Pháo Hôi Ác Độc Không Muốn Sống Nữa/Vai Lót Đường Độc Ác Không Muốn Sống Nữa

Chương 35: Chẳng ai bình thường mà lại hứng lên khi




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Chương có nội dung bằng hình ảnh

Edit: Ryal

Dung Ngọc lại thấy con mèo kia. Nó có bộ lông đen tuyền, ngồi trên bờ tường mà liếm cái vuốt trắng như bông, vừa liếm vừa ngó chừng cậu bằng đôi mắt màu vàng sáng.

Mặc Thư thấy cậu thất thần thì nhỏ giọng: "Công tử thích thì để em gọi người bắt nó về cho cậu chơi. Chắc Tứ cô nương không để ý đâu ạ".

Thực ra Mặc Thư chẳng quan tâm liệu Tứ cô nương có để ý hay không. Dung Ngọc đã thơ thẩn cả ngày nay, nó không ngại làm mọi cách để có được thứ đủ khả năng hấp dẫn sự chú ý của cậu.

Nhưng Dung Ngọc cũng không mấy hứng thú với con mèo đã có chủ.

Cậu lại nhớ đến bé gái kia – vóc người nhỏ nhắn, cái đầu tròn, gương mặt rất đáng yêu, thế nhưng đôi mắt chẳng hề có nét hồn nhiên của một đứa trẻ.

Cậu nhớ người thiếp đã sinh ra Dung Thanh Hàm chết khi cô nhóc chỉ mới vài tuổi. Dương thị động lòng thương nên vốn định ghi tên cô nhóc dưới tên mình [1] để nuôi nấng, thế nhưng khi ấy Dung Thanh Hàm đã đủ tuổi ghi nhớ mọi chuyện, có nói thế nào cũng không chịu, bà đành thôi.

[1] Ý là ghi trong gia phả rằng Dung Thanh Hàm được Dương thị sinh ra, sẽ được coi như con gái dòng đích.

Kể từ khi ấy chỉ còn một vú già theo hầu cô nhóc.

Đứa bé kia quá mờ nhạt, cũng chưa từng xuất hiện trong tiểu thuyết.

"Ca nhi?". Mặc Thư khẽ gọi, nó đã ở tư thế sẵn sàng đi bắt mèo về cho chủ.

Dung Ngọc tỉnh táo lại, lắc đầu.

Một cơn gió thoảng. Tán hải đường bên bờ tường xào xạc, dường như những nụ hoa nhỏ trên đầu cành lại mọc thêm.

Con mèo nhảy xuống, chóp đuôi màu trắng ve vẩy, thoáng cái đã biến mất.

"Sắp mưa rồi". Mặc Thư khom lưng cài kín áo choàng cho Dung Ngọc. "Mình về nhé".

Trời âm u, những đám mây đen ở phía xa xa nhanh chóng kéo lại, gió đang thổi nhưng không khí lại vô cùng oi bức. Dường như sắp có chuyện gì xảy ra.

Dung Ngọc dời mắt khỏi bức tường bên kia, gật đầu.

Về phòng, Mặc Thư nhìn xung quanh rồi bất mãn nói: "Em bảo hắn đi mua chút mứt quả thôi mà mãi không thấy về, đúng là chậm chạp!".

Dung Ngọc chán ăn nên trong bụng chẳng có gì, chiều nay cậu chỉ uống mỗi thuốc, đã nôn hai ba lượt.

Mặc Thư sốt ruột không chịu nổi, đúng lúc Sở Đàn nói ở phố Tây mới mở một tiệm mứt quả khá đắt khách, nó bèn bảo hắn ra ngoài mua. Ai ngờ hắn đi tròn hai canh giờ chưa thấy mặt mũi trong khi trời sắp mưa to như trút.

Nó định nhân cơ hội này mà đâm chọt mấy câu, thế nhưng Sở Đàn đã bước vào từ cửa viện với nét mặt uể oải.

Hắn đặt hộp đựng thức ăn lên bàn rồi nói với Dung Ngọc: "Ta vướng chút việc nên về muộn".

Dung Ngọc không đáp, cậu nhìn chỗ ngực áo phồng phồng của hắn, hình như trong đó có cất thứ gì. Sở Đàn cong môi nói tiếp: "Công tử uống thuốc đi đã".

Mặc Thư mở hộp đựng thức ăn. Hai tầng đựng mứt quả bọc mật ong và chút bánh trái vẫn còn âm ấm, tầng còn lại là một chiếc bình cổ thấp thân dày.

Nó bưng hai đĩa mứt quả ra, cầm lấy cái bình kia rồi hỏi: "Gì đây?".

"Rượu Dương Cao". Sở Đàn mở nắp. Bên trong đựng đầy một thứ chất lỏng màu trắng rất kì lạ, chỉ cần lắc nhẹ là có thể tạo nên gợn sóng trong vắt như băng, hương thơm thanh khiết say lòng người.

Hai mắt Dung Ngọc sáng rực lên. Cậu rất thích rượu thời này: nồng độ cồn không quá cao, được làm từ nguyên liệu sạch, vị đậm mà phong phú, uống vào thấy tâm trạng phơi phới hẳn.

Cậu chưa từng nghe đến rượu Dương Cao, toan giơ tay nhận lấy.

Sở Đàn lập tức đè tay cậu lại: "Công tử phải ăn chút mứt quả để lót dạ rồi uống thuốc trước".

Dung Ngọc lập tức sầm mặt, cáu kỉnh: "Buông ra".

Sở Đàn lắc đầu rồi liếc Mặc Thư. Nó cũng tinh ý, chạy ngay xuống bếp.

"Ngươi mua rượu về mà không cho ta uống? Ngươi giỡn mặt ta đấy à?". Dung Ngọc nhíu mày hỏi.

Sở Đàn cười: "Cuối cùng công tử cũng chịu nói chuyện với ta".

Từ sáng nay Dung Ngọc đã coi hắn như không khí, không thèm nhìn hắn, cũng chẳng nói chuyện với hắn, khiến Sở Đàn bó tay không biết mình đã làm gì khiến tiểu thiếu gia giận. Rõ ràng hôm qua mọi chuyện vẫn êm xuôi cơ mà?

Hắn đành nghĩ cách kiếm một vật có thể khiến Dung Ngọc thích thú để mua vui.

Hiển nhiên chiêu này có hiệu quả. Dù bị mắng nhưng ít ra cậu cũng mở miệng nói rồi, đỡ hơn là rầu rĩ trong im lặng, chẳng tâm sự cùng ai.

Dung Ngọc nhìn hắn bằng ánh mắt lạnh lùng cao ngạo, lại tiếp tục bơ đẹp Sở Đàn.

Hắn bèn đẩy đĩa mứt quả ra trước mặt cậu: "Công tử thử xem. Đây là mứt phật thủ bán chạy nhất, ai cũng khen ngon, đĩa ta mua là đĩa cuối cùng trong hôm nay đấy".

Mứt phật thủ, lấy phật thủ sên lên làm thành mứt rồi ngâm trong mật, mứt sẽ chuyển sang màu nâu đỏ. Dung Ngọc ngửi thấy mùi cam chanh thoang thoảng mà thơm ngát khiến lòng người thư thái.

Nghe Sở Đàn hết lời , cậu cũng cầm một miếng lên ăn.

Mới đầu mứt chua và dai, dần dần mới thấy vị ngọt, đậm hơn vị cam hay quýt, có vẻ cũng vui mồm.

"Công tử nếm cả bánh đậu và bánh bơ [2] nữa này".

[2] Mọi người xem ảnh nha chứ mình cũng không biết edit sao nữa tại cái bánh thứ hai trông hiện đại quãi ( ° ▽、°)

Bánh đậu:



Bánh bơ:



Cứ thế, Dung Ngọc bị Sở Đàn dụ ăn hết nửa đĩa bánh và mứt quả, đúng lúc Mặc Thư bưng bát thuốc nóng hôi hổi bước vào. Chất lỏng đắng nghét trôi xuống cổ họng, cậu lại ăn thêm hai miếng mứt phật thủ để át đi.

Dạ dày Dung Ngọc chẳng còn rỗng không mà trở nên ấm sực, trong miệng cậu toàn mùi cam chanh thơm ngát.

Đúng là đồ ngọt có thể khiến con người vui vẻ. Tâm trạng u ám và cáu kỉnh cả ngày nay của Dung Ngọc cũng dịu xuống theo.

Mặc Thư thấy cậu đã uống thuốc thì thở phào nhẹ nhõm, thấy Sở Đàn trông thuận mắt mình hơn chút ít – thôi thì hắn cũng biết dỗ công tử uống thuốc, không đến mức chẳng được tích sự gì.

Dung Ngọc vẫn còn trông ngóng bình rượu Dương Cao, cứ liên tục dán mắt vào nó. Thế mà Sở Đàn lại coi như không biết, hắn đặt cái bình ở xa để cậu không với tới được, mùi rượu thoang thoảng trong phòng, ngửi được mà chẳng uống được, khó chịu biết bao nhiêu.

Dung Ngọc không nhịn được mà giơ tay: "Đưa ta".

Sở Đàn vẫn lắc đầu.

Cậu bực tức: "Ta đã ăn mứt quả, cũng đã uống thuốc, tại sao ngươi từ chối ta?".

"Công tử vừa uống thuốc, không uống rượu được".

"Ngươi lừa ta!". Dung Ngọc nổi trận lôi đình, đôi mắt đẹp trợn to, giọng còn có vẻ hơi ấm ức.

Sở Đàn bật cười: "Nào dám lừa công tử. Đợi đến lúc ăn tối xong ta sẽ cho người uống".

"...". Khóe môi Dung Ngọc rủ xuống. "Mặc Thư, đẩy ta về phòng. Ta muốn ngủ".

Nghĩa là cậu sẽ không ăn tối.

Sở Đàn nhướng mày, bước sang chỗ Dung Ngọc: "Để ta. Đêm nay ta sẽ gác cho công tử".

Mặc Thư lén lút lườm hắn. Nhiệm vụ gác đêm cho công tử vốn là của mỗi mình nó mà giờ lại có thêm Sở Đàn ngày nào cũng tranh việc, phiền phức kinh khủng.

"Ta không cần ngươi. Để Mặc Thư làm". Dung Ngọc lạnh nhạt đáp.

Mặc Thư vui ra mặt, cười cười đầy đắc ý.

Sở Đàn lại tiến thêm một bước rồi cầm tay Dung Ngọc đặt lên ngực mình, ám chỉ: "Công tử thực sự không cần ta sao?".

Mặc Thư hãi hùng nhìn hắn, tên này dám giở mỹ nhân kế một cách trắng trợn ư? Nó còn đang đứng lù lù ở đây cơ mà!

Nhưng hình như Dung Ngọc trúng chiêu thật. Cậu sờ ngực Sở Đàn, nhìn hắn rồi nói với nó: "Mặc Thư, về nghỉ đi".

"Ớ?". Mặc Thư ngẩn người. "Vâng thưa công tử".

Nó rầu rĩ cúi gằm mặt, đưa xe đẩy cho Sở Đàn, nhìn tấm lưng săn chắc của người ta rồi lại nhìn bộ ngực phẳng lì của chính nó mà nghiến răng nghiến lợi. Quyến rũ công tử giữa ban ngày ban mặt, đúng là không biết xấu hổ!

Trong phòng ngủ.

Dung Ngọc vừa được đặt xuống giường đã gạt tay Sở Đàn đi, thản nhiên nhìn hắn: "Lấy nó ra đây".

Sở Đàn cong môi, thò tay vào ngực áo móc ra một con mèo nhỏ.

Nó cuộn mình trong tay hắn, toàn thân trắng muốt.

Dường như con mèo vừa ngủ một giấc trong ngực áo Sở Đàn nên đến lúc này nó mới mơ màng mở mắt, đôi đồng tử một vàng một xanh.

Dung Ngọc hơi ngẩn người, ban nãy cậu đúng là có sờ được thứ gì đó vô cùng mềm mại, nhưng vì cách một lớp áo nên mãi chẳng đoán ra. Ai ngờ lại là một con mèo cơ chứ.

Sở Đàn khẽ nheo mắt, cười cười: "Công tử muốn bế nó không?".

Dung Ngọc tỉnh táo lại, thấy hắn có vẻ đoan chắc mình sẽ thích con mèo nên đổi giọng thờ ơ: "Không muốn".

Sở Đàn nhướng mi, thả con mèo con lên giường. Nó hình như mới hơn một tháng tuổi, bộ lông dày rối tung, cả người mềm oặt, đứng trên chăn còn chẳng vững. Mèo con loạng choạng bò sang chỗ Dung Ngọc, cứ đi được hai bước lại ngã oạch một lần.

Đến khi đã tới đích, nó nhếch cái mũi nhỏ xíu lên hít ngửi, nghiêng đầu kêu meo một tiếng rồi nằm úp sấp bên tay cậu, không động đậy thêm lần nào nữa.

Cái đầu tròn trịa gác lên tay Dung Ngọc, bộ lông mềm mại trắng như tuyết cọ vào da thịt cậu, khiến đáy lòng cậu cũng nhồn nhột ê ẩm. Cậu không kìm được mà cong ngón tay chạm khẽ vào tai nó.

Tai con mèo thoáng run run, nó lại kêu meo một tiếng.

Yếu ớt, bé nhỏ, dường như còn thơm mùi sữa.

Dung Ngọc mím môi thật chặt, cố không nhìn vào đôi mắt tròn xoe như hai hạt ngọc, tỏ ra thật lạnh lùng.

"Nó thích công tử lắm đấy, nhưng hình như công tử không thích nó thì phải. Ta đành vứt nó đi thôi". Sở Đàn vờ như muốn ôm lấy con mèo rồi nói tiếp. "Nó còn chưa dứt sữa đã bị mèo mẹ bỏ rơi, ngoài kia trời sắp mưa rồi, chẳng biết vứt đi thì có sống được không nhỉ".

Bỗng Dung Ngọc đè tay hắn xuống: "Để nó ở lại".

Ý cười vụt qua đôi mắt Sở Đàn: "Công tử muốn giữ nó lại sao?".

Dung Ngọc không đáp, chỉ bế con mèo lên đùi mình rồi xoa nhẹ lên gáy nó.

Con mèo con đầu to thân ngắn, dường như đầu quá nặng nên nó cứ lắc lư lảo đảo mỗi khi bị chạm vào. Nó không trốn, thậm chí còn cọ vào tay Dung Ngọc và thè lưỡi liếm với điệu bộ vô cùng thân thiết.

Đầu ngón tay ngưa ngứa, chính Dung Ngọc còn chẳng nhận ra cậu đang khẽ cười.

Những ngón tay thon dài và trắng nõn nhẹ nhàng xoa vuốt cơ thể mềm mại cùng bộ lông dày, từng khớp xương thoắt ẩn thoắt hiện.

Con mèo gừ gừ đầy dễ chịu, Sở Đàn lại thấy miệng mình khô khốc.

Hắn nhớ tới khoảnh khắc những ngón tay xinh xắn ấy lướt trên ngực mình, cầm lấy dương v*t mình. Yết hầu dịch chuyển lên rồi lại xuống, cơn ngứa trong cổ họng vẫn không hề giảm bớt.

"Đê tiện". Dung Ngọc đang nhìn con mèo con, nhưng rõ ràng hai chữ ấy là để mắng Sở Đàn.

Sở Đàn cụp mắt nhìn thằng em đã ngóc đầu dậy từ khi nào chẳng biết, vạt áo bị đội lên thành một túp lều cao cao. Hắn không hề xấu hổ mà còn thản nhiên đáp lại: "Ta là một người đàn ông bình thường".

Vẻ chê bai thoáng qua trong đôi mắt Dung Ngọc: "Chẳng ai bình thường mà lại hứng lên khi nhìn người khác vuốt mèo cả".

Sở Đàn nghiêm túc giải trình: "Là do công tử hấp dẫn quá".

Dung Ngọc chẳng còn gì để bình luận về độ dày của da mặt hắn, chỉ cúi xuống chăm chăm vuốt con mèo.

Sở Đàn truy hỏi: "Công tử thích món quà của ta chứ? Người có vui không?".

Dung Ngọc ngước lên nhìn hắn, bắt gặp đôi ngươi đen nhánh đầy mong đợi, bỗng thấy Sở Đàn cứ như một con chó to muốn làm vui lòng chủ nhân rồi đợi chủ nhân khích lệ.

Dường như chỉ cần Dung Ngọc gật đầu, con chó ấy sẽ vẫy đuôi, sung sướng nhào về phía cậu.

Thế nên cậu gật đầu.

Hai mắt Sở Đàn sáng rực: "Vậy công tử sẽ thưởng cho ta chứ?".

Dung Ngọc cong môi, ngoắc ngoắc tay, hắn lập tức bước tới. Cậu nâng cằm hắn như chuẩn bị hôn.

Thế nhưng một tiếng sấm kinh thiên động địa vang lên bất chợt, cơn mưa đã được ấp ủ cả ngày nay cuối cùng cũng bắt đầu rơi, bên tai là tiếng ào ào không ngớt.

Tim Dung Ngọc bỗng dưng đập mạnh, một cơn giận chẳng rõ nguyên nhân kéo đến. Sở Đàn áp tay vào gáy cậu, môi chạm môi đầy gấp gáp, vì thế chút giận dữ kia còn chưa kịp lan ra đã bị bao bọc bởi nụ hôn nóng rực và quyến luyến.

Dung Ngọc chưa kịp thả mình vào nụ hôn ấy, thì từ sau cánh cửa, giọng Mặc Thư đã vang lên.

"Bẩm ca nhi, người ở Triêu Huy Đường đã tỉnh".