn nhắc đến chuyện đó nữa. Trương Chí đi ăn vụng cũng phần nào do thái độ của cậu, nhưng hôm nay đã nói rõ như vậy, cậu không cho phép chuyện này xảy ra lần hai.
Trương Chí buông tay, vỗ bả vai cậu : “ Ngoài này lạnh lắm, chúng mình đi thôi, muốn uống thêm vài li hay về nhà?”
“Quay lại quán bar đi, Trần Nguyên còn chờ em.”
“Được”
Trương Chí dắt tay cậu đi, hai người sóng vai đi trên con đường trở về phố bar, mặc kệ trong lòng cả hai còn khúc mắc hay khoảng cách gì chăng nữa nhưng người qua đường nhìn thấy cảnh này đều sẽ nghĩ là một đôi tình nhân ngọt ngào. Kể cả người đàn ông ngồi trong xe đậu ở quảng trường nãy giờ cũng tin như thế.
Nhìn bóng hai người kia biến mất trong màn đêm, mắt Chung Thành Lâm rũ xuống, tầm mắt dừng lại trên mấy hộp cơm đặt ở ghế bên cạnh.”
Chiều nay tan làm xong bị giữ lại họp đến khuya, từ công ty đi về tính mua chút đồ ăn rồi tạt qua thăm Lâm Tự, không biết vì cái gì lại nhớ tới cạnh phố bar có quán thịt nướng rất ngon. Anh không ngại xa ngại tối mà lái xe đoạn đường dài tới đây mua thịt về ăn, nhưng lại không ý thức được so với thịt, Lâm Tự thích ăn đồ thanh đạm hơn. Ngược lại có một người khác lại yêu thịt hơn cả sinh mệnh.
Anh cau mày lại, trong lòng có chút phiền toái, mở cửa sổ xe hút vài điếu thuốc. Cuối cùng khởi động xe, chẳng còn chút tâm tư đi thăm Lâm Tự, quay xe về thẳng nhà.
Dọc đường xe chạy như bay, ngày mai chắc sẽ nhận thêm vài hóa đơn phạt của cảnh sát giao thông đây, Chung Thành Lâm chẳng rảnh rỗi quan tâm chuyện đó, bây giờ anh chỉ mong có thể gạt bỏ phiền não trong lòng. Đầu cứ nhớ mãi hình ảnh hai người nắm tay nhau, lại nghĩ tới khi Lâm Hường nằm lên đùi mình, hai hình ảnh cứ thay phiên nhau xuất hiện khiến anh sắp phát điên rồi. Cuối cùng Chung Thành Lâm phanh gấp xe đỗ lại bên đường, cúi đầu dựa vào vô lăng, nhịn không được tự hỏi bản thân, rốt cuộc chuyện này sai ở đâu?
Vì sao anh phải để ý chuyện Lâm Hưởng thân mật với người kia? Từ hôm bữa đi tập thể hình thấy hai người có hành động ái muội đã bắt đầu không thoải mái, nhưng anh lại không biết giải thích thế nào.
Chung Thành Lâm tin chắc mình thích Lâm Tự, không thể chấp nhận chuyện mình sẽ nảy sinh tình cảm với người khác. Bởi trong quan niệm của anh, Lâm Tự là người duy nhất anh yêu, đây cũng chính là đặc tính Lâm Hưởng viết cho nhân vật, cứ như vậy dán chặt lên người anh. Mặc kệ anh có cố gắng thế nào cũng không thể lí giải thứ tình cảm khó giải thích mình đang dần dành cho Lâm Hưởng là gì. Hay đúng hơn, anh không dám lí giải.
Đây không phải lỗi của Chung Thành Lâm, cũng không phải lỗi của Lâm Hưởng . Dù sao chuyện đám người này xuất hiện trong cuộc đời cậu, rồi cả chuyện Chung Thành Lâm bị cậu hấp dẫn đâu ai có thể đoán trước.
Cái này không biết là do ông trời muốn trêu đùa hay do oán hận của đám anti fan quá khủng khiếp, thấu tận trời xanh. Nhưng chuyện dù sao cũng xảy ra rồi, giờ có tự dằn vặt cũng chẳng có ích gì, mà sau này liệu có phát sinh chuyện gì làm thay đổi tất cả, chẳng ai biết, kể cả Lâm Hưởng.