Pháo Hôi Ác Độc Không Muốn Sống Nữa/Vai Lót Đường Độc Ác Không Muốn Sống Nữa

Chương 42: Người tìm ai ta giết kẻ đó




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Edit: Ryal

Hôm sau, Mặc Thư nghe đám hộ vệ xì xào to nhỏ mới biết đến vụ ám sát.

Họ vừa ăn sáng vừa trò chuyện về tình huống nguy hiểm đêm qua, ai cũng khen Sở Đàn giỏi võ, lấy ít địch nhiều mà không hề hoảng loạn, tâm trí vững vàng, xuống tay tàn nhẫn. Cuối cùng hắn còn giết được một tên, quả là khiến người ta phải kính phục.

Người tập võ vốn ngay thẳng. Trong lòng họ ít nhiều gì cũng có đôi chút khinh thường khi nhìn cái cảnh Sở Đàn bị trói sau xe, nay lại tỏ ra kính trọng và sùng bái, thậm chí còn muốn xin hắn chỉ bảo.

Mỗi tội Sở Đàn lạnh lùng ít nói, cảm giác khá là xa cách, có vẻ rất khó gần.

Đám hộ vệ thảo luận sôi nổi, Mặc Thư nghe mà xám cả hồn. Đêm qua nó ngủ say như chết nên sáng dậy cũng chẳng biết có chuyện gì xảy ra.

Nó vội vội vàng vàng bưng đồ ăn chạy lên tầng, chỉ muốn xác nhận sự an nguy của công tử.

Thế mà vừa mở cửa, Mặc Thư đã thấy cái tên Sở Đàn "rất khó gần" đang quỳ dưới đất xỏ giày cho Dung Ngọc, xỏ xong thì ôm cậu hôn lấy hôn để như một con chó lớn dính người, cuối cùng được thưởng cho một cái tát.

Mặc Thư thắng gấp lại, trên tay vẫn bưng một đĩa bánh bao và một bát cháo, im lặng đứng ngoài cửa đếm đến mười rồi mới dè dặt bước vào.

Dung Ngọc đã ngồi trên xe lăn, tư thế nghiêm chỉnh.

Nó đặt bữa sáng lên bàn rồi cẩn thận chọn lựa từ ngữ để hỏi về chuyện đêm qua.

Câu trả lời của Dung Ngọc khiến Mặc Thư phải vuốt ngực tự trấn an mình. Nó nhìn Sở Đàn, ánh mắt bớt đi đôi phần bài xích.

Tên nam sủng này thích ghen tuông, hèn kém, vô liêm sỉ, nhưng hắn cũng cứu công tử nhà nó nhiều lần. Coi như vẫn còn tác dụng.

Dùng xong bữa sáng, đoàn người tiếp tục lên đường. Sở Đàn muốn về kinh làm thịt Cố Việt Trạch nhưng lại bị Dung Ngọc ngăn cản, bắt hắn đợi vết thương khỏi rồi hai người sẽ bàn bạc kĩ hơn.

Dù sao Cố Việt Trạch cũng là con trai của Trấn Viễn Tướng quân, không phải cứ muốn giết là giết được.

Nửa tháng trước Trấn Viễn Tướng quân đã lãnh binh đi dẹp yên biên giới Tây Hạ, ông ta vẫn chưa nghe được tin hai ngón tay của con mình bị chặt đứt. Bản thân Cố Việt Trạch cũng sợ điều tiếng nên giấu rất kĩ, trừ Dung Nguyệt ra thì không ai biết chuyện này, nếu không cả kinh thành đã bàn tán xôn xao.

Cố Việt Trạch chết thì không giấu được gì nữa. Với tính cách của Trấn Viễn Tướng quân, hẳn ông ta sẽ dẫn theo trăm ngàn quân binh quay lại, có lật tung ba thước đất khắp kinh thành cũng phải tìm cho bằng được hung thủ.

Nhưng hai nước Tây Hạ và Bắc Việt đều cậy Hoàng đế của Đại Chu đã lớn tuổi mà đang trên đà rục rịch, liên tiếp có phản quân xuất hiện ở các vùng biên giới. Triều đình cần dụng binh, chắc chắn Hoàng đế cũng sẽ điều tra đến cùng để làm yên lòng quân sĩ.

Ngày trước Dung Ngọc chỉ muốn giết Cố Việt Trạch để rửa nỗi nhục, thế nhưng với tình hình hôm nay thì mong muốn ấy không khôn ngoan chút nào. Cậu đã khinh địch một lần và sẽ không có lần thứ hai.

Huống hồ ở kinh thành vẫn còn Dung Nguyệt đang để mắt đến cậu, Dung Ngọc vẫn chưa quên.

Từ ngày tỉnh dậy, cả lời nói và hành động của Dung Nguyệt đều trở nên kì lạ vô cùng. Dung Ngọc đoán có lẽ y đã sống lại.

Chính cậu cũng xuyên vào sách, chuyện thụ chính sống lại không phải vấn đề đặc biệt.

Thế nhưng cậu không nghĩ nổi lí do vì sao Dung Nguyệt lại sợ Sở Đàn đến thế, thậm chí y còn chẳng dám bước chân ra khỏi cửa cốt chỉ để tránh mặt Sở Đàn. Xưa thì lấy lòng mọi lúc mọi nơi, nghĩ ra bao nhiêu trò để tiếp cận, giờ lại coi hắn như thú dữ.

Trong tiểu thuyết viết Vệ Kinh Đàn đã lên ngôi rồi phong cho Dung Nguyệt làm nam hậu, cả hai cùng chung sống với ba vai công khác, kết cục viên mãn trọn đời.

Kết cục trong sách đã thay đổi sao? Hay nói cách khác, chuyện gì đã xảy ra sau khi kết cục tưởng chừng như viên mãn ấy?

Phải chăng đó chính là nguyên do nỗi sợ kia in hằn trong xương tủy Dung Nguyệt, khiến y dù đã sống lại nhưng cũng chẳng dám đối diện với Sở Đàn?

Dung Ngọc nhìn Sở Đàn mà nghĩ ngợi mông lung.

Hắn cong môi, cúi sát vào cậu: "Sao công tử lại nhìn ta như thế?".

Dung Ngọc giơ tay tát nhẹ vào gương mặt điển trai trước mắt, đẩy hắn ra. Cậu lại chống cằm ngẫm nghĩ một lúc lâu rồi mới hỏi: "Ta hỏi ngươi, liệu ngươi có bằng lòng chia sẻ bạn đời với người khác?".

Câu hỏi vừa dứt, nụ cười trên mặt Sở Đàn đã tan biến. Hắn u ám đáp lại: "Công tử có ý gì?".

Đôi đồng tử của hắn tối sầm, Sở Đàn liếc qua phía Mặc Thư, ánh nhìn lạnh lẽo như băng. Nó thì đảo mắt hết bên này sang bên nọ rồi lại dè dặt nhòm chủ nhân, vành tai hơi đỏ, những ngón tay xoắn cả lại.

Dung Ngọc: "...". Có vẻ là không đồng ý.

Cậu tựa lưng vào giường, bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi.

Dung Ngọc khơi mào trận chiến rồi buông tay mặc kệ, bầu không khí trong xe ngựa lập tức trở nên kì quái.

Sở Đàn sầm mặt, đôi mắt sắc bén và lạnh lẽo nhìn chằm chằm Mặc Thư, chẳng khác nào một con sói bị xâm phạm vào lãnh thổ.

Mặc Thư không cam lòng chịu thua, cũng trừng mắt nhìn hắn, chút hảo cảm vừa xuất hiện sáng nay gần như mất sạch. Cái thứ ghen tuông hẹp hòi, một tên nam sủng như ngươi mà đòi can thiệp vào quyết định của công tử hay sao?

Bầu không khí giương cung bạt kiếm ấy kéo dài đến tận trưa. Trên đường đi không có trạm dịch, mọi người cùng xuống xe rồi nhóm lửa nấu nướng ngay tại chỗ.

Họ dừng chân trên một ngọn núi, bên cạnh là rừng cây mọc đầy hoa dại, nhìn từ xa xa chỉ thấy một mảnh đất rực rỡ sắc màu.

Mặc Thư thấy cảnh đẹp nên đẩy Dung Ngọc xuống xe vào rừng đi dạo. Dĩ nhiên Sở Đàn cũng nối gót, nửa bước không rời.

Mặc Thư lén trợn mắt, cái thứ ghen tuông thành thói này sớm muộn gì cũng bị công tử bỏ, nó chẳng thèm chấp đâu.

"Ca nhi nhìn kìa, có suối!". Nó giơ tay chỉ về một hướng cách đó không xa.

Dung Ngọc nhìn theo, đúng là có một dòng suối nhỏ chảy giữa núi, sóng nước gợn lăn tăn, lấp lánh như dải lụa dưới nắng trời.

Mặc Thư mừng rỡ: "Để em gọi người bắt mấy con cá lên nướng cho cậu nhé".

Nó để Dung Ngọc lại bên bờ suối, quay đầu nói với Sở Đàn: "Chăm sóc công tử cho tốt đấy, không được đi lung tung, ta sẽ về nhanh".

Rồi Mặc Thư chạy mất.

Đến khi nó quay lại cùng vài người khác thì công tử và Sở Đàn đã không còn ở đó nữa rồi.

Mặc Thư:... Lẽ ra mình không nên tin là Sở Đàn sẽ ngoan ngoãn ngồi đợi.

Sâu trong rừng.

Sở Đàn ôm Dung Ngọc ra khỏi xe lăn, đặt cậu xuống giữa một vùng hoa dại.

Những đóa hoa ấy màu vàng hoặc tím, bụi hoa nhỏ bé mà lại đan dày, nom như một biển sao rực rỡ. Thế nhưng nổi bật nhất lại là thiếu niên có mái tóc đen và đôi môi đỏ mọng, đường nét quyến rũ tinh xảo, tựa như tinh linh giáng xuống tấm thảm dệt từ hoa.

Chỉ là "tinh linh" có vẻ không vui lắm. Khuôn mặt đẹp kia không chút biểu cảm, hai tay cậu túm chặt vạt áo vì sợ chúng quẹt xuống bùn, hỏi Sở Đàn bằng giọng lạnh như băng: "Ngươi bệnh đấy à?".

Sở Đàn không đáp, chỉ cúi xuống hôn cậu.

Một tay hắn túm hai cổ tay Dung Ngọc đặt lên đỉnh đầu, tay kia miết cằm cậu, nụ hôn mạnh bạo và hung dữ. Đầu lưỡi cố cạy mở hàm răng để xông vào xâm lấn lãnh địa, hệt như mưa sa bão táp.

Hắn vừa mút lưỡi Dung Ngọc vừa cắn môi cậu, không buông tha bất cứ thứ gì – đến cả một chút nước bọt cũng không, dùng lực mạnh đến nỗi như muốn nuốt cậu vào trong bụng.

Dung Ngọc hoàn toàn không thể kháng cự lại Sở Đàn, chỉ biết há miệng để đón lấy hơi thở nóng ran kia. Lưỡi cậu tê rần, tay chân mềm nhũn.

Ngay giây phút Dung Ngọc thầm nghĩ rằng nếu không phản kháng được thì cứ hưởng thụ và chuẩn bị nghiêm túc với nụ hôn này, một bàn tay lành lạnh bỗng luồn vào vạt áo, xoa mạnh trên ngực cậu.

Cậu giật mình tỉnh lại, cắn mạnh một nhát vào môi Sở Đàn.

Mùi máu tươi lan ra giữa khoang miệng. Sở Đàn bị đau nhưng vẫn không chịu dừng, thậm chí còn mút môi dưới Dung Ngọc thêm một lần rồi mới tách ra giữa từng nhịp thở gấp gáp. Đôi mắt đen như mực của hắn nhìn chằm chằm cậu thiếu niên.

Dung Ngọc mắng: "Ngươi lại lên cơn à?".

Sở Đàn hung dữ đáp: "Công tử muốn ta chia sẻ người với tên khác? Ai? Đừng hòng!".

Dung Ngọc:?

Cơn giận biến mất ngay lập tức, thậm chí cậu còn thấy buồn cười: "Hóa ra là vì chuyện đó ư?".

"Lẽ nào công tử nghĩ chuyện không có gì to tát?".

Dung Ngọc liếm đôi môi tê dại, chỉ cười mà không nói.

"Cười gì mà cười? Người nghĩ ta thân phận thấp kém, không xứng ở bên người? Hay người chỉ coi ta như một trò tiêu khiển chứ chưa từng để ý đến ta?".

Dung Ngọc càng thản nhiên thì Sở Đàn càng cuống. Rõ ràng người đang bị đè xuống là Dung Ngọc, nhưng kẻ bị trói buộc tâm trí tới nỗi chẳng thể thoát ra lại là Sở Đàn.

Hắn như một con thú lồng lên vì tức giận, bàn tay bóp cổ Dung Ngọc thoáng dùng sức rồi lại buông ra, trong mắt hiện lên một tia sắc bén đầy nguy hiểm. Dường như hắn đang uy hiếp Dung Ngọc để cậu thỏa hiệp với mình.

Dung Ngọc ngửa đầu thở dốc, cần cổ thon dài căng ra thành một đường cong yếu ớt và xinh đẹp. Đôi mắt khép hờ chẳng chút hoảng loạn, con ngươi sáng màu nhìn thẳng vào mắt Sở Đàn qua hàng mi rợp bóng, xúc cảm nơi ấy chỉ có bình tĩnh và thản nhiên.

Dường như cậu chắc chắn Sở Đàn sẽ không ra tay với mình.

Đúng là thế thật. Sở Đàn chỉ muốn dọa Dung Ngọc một chút mà thôi.

Nét dữ tợn trong đôi đồng tử đen nhánh chợt tan đi, hắn buông tay, gục đầu, vùi mặt vào cổ cậu mà hít một hơi nhè nhẹ, ôm chặt lấy thiếu niên.

Hai người nằm giữa biển hoa, xung quanh chỉ toàn là hoa, mùi hương thoang thoảng như quấn quýt.

"Không được đâu, Dung Ngọc". Đây là lần đầu Sở Đàn gọi tên Dung Ngọc. Giọng hắn thật thấp, thật nhẹ, hai chữ quanh quẩn nơi đầu lưỡi quyến luyến làm sao.

Thế nhưng những chữ khác lại chẳng có chút gì là nhẹ nhõm: "Người tìm ai, ta giết kẻ đó".

"Thế còn ta?". Dung Ngọc không hề sợ, trái lại còn hỏi với vẻ mặt hứng thú. "Nếu ta tìm người khác thì ngươi định làm gì?".

Sở Đàn đáp: "Ta sẽ khóa tay chân người lại, chơi người bất kể ngày đêm, cho đến khi người không còn sức nghĩ về kẻ khác".

Dung Ngọc nhíu mày, dường như không vừa lòng với câu trả lời đó.

Cậu nghiêm túc hỏi: "Sao ngươi không giết ta? Nếu ta đã phản bội ngươi thì ngươi nên giết ta cho hả giận chứ?".

Sở Đàn ngước lên nhìn sâu vào mắt cậu, mãi sau mới nói: "Ta không nỡ".

Hắn hôn lên trán Dung Ngọc: "Dù có ra sao, ta vẫn muốn người được sống".

Dung Ngọc trừng mắt, thoáng cau mày, ánh nắng vàng rực chiếu vào đôi đồng tử long lanh.

Trái tim Sở Đàn mềm nhũn, hắn kìm lòng chẳng đặng mà hôn lên mắt cậu, lại bị người ta tát cho một cái.

Nụ cười của Dung Ngọc hoàn toàn biến mất, cậu lạnh giọng hỏi: "Sao ban nãy ngươi dám thò tay vào áo ta? Ngươi muốn cưỡng bức ta à?".

Sở Đàn:...?

Tiểu thiếu gia lật mặt nhanh quá, hắn chẳng hiểu gì hết.

Thế nhưng Dung Ngọc cũng chẳng cho Sở Đàn thời gian để hiểu, cậu tấn công tới tấp, khiến hắn không kịp trở tay.

"Chỉ vì một câu ta thuận miệng nói sáng nay mà ngươi muốn cưỡng bức ta? Ngươi còn biết tôn ti là gì không, còn biết liêm sỉ là gì không đấy? Ngươi có nghĩ đến cảm nhận của ta không? Ngươi là chó à?".

Thiếu niên chất vấn hắn bằng đôi mắt hoa đào xinh đẹp, trên cổ vẫn còn dấu tay hồng hồng, hệt như một chú chim công bé nhỏ đang cáu kỉnh dựng đuôi.

Sở Đàn sửng sốt. Cái tên mặt dày không biết ngượng như hắn bỗng thấy hơi hổ thẹn.

"Ta...".

Dung Ngọc lại ngắt lời hắn, cậu hất cằm, giọng kiêu căng: "Biết sai chưa?".

Gì chứ nhận sai thì Sở Đàn nhanh nhất, tuy hắn sẽ chẳng bao giờ sửa đổi.

Vì thế hắn quen miệng đáp: "Biết sai rồi".

Nét mặt u ám bỗng chốc tươi vui trở lại, Dung Ngọc thay đổi nhanh đến mức khiến người ta phải nghi ngờ liệu có phải vừa nãy cậu chỉ đang đóng kịch hay không.

Cậu dịu dàng mút sạch vết máu trên môi Sở Đàn, lại cười tủm tỉm, vỗ nhẹ lên gương mặt tuấn tú: "Ngoan. Lần sau còn tái phạm thì ta phạt ngươi đấy nhé".

Lời tác giả:

Một cậu chủ tưởng mình đã dạy được chó, một con chó dữ giả vờ ngoan.