Pháo Hôi Ác Độc Không Muốn Sống Nữa/Vai Lót Đường Độc Ác Không Muốn Sống Nữa

Chương 28: Kêu ngươi nói thì ngươi nói thật à sao lại có thể đĩ đến vậy chứ




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Đó giờ Dung Ngọc chưa từng nghĩ đến cảnh một ngày nào đó y sẽ dạng chân ra cho người khác sờ vào nơi riêng tư của bản thân. Cho dù là lúc cáu gắt nhất khi bị dục vọng tra tấn, y cũng tuyệt đối không cho phép Mặc Thư giúp y xoa dịu, mà y chọn cách ngâm mình trong ao niệm thanh tâm chú, chờ đợi dục vọng tự tiêu tan.

Nhưng mà ngay lúc này đây, vào một đêm đen lạnh lẽo, trong một hang động đơn sơ, y vậy mà lại chủ động đòi hỏi với Sở Đàn, phô bày sự điên cuồng của bản thân. Chuyện này kích thích cơ thể y run rẩy, đôi mắt xinh đẹp nhuốm màu tình dục nhìn thẳng vào Sở Đàn.

Sở Đàn mân mê nụ hoa của Dung Ngọc, đầu ngón tay tách hai mép thịt ướt át ra, nước dâm nhầy nhụa dính trên tay hắn, chỉ hơi tách ra đã kéo được thành một sợi chỉ bạc, như thể không muốn hắn rời đi. Môi âm hộ nhỏ bị dương v*t chà xát thành đo đỏ ươn ướt, âm vật sung huyết cứng lên, lỡ bị ngón tay đụng phải thì da đầu sẽ có cảm giác tê dại như bị điện giật.

Sở Đàn chỉ ấn nhẹ vào đó hai cái, sau đó lại quay về chơi đùa với hai cánh môi nhỏ non nớt đáng thương. Dâm dịch trong suốt tuôn trào không ngừng, thấm ướt hết cả nụ hoa. Ngón tay hắn di chuyển lên xuống giữa khe thịt, lúc lướt qua âm đ*o đang mấp máy thì chỉ hơi dừng lại rồi rời đi ngay sau đó.

Đây là lần đầu tiên hắn chạm vào nơi này của thiếu gia. Lần trước chỉ mới liếm có mấy cái đã bị ăn tát, còn bị ép phải nhảy hồ. Lần này chắc chắn hắn phải sờ cho đủ, miễn cho mai mốt quay về, Dung Ngọc trở mặt không nhận người, có muốn tính sổ thì hắn cũng chẳng lỗ.

Nhưng dù chỉ lướt nhẹ qua rồi đi cũng đã khiến tâm sinh lý đang phấn khích cực độ của Dung Ngọc lên đỉnh.

Dung Ngọc nhíu chặt mày, đôi mắt mê ly, tiếng rên rỉ khó nhịn, run người bắn ra.

"Công tử thật mẫn cảm, mới sờ có mấy cái mà đã bắn rồi. " Sở Đàn kinh ngạc, sau đó lại cười nhẹ, "Cũng đúng, dù sao trước giờ công tử tự an ủi thì cũng chỉ là xoa ở bên ngoài miệng thôi. "

Dung Ngọc không để ý đến hắn, nhắm mắt thở dốc.

Trên tay hắn dính đầy nước dâm của Dung Ngọc, đầu ngón tay Sở Đàn xoa vòng ngoài miệng lỗ, từ tốn nói: "Cái lần ở suối nước nóng, ta thấy công tử thủ dâm không theo quy luật thì đã muốn nói từ lâu. Lỗ dâm phải được cắm vào thì mới có thể hết ngứa hoàn toàn. "

Vừa nói hết câu, ngón tay thon dài đột nhiên thọc vào âm đ*o.

"Ưm a... " Đôi mắt đang nhắm chặt của Dung Ngọc đột nhiên trợn ngược, lưng y cứng còng, thất thần nhìn không trung.

Hang động chưa từng được khai phá cắn chặt dị vật từ bên ngoài, muốn đuổi nó ra, rồi lại kẹp càng lúc càng chặt.

Sở Đàn cong môi, tiếp tục đưa đẩy ngón tay, chờ đến khi hang động đã thích ứng thì cắm thêm một ngón vào. Nước dâm càng chảy càng nhiều, bị ngón tay kéo ra ngoài rồi lại đẩy ngược vào. Đầu ngón tay thon dài bắt đầu gập lại, moi móc trên vách trong mềm mại, từng chút một mở rộng hang động nhỏ hẹp.

Đôi tay Dung Ngọc nắm lấy quần áo dưới thân, hàm răng cắn chặt môi dưới, cảm giác có dị vật trong người cùng với sự sung sướng mãnh liệt, ngón tay càng nhiều, cảm giác dị vật càng mạnh thì y càng sướng. Lồng ngực y phập phồng lên xuống, tiếng thở dốc và rên rỉ tràn ngập trong khoang miệng.

Khi Sở Đàn đút thêm ngón thứ ba vào, đùi trong Dung Ngọc đã bắt đầu co rút. Khe hở giữa âm đ*o và ngón tay run rẩy phun nước ướt hai chân y.

Đùi y kẹp chặt theo phản xạ. Bản năng cơ thể muốn đuổi cái tay đó ra, nhưng lại bị tay trái của Sở Đàn cứng rắn bẻ ra.

"Công tử đừng kẹp, tay phải ta có thương tích đấy. " Sở Đàn cười cười. Tuy nói là có thương tích, Nhưng tay hắn lại càng ngang ngược thọc sâu vào bên trong. Ngoại trừ một ít vết trầy trên da thì ngón tay hắn thon dài linh hoạt hoàn toàn không nhìn ra được bị thương chỗ nào.

"Ưm... Sâu quá... " Dung Ngọc kêu thành tiếng.

"Chỉ mới nhiêu đây mà kêu sâu. Lát nữa còn sâu thêm thì phải làm sao bây giờ? " Sở Đàn vừa cười vừa nhét thêm một ngón tay.

"Ngươi... Bớt nói nhảm... " Dung Ngọc nói giọng run run, trán y toát mồ hôi, "Ư ức... Đừng nhét... "

Lỗ nhỏ bị bốn ngón tay căng ra, vừa đầy vừa ê, ngón tay không ngừng xoay tròn moi móc trong vách thịt mềm mại. Khoái cảm lúc này cũng không quá mãnh liệt, nhưng lại như có một ngọn lửa nhỏ đang cháy chầm chậm dày vò y, khoái cảm ẩn sau sự tê mỏi. Chỉ ngẫu nhiên chạm vào bàng quang* cũng đã đủ khiến Dung Ngọc run rẩy chảy nước. [*không chắc lắm]

"Nếu không khuếch trương kỹ càng, e là nụ hoa non nớt của công tử không nuốt được thứ của ta đâu. "

Dung Ngọc nhớ tới cây dùi cui thô to dữ tợn của Sở Đàn, tự mình đánh giá một chút, quả nhiên là hơi khó thật. Nhưng y vẫn muốn cà khịa: "Có phải ngươi... A... Tự tin quá mức rồi không?"

Lông mày Sở Đàn co giật, "Tự tin? "

Không một nam nhân nào lại có thể chấp nhận việc bạn đời khinh thường năng lực của mình. Cho dù có là con ông trời đi chăng nữa thì cũng không thể, trừ khi hắn không phải nam nhân.

Sở bàn quyết định phải làm cho Dung Ngọc sáng mắt ra.

Hắn rút tay ra, chất dịch trong suốt nhớp nháp dính trên bốn ngón tay bị hắn bôi hết vào đùi trong của Dung Ngọc. Nụ hoa giữa hai chân bị chơi đùa vừa ướt vừa đỏ, biến thành cái động nhỏ khó có thể khép lại lập tức. Thịt non bên trong đang mấp máy phun càng nhiều nước, chảy xuôi theo đáy chậu về nơi bí ẩn giữa kẽ mông.

Bên này, Dung Ngọc cuối cùng cũng thoát khỏi ma trảo của Sở Đàn. Còn chưa kịp thở ra một hơi thì ngay lập tức, dương v*t thô cứng nóng bỏng kề sát ngay miệng lỗ chưa thể khép lại, dùng một lực vừa phải nhưng không cho phép phản kháng, từ tốn đẩy mạnh vào.

Sự thật đã chứng minh, Sở Đàn đúng là không có tự tin quá mức. Bốn ngón tay là không đủ để miêu tả dương v*t của hắn. Tuy rằng đỉnh quy đầu đã đi vào được, nhưng phần lớn vẫn còn kẹt bên ngoài.

Kể từ lúc Sở Đàn thâm nhập vào, miệng Dung Ngọc chưa từng đóng lại, đôi mắt cũng trợn to như đã mất đi tiêu cự.

Thậm trí y còn không thể phát ra tiếng, bởi vì tất cả cảm quan đều đang tập trung ở thân dưới. Cái cảm giác bị cưỡng ép xé rách khiến y nghẹt thở.

Sở Đàn cũng bị kẹp đau điếng. Hắn cúi người xuống, tay trái chống bên sườn mặt Dung Ngọc, nhẹ nhàng thân mật hôn lên mắt, môi và tai Dung Ngọc để trấn an. Tay còn lại duỗi xuống dưới, nắm lấy chốt mở của khoái cảm, hết sức tỉ mỉ xoa nắn chơi đùa.

Âm vật mẫn cảm bị Sở Đàn niết trong đầu ngón tay, dần dần xuất ra khoái cảm. Hang động cũng phân bố càng nhiều dịch trong bôi trơn, giảm bớt cảm giác rách toạc đau đớn kia.

Dung Ngọc thở hắt ra, nói không ra hơi: "Má nó, ngươi sẽ không xài hư của ta rồi đó chứ... "

"Tất nhiên là không. " Sở Đàn hôn lên ngực Dung Ngọc, ngậm lấy đầu v* hồng hào, mút mạnh như đang khiêu khích, "Tuy ta không có kinh nghiệm gì, nhưng trong nhà cũng có ma ma giảng dạy. Ta sẽ giúp công tử được thoải mái. "

"Ức... " đầu v* tê dại vui thích như bị điện giật, Dung Ngọc không tự chủ ôm lấy cổ Sở Đàn. Y bị mút mềm người, thất điên bát đảo.

Sở Đàn nhân cơ hội này đâm mạnh vào, nương theo dâm dịch bôi trơn, quy đầu đâm mở từng tầng nếp uốn, giống như đang chơi trò vượt chướng ngại vật, cuối cùng vùi hết cả cây vào trong.

"Ha... Sướng thật. " Cảm giác dương v*t bị vách thịt mềm mại bao lấy giống như cái miện nhỏ đang mút chặt hắn.

Sở Đàn mê muội nheo mắt, mồ hôi từ cằm nhỏ xuống cổ, chảy dọc xuống yết hầu, hắn than một tiếng đầy thõa mãn, "Công tử, bên trong người nóng quá, chặt quá, sướng chết ta rồi. "

Hắn cúi đầu hôn lên môi Dung Ngọc, nhưng miệng hắn nhói lên, bị Dung Ngọc cắn mạnh một cái.

"Mẹ nó... Ta đau chết đi được... Ngươi cố tình chỉ cho mình sướng phải không? " Dung Ngọc nghiến răng nghiến lợi trừng hắn.

Tương phản với Sở Đàn đang sung sướng, Dung Ngọc chỉ cảm thấy người y như bị vật cứng nào đó chẻ đôi. To như vậy, cứng như vậy, hệt như bị cây dùi cui thọc vào trong người khiến y không thở nổi.

Sở Đàn dùng đầu lưỡi liếm vết thương trên môi dưới, mùi máu tươi lan tràn trong khoang miệng. Hắn mút một ngụm rồi hôn mạnh lên môi Dung Ngọc, đẩy hỗn hợp nước miếng trộn máu vào trong, ép y nuốt xuống.

"Bây giờ công tử còn cảm thấy ta tự tin không? " Sở Đàn nhướng mày cười nói.

"Mẹ mày còn dám mang thù, chờ mai ta quay về rồi... Ha a... Đánh chết ngươi. " Dung Ngọc nói lời tàn nhẫn, nhưng ánh mắt y lại không độc như bình thường, ngược lại giống như con thỏ bị dồn vào đường cùng, đỏ mắt muốn cắn người.

"Đánh chết ta? Sợ quá sợ quá, chi bằng ta chịch chết công tử ở đây trước được không? " Sở Đàn cười cợt. Hắn vừa nói vừa đong đưa eo, đột nhiên cọ đến chỗ nào đó khiến Dung Ngọc hổn hển kêu lên, "Nhẹ chút... "

"Không nhẹ được. " Sở Đàn càng ra sức va chạm, hung ác nói: "Công tử đã quên, bây giờ ta là chó hư. "

Nhưng dù hắn có nói như vậy thì vẫn vươn tay nắm lấy dương v*t Dung Ngọc, một bên đâm rút trong người y, bên kia thì phải giúp y sục.

Sự đau đớn vì kích thước quá cỡ của Sở Đàn dần bị thay thế bởi khoái cảm sinh ra do ma sát, vết chai trong lòng bàn tay nam nhân cọ xát lên dương v*t non mịn, kích thích da đầu Dung Ngọc tê tái.

Hai loại khoái cảm chồng lên nhau, ập tới chỗ Dung Ngọc ồ ạt như thủy triều làm y choáng đầu hoa mắt.

Sở Đàn thấy khuôn mặt Dung Ngọc càng thêm mê ly, đôi mắt híp lại, long lanh như thể sắp hóa thành nước, đuôi mắt ửng đỏ càng giống móc câu, câu lấy tim hắn.

Thấy vậy, hắn cố tình hỏi: "Công tử sướng chứ? "

"Hư a... Sướng... Rất thích... " Câu trả lời của Dung Ngọc rất thành thật, rất thẳng thắn, hệt như đôi mắt y lúc này. Y bấu chặt quần áo dưới thân, vì dùng nhiều sức nên đầu ngón tay trắng bệch, vì thở dốc liên tục mà ngực y nổi màu đỏ hồng của tình dục.

"Thật sự sướng vậy sao? " Sở Đàn cong môi, đầu ngón tay nhéo quy đầu Dung Ngọc, lau đi tinh dịch dính trên lỗ niệu đạo.

"A! " Dung Ngọc kêu trong sợ hãi: "Đừng niết! "

"Vậy thì công tử nói ta nghe xem, rốt cuộc là sướng đến mức nào? " Sở Đàn giảm tốc độ đâm rút, dương v*t chôn vùi trong âm đ*o, chôn hết cả phần gốc vào trong, căng rộng miệng lỗ thành lớp da mỏng, như một lớp màng mỏng bao quanh dương v*t Sở Đàn.

"Ư a... Thật to, nóng quá... Căng đầy rồi... Ha ưm... Lấp đầy... "

Dung Ngọc không hề ngượng ngùng, miêu tả huỵch toẹt cảm giác của bản thân ra. Y thật sự bị chịch rất sướng, dương v*t thô cứng, thân dương v*t ma sát trong âm đ*o sinh ra khoái cảm nóng bỏng.

Bằng tốc độ đâm rút thong thả, mọi cảm quan đều được phóng đại gấp mấy lần, thế nên y cảm nhận được rất rõ từng đường gân xanh đang đập trên dương v*t, cọ xát với vách thịt bên trong, hai người gần như tan vào nhau.

"dương v*t cũng sướng... A... Tay ngươi... có vết chai... Ha... Rất thô ráp... Sờ ta rất sướng... " Dung Ngọc run rẩy cả người, rên rỉ nói hết lời, còn bất mãn ưỡn thắt lưng, cọ dương v*t vào lòng bàn tay Sở Đàn.

"Đệt. " Sở Đàn không nhịn được chửi một tiếng. Từng lời của Dung Ngọc khiến mạch máu hắn sôi trào, gân xanh trên thái dương đập bình bịch. Hắn ác liệt sục dương vậy y, "Kêu ngươi nói thì ngươi nói thật à? sao lại đĩ như vậy chứ! "

"Ư ức... Bắn! " Dung Ngọc thít eo, ngửa cổ ra sau, run rẩy bắn tinh.

Bắn tinh xong, toàn thân y mất sức xụi lơ trên mặt đất, nửa người trên bị kích thích theo tốc độ đưa đẩy của Sở Đàn. Y thất thần thở dốc, sau đó phản bác lời Sở Đàn.

"Ta đây gọi là đối diện... với dục vọng nội tâm... Ức a... Ta thấy sướng... Ha a... thì tại sao, tại sao không được nói... "

Sở Đàn cắn răng, bóp eo Dung Ngọc thúc mạnh vào, cán chày thô dài tăng tốc ra vào trong nụ hoa, tạo thành tiếng nước vang liên tục, nước dâm bị đập mạnh thành bọt, dính ở nơi giao hợp cực kỳ nóng mắt.

"Ngươi mà còn lẳng lơ như vậy, ta sẽ lố chim chịch ngươi nát nhừ mất.

"A a a... Nhanh quá... Thật thoải mái... " Dung Ngọc đâm cho run rẩy, y không chút che giấu tiếng rên dâm của mình, hoàn toàn không thèm để ý đến dáng vẻ trụy lạc của bản thân trong mắt Sở Đàn.

Y cắn ngón tay thở hổn hển, cười quyến rũ, "Tốt nhất là ngươi... Hưm... Hầu hạ ta... Ức a... Bằng bản lĩnh của ngươi... Không thì lần sau, lần sau ta sẽ tìm người khác... "

Sở Đàn cay đỏ mắt. Trước giờ toàn là hắn giở trò đồi bại chọc điên Dung Ngọc, tới lúc thật sự so chiêu thì tình thế lại đảo ngược, tới phiên hắn ôm một bụng tức.

Sở Đàn nổi trận lôi đình, "Ngươi muốn đổi thành ai? Thằng nhóc ẻo lả Mặc Thư kia chắc? "

Hắn hạ thấp người xuống, gồng cơ bắp trên vai và lưng nổi cuồn cuộn, một tay ôm Dung Ngọc lên, đè chân lên người y, tay kia bóp cổ Dung Ngọc, ác ý hỏi: "Nó từng dập ngươi rồi à? Hay là liếm bằng miệng? Đã vậy thì sao chỗ này của ngươi vẫn còn chặt như vậy? Chim nó có bự bằng ta không? Nó khiến ngươi sướng được như ta sao? "

Hàng tá câu hỏi liên tiếp kèm theo hô hấp nặng nề của Sở Đàn ập vào mặt Dung Ngọc. Sở Đàn gặm môi y, "Nó thõa mãn được thứ đĩ thỏa như ngươi sao? "

Lúc hỏi xong câu cuối cùng, Dung Ngọc đã không còn nghe rõ nữa. Trước mắt y mơ mơ hồ hồ, tai y như bị bịt một cái nút, chỉ toàn nghe được tiếng ù ù ầm ĩ.

Y bị Sở Đàn bóp nghẹt cổ, Hắn bị Sở Đàn véo đến hít thở không thông, thè lưỡi chảy nước miếng. Cố sức hít một ngụm không khí, đôi tay quơ quào giữa không trung, cho đến khi người y co giật, run rẩy đạt đến cao trào mà trước nay chưa từng có.

Âm đạo y co thắt, một lượng lớn nước dâm phun trào ra từ bên trong, nhưng lại bị dương v*t to lớn lấp kín lại, một kẽ hở cũng không lọt được.

Nước dâm nóng hổi tưới lên quy đầu, Sở Đàn bị âm đ*o nhỏ hẹp ấm áp cắn đến mức mí mắt giật giật, suýt nữa đã tước vũ khí đầu hàng.

Hắn nới lỏng bàn tay đang giam cầm Dung Ngọc, Dung Ngọc cuối cùng cũng có thể thở được. Y hít từng hơi một vào phổi, ảo giác được sinh ra vì thiếu oxy dần biến mất, tiếng ù ù bên tai cũng rút đi như thủy triều.

Thế giới trước mắt y dần dần rõ ràng lên, mà thứ duy nhất có màu sắc ở trong đó, lại chính là khuôn mặt sáng bừng trong ánh lửa của Sở Đàn.

Đôi môi mỏng của nam nhân mấp máy, nói khàn khàn: "Sướng không? "

Hai mắt Dung Ngọc lâng lâng, ngực phập phồng kịch liệt. Y ho sù sụ, nước mắt chảy ròng, nhưng trên môi lại nở nụ cười rất bệnh hoạn, nói giọng nghẹn ngào: "Sướng chết ta rồi. "

Cái loại sung sướng vì nghẹt thở sắp chết này thật sự là tuyệt vời không tả được. Cảm giác như đang lơ lửng trên những tầng mây, bay bổng như đi vào tiên cảnh. Đặc biệt là đối với Dung Ngọc, người coi tử vong là cực lạc mà nói thì quả thật đây đúng là độc dược gây nghiện.

"Vậy còn muốn đổi người không? "

Sở Đàn nhìn chằm chú vào gương mặt tái nhợt của Dung Ngọc, suy xét đến sức khỏe của đối phương, hắn không thúc mạnh vào như lúc trước mà là thong thả, từ tốn đưa đẩy eo. dương v*t ra vào trong lỗ nhỏ, kéo theo một lượng lớn dịch trong nhầy nhụa nhỏ tanh tách xuống thấm ướt phần lớn quần áo đang lót dưới thân.

Dung Ngọc nhướng đuôi mắt hoen lệ, đầu lưỡi đỏ thắm hưng phấn liếm môi, "Xem ngươi thể hiện như thế nào. "

Sở Đàn cũng cười, chẳng qua nụ cười của hắn rất có tính xâm lược, giống một con chó dữ có mưu đồ xấu xa.

"Ta nhất định sẽ không làm công tử thất vọng. "