Pháo Hôi Ác Độc Không Muốn Sống Nữa/Vai Lót Đường Độc Ác Không Muốn Sống Nữa

Chương 47: Em dám chết ta dám cưỡng hiếp thi thể em




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Edit: Ryal

Bữa tối diễn ra rất êm đềm, người nhà họ Dương không có quy định cấm nói chuyện trong lúc ăn hay lúc ngủ. Mọi người đều hỏi han Dung Ngọc, hỏi xem liệu cuộc sống ở kinh thành có tốt đẹp hay không, Dung Tu Vĩnh có ức hiếp cậu hay không.

Tiếp đến là hỏi cậu có đủ tiền hay không, lại nói đến khi cậu về sẽ cho thêm mấy rương khế đất và khế ước để cậu được tiêu xài thoải mái.

Thi thoảng nhắc tới Bạch thị và Dung Nguyệt, họ đều lảng đi như vừa nhắc tới những điều xui xẻo nhất.

So ra thì dòng tộc nhỏ bé của Bạch thị chỉ như con chó con mèo trong mắt họ, không đáng để họ lưu tâm.

Đây là lần đầu tiên Dung Ngọc dùng bữa với nhiều người đến mức này, cậu còn tưởng mình sẽ không quen, nào ngờ lại thoải mái đến lạ – chỉ trừ bát canh gà to đùng mà bà cụ múc cho khiến cậu hơi đầy bụng một chút.

Sở Đàn cứ đứng sau lưng theo dõi cậu bằng ánh mắt âm u buồn buồn. Mỗi lần biểu ca gắp đồ ăn cho cậu là mặt hắn lại sầm xuống đôi chút, xấu không chịu được.

Dung Ngọc thở dài đầy bất đắc dĩ.

Bữa cơm kết thúc, quay về viện riêng, cuối cùng chiếc mặt nạ tươi cười của Dung Ngọc cũng được tháo xuống.

Cậu nhìn Sở Đàn mà lạnh giọng hỏi: "Ngươi xị mặt ra như thế cho ai xem?".

Hai mắt Sở Đàn đen như mực, hắn mím môi không đáp.

Môi Dung Ngọc mấp máy, cậu quay qua bảo Mặc Thư: "Mặc Thư, ta muốn tắm rửa".

Mặc Thư gật đầu rồi ra ngoài gọi nước. Chỉ trong chốc lát, có hai gã sai vặt khiêng nước vào đổ đầy cái thùng gỗ đặt sau tấm bình phong.

Nó toan đẩy Dung Ngọc vào, Sở Đàn bỗng đứng chắn trước mặt: "Để ta".

Mặc Thư trợn mắt với hắn rồi cúi xuống hỏi ý Dung Ngọc: "Công tử ơi?".

"Ta bảo ngươi đẩy ta đi tắm, ngươi không nghe thấy à?". Giọng Dung Ngọc rất lạnh nhạt, có vẻ cậu sắp bực rồi. Mặc Thư không dám chần chừ nữa mà giơ tay đẩy Sở Đàn ra, hắn lại không thèm động đậy.

Mặc Thư cau mày: "Ngươi tránh sang một bên đi".

Sở Đàn đứng im như tượng, cằm bạnh ra, đường nét sắc bén đến khiếp người. Đôi môi nhạt màu mím lại thành một đường thẳng tắp, đôi đồng tử đen thẫm nhìn chằm chằm vào Dung Ngọc, cố chấp vô cùng.

Một thoáng sau, Dung Ngọc cười khẩy: "Ngươi xị mặt với ta, ta nào dám sai ngươi làm gì?".

Giọng Sở Đàn cứng ngắc: "Đâu có".

"Không có à?". Dung Ngọc bỗng giơ tay túm cổ áo hắn, kéo hắn xuống trước mặt mình, nghiến răng nghiến lợi: "Ngươi tự nhìn cái mặt ngươi đi? Ai không biết còn tưởng ta chết rồi cơ đấy!".

Đuôi mày Sở Đàn thoáng giần giật. Cậu lại đẩy hắn ra, lạnh giọng: "Mặc Thư!".

"Dạ thưa công tử". Mặc Thư nắm lấy tay đẩy xe lăn, muốn đi qua Sở Đàn, ai ngờ Sở Đàn thẳng tay xách nó ra ngoài rồi đóng sầm cửa lại.

Nó trợn mắt, lồm cồm bò dậy: "Sở Đàn! Ngươi điên rồi hay sao!".

Không ai đáp lời nó. Mặc Thư sợ tới nỗi đập cửa rầm rầm: "Ngươi tưởng đây là kinh đô đấy à? Ngươi mà dám làm gì thì ta sẽ đi tìm cụ lớn, đi tìm Đại gia và Nhị gia, để xem họ có xử lí được ngươi không!".

Tiếng động rất lớn, cũng may Dung Ngọc đã nói với bà cụ rằng mình không thích có quá nhiều người xung quanh nên bà chỉ sắp xếp hai tên nô tài chuyên làm việc nặng đứng gác sân, trong viện này không có ai khác ngoài họ.

Cánh cửa mở ra, đôi tay Mặc Thư khựng lại giữa không trung, nó nhìn thấy cặp mắt lạnh lẽo của Sở Đàn.

"Cứ đi đi". Giọng hắn bình thản đến lạ, hệt như đang thuật lại một câu chuyện không có gì đặc sắc. "Rồi các ngươi sẽ chẳng bao giờ được gặp lại công tử nữa".

Mặc Thư phát hoảng vì đôi mắt ấy, nó vô thức nhìn Dung Ngọc. Cậu lắc đầu với nó, sắc mặt lạnh như băng.

Cánh cửa lần nữa khép chặt. Mặc Thư đứng ngoài, sốt ruột tới nỗi đi qua đi lại.

Trong phòng yên tĩnh đến mức cả tiếng hít thở và tiếng tim đập đều vang lên rất rõ ràng.

Hai người im lặng nhìn nhau, một ngồi, một đứng, một lạnh lẽo, một âm u, chẳng ai chịu nhường ai, đều cố chấp muốn trở thành người thống trị. Không khí xung quanh cũng theo đó mà trở nên nặng nề.

Tới nỗi họ gần như hít thở không thông.

"Chát...". Một âm thanh vang dội phá tan sự im ắng.

Dung Ngọc hạ tay xuống, Sở Đàn nghiêng mặt, một lọn tóc rơi ra, dấu tay đỏ rực nhanh chóng hiện lên trên má trái.

"Mặc Thư có địa vị ngang hàng với ngươi, sao ngươi dám đuổi nó ra ngoài?". Giọng cậu lạnh lẽo như băng.

Mí mắt Sở Đàn giần giật: "Mặc Thư, Dương Hoài Diệp, Dương Hoài Cẩn, Dương Hoài Thận, Dương Thanh Linh, có bao nhiêu kẻ vây quanh em, bao nhiêu kẻ muốn giành em khỏi tay ta".

Dung Ngọc nhíu mày khó hiểu: "Mặc Thư đã theo ta từ bé, cùng ta bú chung một bầu sữa mẹ, những người còn lại toàn anh em họ hàng nhà ta, ngươi ghen làm gì?".

Dứt lời, cậu mới muộn màng ý thức được – hình như việc thông hôn giữa anh em họ hàng là chuyện rất thường gặp trong thời phong kiến. Vì cậu mang tư tưởng hiện đại nên mới thấy chẳng có gì to tát.

Nghĩa là cơn ghen của Sở Đàn cũng phần nào có lí.

Dung Ngọc nhìn Sở Đàn, hắn cũng cụp mắt nhìn cậu.

"Họ đều có thân phận cả, còn ta? Ta là gì của em?".

Trái tim Dung Ngọc run lên, ánh mắt thoáng dao động, yết hầu cuộn lên cuộn xuống, nhưng cậu nhanh chóng quay lại với vẻ kiêu căng thường ngày mà thản nhiên đáp: "Ngươi là nô tài, là chó của ta".

Đôi mắt đen dưới hàng mi dày rợp của Sở Đàn sâu thăm thẳm như mặt giếng, mọi cảm xúc cuộn trào dần lắng lại.

Hắn bế thốc Dung Ngọc lên, không bước ra sau tấm bình phong mà quay về với chiếc giường bạt bộ giăng màn hồng.

Dung Ngọc bị ném lên giường, bỗng có linh cảm xấu. Cậu trừng mắt mắng hắn: "Đệch mẹ ngươi lại muốn làm gì?".

Sở Đàn cụp mắt cởi áo, im lặng bước lên giường. Cơ thể nam tính đầy áp bức giam cầm cậu, hơi thở nóng rực như lửa cháy phả vào mặt cậu.

Hắn gằn từng chữ: "Chơi, em".

"Đệch mẹ nó chứ ngươi bệnh à!".

Dù Dung Ngọc có giãy giụa ra sao thì cũng không thể chống cự lại Sở Đàn, hắn chỉ cần dùng một tay ghìm cậu lại, tay kia xé nát lớp quần áo mỏng manh.

Dung Ngọc vừa bực vừa ấm ức, lửa giận dần dâng lên, cậu mắng chửi: "Sở Đàn, thế này là cưỡng hiếp! Ngươi dám ép buộc ta!".

Sở Đàn vẫn chỉ nhếch môi cười, cởi sạch quần áo cậu rồi đè cậu xuống lớp chăn, gặm cắn từ vành tai đến cần cổ nõn nà.

Dung Ngọc thở dốc, giận tới nỗi ho khù khụ: "Sở Đàn, ngươi dám! Ngươi cứ thử cưỡng hiếp ta đi, rồi ta sẽ chết cho ngươi xem!".

Dường như chữ nào đó đã kích thích Sở Đàn. Hắn khựng lại, ngước lên nhìn Dung Ngọc.

Hắn nghiến răng, gân xanh cuồn cuộn, đôi mắt đen nhánh vừa điên rồ lại vừa hung tợn: "Em dám chết, ta dám cưỡng hiếp thi thể em".

"Ngươi điên rồi!". Dung Ngọc không tin nổi, ngực phập phồng kịch liệt, cậu không ngừng thở dốc.

"Rốt cuộc tại sao ngươi lại điên thế này cơ chứ!".

Sắc mặt cậu thiếu niên trắng bệch, chỉ có cặp mắt hoa đào sáng long lanh, vành mắt đỏ ửng, nước mắt thấm ướt hàng mi, chẳng biết vì sao lại có đôi phần ấm ức.

Sở Đàn sửng sốt nhìn cậu, giơ tay chạm nhẹ lên đôi mắt ấy. Cảm giác lành lạnh khiến sát khí âm u tỏa ra từ hắn lập tức tan đi.

Hắn với lấy chén trà trên chiếc bàn nhỏ xếp cạnh giường, đưa cho cậu.

Dung Ngọc chẳng thèm để tâm, cậu gạt nó xuống đất, lại tát Sở Đàn một cái thật đau rồi vừa ho vừa nói: "Cút ra ngoài!".

Cậu khá mạnh tay, cả hai cái tát đều dồn vào một bên má, mặt Sở Đàn sưng lên trông thê thảm lạ thường.

Nhưng hắn vẫn ôm Dung Ngọc chẳng chịu buông tay.

Nét mặt vốn u ám biết bao cũng dần dịu đi, hắn buồn bực vùi đầu vào cổ cậu. Gã thanh niên cao lớn, tay chân đều dài, so ra thì Dung Ngọc có vẻ nhỏ nhắn xinh xinh, cậu bị hắn ôm siết không chạy được.

"Chó điên, chó hư, chó ngốc!". Dung Ngọc vừa đánh vừa mắng hắn. "Không nghe lời, chỉ biết cắn bậy cắn bạ, ta sẽ đưa khế ước bán mình của ngươi cho mấy kĩ viện nam phong, để ngươi bớt cái thói hết động dục rồi lại cắn người đi! Ngươi không biết nghĩ hay sao? Mỗi năm ta về Dương Châu một lần, nếu ta có ý đồ gì với họ thì đâu đến lượt ngươi nữa?!".

Sở Đàn ngẩng phắt dậy, muốn nói họ có ý đồ với em mới phải, nhưng rồi lại thôi.

Không được, không được nói, giờ Dung Ngọc chưa biết, nếu hắn nói thì cậu sẽ để tâm. Thế là không được.

Sở Đàn im lặng.

"Phiền chết đi được! Cút ra! Ta muốn tắm!". Dung Ngọc đẩy mạnh vào ngực hắn.

Nước đã hơi nguội. Sở Đàn khoác tạm một chiếc áo rồi bước ra, Mặc Thư thì đang sốt ruột đi vòng vòng trước cửa.

Thấy cửa mở, nó vội xông đến, trợn mắt: "Công tử đâu?".

Vạt áo Sở Đàn phanh rộng, để lộ một mảng da thịt săn chắc. Hắn thản nhiên bảo nó: "Gọi người mang nước nóng vào đây".

Cánh cửa lần nữa đóng sầm lại, Mặc Thư lảo đảo lùi về sau, gãi mũi đầy khó hiểu. Nó ngẫm nghĩ, giật mình.

Thế cũng được ư? Nó còn tưởng họ đánh nhau đến nơi rồi cơ, hóa ra lại lôi nhau lên giường?

Nhưng nhìn dấu tay đỏ bừng bên má trái Sở Đàn, Mặc Thư vẫn thở phào nhẹ nhõm. Xem ra công tử không chịu thiệt.

Sở Đàn đổ nước vào thùng tắm, thử nhiệt độ, thả Dung Ngọc vào trong rồi cũng bước vào.

Dung Ngọc cau mày nhìn hắn, giận dữ hỏi: "Ngươi vào đây làm gì?".

"Ta cũng tắm".

Cậu suýt thì tức không thở nổi, chẳng thèm nhìn hắn nữa, chỉ tựa lưng vào thùng rồi nhắm mắt.

Chẳng được bao lâu, giữa hai chân lại có cảm giác kì lạ. Dung Ngọc trợn mắt, phát hiện Sở Đàn đã biến mất, dưới nước lại có thêm một cái bóng to đùng.

Tên biến thái kia đang ngậm lấy dương v*t cậu!

"Sở Đàn, ngươi lại lên cơn động dục!". Dung Ngọc thò tay xuống định túm tóc hắn kéo lên, cuối cùng bị ghìm cổ tay lại không nhúc nhích nổi, thằng em bên dưới cũng bị mút nhè nhẹ khiến thắt lưng cậu mềm nhũn.

Cậu tựa lưng vào thùng tắm, thở dốc, cảm nhận dương v*t mình được liếm láp bởi đầu lưỡi nóng rực, quy đầu cũng được ngậm lấy, dịch nhờn rỉ ra từ niệu đạo được mút sạch đi. Cái lưỡi linh hoạt còn đâm vào đầu đỉnh, mang lại khoái cảm vô cùng khác biệt.

Khoái cảm lần này kéo dài, ấm áp, và dịu dàng hiếm thấy – nó lan dần từ nơi kia ra khắp cơ thể, từng tấc cảm quan đều được kích thích, ngọn lửa dục tình nhanh chóng được khơi lên.

Đóa hoa bên dưới cũng bắt đầu ẩm ướt, lối vào dâm đãng đã quen chuyện gió trăng co bóp liên tục, chẳng đợi được vị khách thân quen, ngược lại còn hút nước ấm vào.

Cảm giác kì lạ ấy khiến Dung Ngọc không kìm được mà rên rỉ, cậu nhíu chân muốn đẩy nước ra ngoài, thế nhưng cuối cùng chỉ kẹp chặt lấy đầu Sở Đàn như níu kéo.

Sở Đàn thò một tay xuống gảy khẽ nhị hoa, tách mở môi hoa trơn trượt, nương theo mật ngọt dính dớp mà thuận lợi cắm vào.

Cử chỉ kích thích và đột ngột ấy khiến Dung Ngọc run lên, thắt lưng ưỡn thẳng, cần cổ mảnh mai căng chặt. Cậu thở gấp, bắn ra trong miệng Sở Đàn.

"Rào rào...".

Hắn ngoi đầu lên mặt nước, yết hầu cuộn khẽ, nuốt sạch những gì chủ nhân vừa ban tặng.

Dung Ngọc lườm: "Thấp kém".

Cử chỉ của Sở Đàn thấp kém, và ánh mắt hắn cũng chẳng hơn gì. Đôi mắt hẹp dài, đen nhánh và sáng rực, ngập đầy nét hoang dã, cứ thế nhìn chằm chằm Dung Ngọc không chớp. Sâu trong đó là ngọn lửa bỏng rát đến khó tin.

Hai ngón tay hắn vẫn còn đang chơi với đóa hoa mềm, những khớp ngón cọ vào vách thịt, đầu ngón tay mân mê cánh hoa trơn nhẵn và tiếp tục khai thác sâu tận bên trong, ngón cái ấn nhẹ vào nhị hoa mẫn cảm.

Khoái cảm liên tục kéo đến như dòng điện chảy khắp người Dung Ngọc, khiến cậu tê dại và mềm nhũn. Cậu nheo mắt, đôi môi đỏ mọng khẽ hé, hơi thở nóng rực.

Sở Đàn cúi đầu chiếm giữ đôi môi xinh đẹp ấy, cái lưỡi vừa liếm phần dưới kia nay lại càn quét trong khoang miệng, quấn lấy đầu lưỡi cậu.

Thậm chí Dung Ngọc còn nếm được mùi vị tinh dịch của chính mình.

Cậu quay đi như né tránh, nhưng rồi bị Sở Đàn níu lại. Ngón tay hắn chuyển động nhanh hơn, nước văng tung tóe, khắp nơi chỉ toàn tiếng nước.

"Ưm...". Dung Ngọc nhắm mắt, nhíu mày, làn da ửng lên vì tình dục như được bao phủ bởi một lớp phấn hồng đầy quyến rũ.

Sở Đàn chọn khoảnh khắc đó để vùi mình vào cơ thể cậu.

dương v*t nóng rẫy không chỉ to hơn ngón tay gấp ba lần, kéo căng vách thịt, đâm thẳng vào tâm hoa ở vị trí sâu nhất.

Bên tai hắn là tiếng rên rỉ mềm mại và quyến rũ của Dung Ngọc, dường như cậu đã hoàn toàn đắm mình trong khoái cảm. Sở Đàn nhìn gương mặt kiều diễm, hôn lên nơi giữa mày.

"Ta không phải nô tài của em". Hắn khàn giọng.

"Ta là phu quân của em, là người đàn ông của em, là người duy nhất em được phép yêu... duy nhất và mãi mãi".

Hắn ôm cậu dậy, gác hai chân cậu bên eo mình, để cậu tựa lưng vào thùng tắm mà thúc thật mạnh. Nước văng tung tóe theo từng nhịp hắn cong lưng.

Ánh mắt của Sở Đàn tàn nhẫn hơn bao giờ hết, cứ như một con sói cố chấp và bất tuân, như thể mỗi lần thứ khổng lồ kia đâm thẳng vào đóa hoa là một lần hắn dâng trái tim mình lên cho Dung Ngọc.

Để nói cho cậu biết ham muốn chiếm hữu của hắn, khát vọng của hắn, và tình cảm xuất phát từ sâu tận trong tim hắn.

Thế nhưng bờ vai căng chặt được ôm lấy bởi đôi tay mềm, giọng nói nghèn nghẹn của Dung Ngọc vang lên.

Vẫn là ngữ điệu kiêu căng thường ngày của tiểu thiếu gia, nhưng lại có gì rất khác.

... "Đồ chó ngốc tham lam hư đốn".

Ryals note: Hùng hổ cho lắm vào, thấy em iu khóc cái là cụp đuôi =)))