Pháo Hôi Ác Độc Không Muốn Sống Nữa/Vai Lót Đường Độc Ác Không Muốn Sống Nữa

Chương 39: Chó không nghe lời thì phải đeo rọ mõm




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Edit: Ryal

Sau bữa ăn, vú Tần bưng bát thuốc vào phòng chính. Bà hầu Dung Ngọc uống thuốc rồi lại đưa cậu một đĩa mứt hoa quả, hỏi khẽ: "Lần này về Dương Châu, ca nhi thực sự muốn dẫn Sở Đàn theo ạ?".

Một tháng nữa là tới sinh nhật của Dung Ngọc. Khi Dương thị còn sống, năm nào bà cũng dẫn cậu về nhà mẹ đẻ ở Dương Châu để tổ chức sinh nhật; sau này Dương thị qua đời, Dung Ngọc vẫn giữ thói quen lúc trước.

Phần là để tưởng niệm người mẹ đã mất, phần là bởi cậu không muốn phải bực mình vì đám người ở phủ họ Dung trong một ngày quan trọng.

Khi trước bà vú Tần và Mặc Thư luôn đi cùng Dung Ngọc, nhưng năm nay bà sẽ không về nữa. Bà vú Tần đã lớn tuổi, từ kinh đô tới Dương Châu hơn ngàn dặm, Dung Ngọc không đành lòng để bà phải chịu khổ vì đường sá xa xôi.

Bà vú Tần vẫn lo lắng sốt ruột, dặn dò từ chuyện cơm áo ngủ nghỉ đến tùy tùng đi theo, từ nửa tháng trước đã bắt đầu sắp xếp.

Ngày mai là xuất phát rồi, bà không kìm được mà xác nhận thêm lần nữa.

"Xin ca nhi đừng trách lão nô lắm miệng. Lão nô thấy Sở Đàn không phải người đơn giản, trước nay hắn ở trong phủ, chịu quyền kiểm soát của chúng ta nên không thể gây họa gì. Nhưng lần này đi Dương Châu xa lắm đấy cậu ạ. Hết đường núi lại đến đường sông, nhanh thì nửa tháng, chậm thì một tháng, ngựa xe xóc nảy, nhỡ đâu hắn có ý đồ gì?".

Dung Ngọc bỏ một miếng mứt phật thủ vào miệng, nheo mắt: "Vú đừng lo, chỉ có ngày ngày làm giặc chứ ngàn ngày phòng giặc thì khó lắm. Nếu hắn thực sự có ý đồ không tốt thì sớm muộn gì cũng thành tai họa nếu ở lại phủ này, còn nếu hắn trong sạch thì cũng có thể giúp một tay nếu ta gặp phải giặc cướp".

Bà vú Tần biết võ công của Sở Đàn rất cao nên cũng hiểu. Thế nhưng bà vẫn lo, vừa bưng bát thuốc ra ngoài đã lập tức túm Mặc Thư lại, dặn nó phải hết sức đề phòng và nhất định phải bảo vệ công tử cho tốt.

Trong phòng chính. Bà vú Tần đã đi, Sở Đàn lập tức bước vào.

Hắn thấp giọng hỏi: "Công tử nghĩ ta là tai họa ư?".

Dung Ngọc túm tai con mèo con trong lòng mình, thờ ơ đáp: "Chẳng lẽ ngươi không phải?".

"Ta nghĩ ta không phải". Hắn bước tới, nhìn những ngón tay trắng mịn và thon dài của cậu thiếu niên mà nuốt nước bọt.

Dung Ngọc liếc xéo hắn, mỉa mai: "Cái thứ trong đầu toàn những điều dâm dục như ngươi mà không phải tai họa sao?".

"Cả tháng nay công tử không cho ta chạm vào người, sao mà ta tỉnh táo cho được". Sở Đàn đáp như thể mình vô tội lắm.

Vì sự vụ lần trước, Dung Ngọc giận tới nỗi không cho phép hắn lại gần suốt một tháng nay. Thi thoảng Sở Đàn xáp lại ôm hôn mà còn bị ăn tát chứ đừng mơ tới chuyện lên giường.

Sở Đàn chưa từng phải kiềm chế dục vọng lâu đến thế kể từ ngày khai trai, hắn có cảm giác như mình sắp chết nghẹn.

Dung Ngọc hừ một tiếng, không thèm đếm xỉa đến hắn nữa mà chỉ cúi mặt xoa đầu mèo con.

Sở Đàn bất mãn nheo mắt. Từ ngày con mèo kia được đưa về là tiểu thiếu gia chỉ dành thời gian quan tâm đến nó, nó cũng bám dính tiểu thiếu gia, cả hai cứ như hình với bóng, quấn lấy nhau suốt ngày.

Hắn túm gáy con mèo con vứt xuống giường, ôm eo Dung Ngọc, hôn cậu thật say sưa như đang cố ý tuyên bố chủ quyền.

Con mèo con chạy lại, vừa kêu meo meo vừa giơ bàn chân toàn thịt lên đập vào người hắn.

Dung Ngọc lấy làm lạ. Con mèo này do Sở Đàn nhặt được, rõ ràng nó rất ngoan ngoãn với mình, Mặc Thư, thậm chí cả bà vú Tần nữa, thế mà lại ghét Sở Đàn kinh khủng. Mỗi lần gặp mặt là nó lại kêu meo meo như đang mắng hắn, thỉnh thoảng còn giơ vuốt lên cào.

Sở Đàn chẳng thèm phản ứng lại, chỉ tiện tay búng nó văng đi một quãng thật xa.

Hắn nâng mông Dung Ngọc lên, tách hai chân cậu ra kẹp bên eo mình, nụ hôn càng lúc càng mạnh bạo.

Mùi cam chanh thoang thoảng trao nhau, môi lưỡi quấn quýt, không ai chịu nhún nhường, đôi bên đều muốn dấn vào sâu trong địa bàn của người còn lại.

Cơ thể Dung Ngọc vốn yếu nên dĩ nhiên không so được với Sở Đàn, cậu là người hụt hơi trước nhưng vẫn nhất quyết chẳng chịu thua, bèn cắn mạnh vào môi hắn.

Sở Đàn bị đánh úp, đau đớn kêu lên, môi dưới lập tức rướm máu.

Hắn nếm mùi máu trong miệng, nhíu mày: "Công tử xấu lắm".

Dung Ngọc đáp trả bằng một ánh mắt đầy khiêu khích, nét mặt kiêu căng xen lẫn đôi phần ngạo mạn.

Sở Đàn thích nhất là vẻ mặt ấy, yết hầu hắn dao động, đôi mắt sâu thăm thẳm, cuối cùng bế ngang cậu lên bước vào phòng tắm.

"Ngày mai xuất phát, đêm nay ta sẽ giúp công tử tắm thật sạch".

Sở Đàn không nhịn nổi nữa, dù có bị phạt nặng hắn cũng muốn thân mật với tiểu thiếu gia.

Chẳng ngờ Dung Ngọc cũng không phản đối, cậu chỉ tay vào đầu giường: "Được, mang cái hộp kia theo".

Lúc này Sở Đàn mới nhận ra trên đầu giường có một chiếc hộp gỗ rất lạ, hình như vừa được đưa tới hôm nay. Hắn nhìn nó chốc lát, không đoán được bên trong có thứ gì.

Dung Ngọc vòng tay ôm cổ hắn, hơi thở ấm áp phả vào tai hắn, cậu giục hắn mau lên. Thằng em của Sở Đàn suýt ngóc đầu dậy ngay tại chỗ.

Đám hầu đã chuẩn bị nước tắm, sương trắng phủ khắp gian phòng, hương thơm thoang thoảng trong không khí nhờ dược liệu và cánh hoa.

Sở Đàn đè Dung Ngọc xuống bên thềm ao, rút đai lưng, cởi quần cậu.

Vạt áo nửa mở nửa khép, che đi sắc xuân diễm lệ cùng làn da nõn nà.

Dung Ngọc tì tay xuống đất, ngực hơi ưỡn, chấm đỏ lặng lẽ vươn mình đứng dậy vì khí lạnh xung quanh, nom như một quả hồng chín rục, khiến miệng lưỡi Sở Đàn khô khốc.

Dĩ nhiên, với hắn thì hấp dẫn nhất là đôi chân trắng như ngọc tạc – đùi Dung Ngọc mảnh mai hơn người thường, bắp chân lại càng thêm phần bé nhỏ.

Trên khung xương yếu ớt là lớp da thịt mỏng manh, mạch máu nhạt màu trải trên một vùng trơn nhẵn, hệt như đường vân xanh được tạo nên sau khi nung gốm ngọc.

Cái đẹp bồi hồi giữa hoàn hảo và kém trọn vẹn là cái đẹp rung động lòng người.

Cậu yếu đuối, mong manh, khiến người ta vừa muốn nghiền nát vừa muốn nâng niu che chở.

Khiếm khuyết kia lại đúng là thứ Sở Đàn rất thích. Não hắn không ngừng phát ra tín hiệu đầy ham muốn, trái tim đập mạnh, dòng máu nóng được bơm khắp cơ thể và tụ lại nơi bụng dưới, khiến dương v*t vốn đã rục rịch mong cầu lập tức đứng thẳng dậy chỉ trong chớp mắt.

Đôi mắt Sở Đàn sâu không thấy đáy, họng khát khô. Hắn kìm lòng chẳng đặng mà khẽ nâng mắt cá chân mảnh mai kia rồi đặt một nụ hôn lên đó.

Môi hắn nóng như lửa, tạo nên vết đỏ ửng trên làn da nhẵn nhụi.

Tiếc là Dung Ngọc không cảm nhận được gì. Cậu tựa mình trên thềm đá, biếng nhác nhướn hàng mi, bắt gặp ánh nhìn si mê và ham muốn đan dày như sóng cuộn trong đôi mắt Sở Đàn.

Cậu cười xùy: "Biến thái".

Vai công được tiểu thuyết gốc mô tả là rất mạnh và cực kì điềm tĩnh, chỉ số thông minh cao chót vót, cả ngoại hình lẫn tính cách đều tiệm cận mức hoàn hảo... hóa ra chỉ là tên mộ tàn biến thái sẵn lòng động dục với đôi chân tàn phế của một người con trai khác.

Quả thực khiến người ta chẳng biết nên khóc hay cười, đồng thời cũng thấy hợp tình hợp lí.

Trên đời này đâu ai hoàn hảo.

Người ta muốn thấy kẻ lí trí phát điên, thấy kẻ cấm dục sa chân xuống bùn lầy, thấy kẻ lạnh lùng vô cảm nhất bị quyến rũ đến khi chấp niệm trong lòng trở nên sâu nặng, thấy kẻ có trái tim vững vàng như sắt đá bị khiêu khích tới độ không thể kiềm chế.

Con người đều thích chứng kiến sự đổi thay, Dung Ngọc cũng không phải ngoại lệ.

Cậu thản nhiên nhìn Sở Đàn thay đổi, nhìn hơi thở của hắn dần trở nên gấp gáp, nhìn đôi ngươi đen như mực dần pha sắc đỏ, nhìn bờ môi mỏng chu du dọc theo bắp chân mình, rải đầy những dấu hôn tựa mai đỏ trên nền tuyết trắng.

Những dấu hôn kia cứ thế lan dần lên trên, cuối cùng Dung Ngọc cũng cảm nhận được đôi phần ươn ướt nóng rực và cả cảm giác ngứa ngáy từ trong ra ngoài.

Cậu nheo mắt, hàng mi dài run run, đợi đến khi nụ hôn sắp chạm tới đùi thì giơ ngón trỏ dí vào trán hắn.

Sở Đàn mở mắt, đôi đồng tử ngập đầy dục vọng, đen đặc tựa màn đêm.

"Đưa cái hộp kia đây". Dung Ngọc nhếch đôi môi đỏ thẫm, hai mắt lúng liếng yêu kiều. "Chúng ta chơi trò chơi nhé".

Vào những lúc thế này, Sở Đàn gần như không thể từ chối mọi yêu cầu của Dung Ngọc. Hắn lấy hộp ra rồi chuẩn bị mở nắp, bỗng bị cậu ngăn cản.

"Nhắm mắt lại".

Sở Đàn bèn nhắm mắt, cảm nhận được những ngón tay nõn nà lành lạnh lướt trên cơ thể mình, cởi từng lớp áo, phơi bày thịt da trần trụi. Trái tim hắn loạn nhịp, thân dưới kích động run run, dương v*t đỏ tím ngẩng cao đầu.

Một sợi dây thừng quấn lấy cổ tay hắn, siết chặt.

Sở Đàn trợn mắt nhìn đôi tay mình: "Công tử có ý gì?".

"Ta chơi với ngươi". Dung Ngọc cười tủm tỉm, cầm lấy thứ trong hộp. "Đừng nghịch đấy".

Đôi bàn tay trắng mịn tháo thứ kia ra, lớp kim loại đen tuyền phản xạ thứ ánh sáng lạnh lẽo – đó là một vật có bề ngoài như lồng sắt dạng lưới, một mặt lồi ra, hai bên có dây đeo mềm mại.

Sở Đàn nheo mắt, đôi ngươi dần u ám.

Cái lồng sắt kia chụp vào miệng hắn, cụp, dây đeo được cố định sau đầu.

Sở Đàn có vẻ kinh ngạc nhưng lại không nói, chỉ nhìn Dung Ngọc chằm chằm.

Dung Ngọc thì cười nghiêng ngả, đôi mắt hoa đào cong cong như trăng đầu tháng, giọt lệ trong veo đọng lại nơi đuôi mắt, lấp lánh dưới ánh lửa chập chờn, khiến cổ họng kẻ bên dưới ngứa ran.

"Ngươi biết đây là gì không?". Cậu giơ tay lau giọt lệ. "Thứ này được gọi là rọ mõm, chuyên dùng cho chó".

Dung Ngọc bóp cổ Sở Đàn, khom lưng, đôi môi xinh xắn đặt một nụ hôn lên tấm lưới sắt đen kịt, hơi thở ẩm ướt và nóng rẫy phả vào mặt hắn.

Giọng cậu rất mềm: "Ta đặt làm riêng đấy. Chó không nghe lời thì phải đeo rọ mõm, cho ngươi đỡ cái thói liếm cắn lung tung".

Sở Đàn nhướng đôi mày đẹp. Vật này chẳng những không ảnh hưởng đến vẻ khôi ngô của hắn mà còn mang lại cảm giác lạnh lẽo rất hợp với xương quai hàm sắc nét, vẽ nên chút u ám cấm kị.

Mái tóc dài đen như mực xõa khắp bờ vai, nửa thân trên trần trụi, săn chắc. Sở Đàn theo hầu Dung Ngọc mấy tháng nay, tuy thường bị đánh nhưng cơm no áo ấm chẳng thiếu thứ gì, vóc dáng cao gầy khi trước không còn nữa, từng tấc da thịt vạm vỡ hơn hẳn.

Cơ ngực đầy đặn, múi bụng sắc nét, những đường cong ẩn giấu đầy sức mạnh. Đặc biệt là khi có thêm rọ mõm, trông hắn hệt như hóa thân của một loài động vật họ chó mang kích thước khổng lồ.

Dung Ngọc thấy không khí xung quanh dần ngột ngạt. Yết hầu cậu dao động lên xuống, đôi bàn tay đặt trên ngực Sở Đàn, nhéo nhẹ những thớ cơ đàn hồi săn chắc rồi lại trượt xuống dọc theo hõm eo gợi cảm. Đầu ngón tay trắng nõn thoáng bồi hồi trên bụng, khiến thứ đang bừng bừng sức sống kia cứ giần giật không ngừng.

Cậu cậy Sở Đàn đang bị trói tay và khóa miệng mà liên tục châm lửa khắp người hắn, lúc thì ve vuốt, lúc thì xoa nắn, giọng điệu cũng suồng sã vô cùng: "Giờ đến lượt ngươi nằm im chịu đựng".

Sở Đàn không hề hoảng loạn, dù bị trói vẫn rất ung dung. Hắn cong môi đáp: "Nếu ta biết công tử thích thì công tử đã chẳng cần ra tay. Ta sẽ tự trói mình lại rồi dâng lên cho người".

Dung Ngọc cầm dương v*t hắn mà bóp nhẹ, hừ một tiếng: "Ta không tin đồ chó hư. Nếu ngươi vẫn không ngoan, mai sau ta sẽ đeo thêm rọ cho thứ chó má này".

Sở Đàn hưởng thụ cảm giác những ngón tay mềm mềm siết lại, sướng tới nỗi híp mắt: "Chẳng biết ngoan theo lời công tử là ngoan thế nào?".

"Dĩ nhiên là phải nghe lời chủ nhân". Dung Ngọc níu vai Sở Đàn, ngồi lên eo, ấn mạnh ngực hắn.

Sở Đàn cũng ngoan ngoãn nằm xuống theo, nét dung túng ngập đầy đôi mắt: "Sao ta nhớ lần trước công tử bảo không thích chó ngoan cơ mà".

"Nhưng ta cũng không thích chó hư". Dung Ngọc vuốt cổ hắn, động mạch nảy đều từng nhịp, thậm chí cậu còn cảm nhận được một sinh mệnh đang trôi dưới tay mình.

Cậu cúi xuống hôn lên yết hầu hắn: "Chó hư, ta phải dạy cho ngươi một bài học".