Pháo Hoa

Chương 20




Mấy ngày nay Nhiếp Sơ Ngữ không mấy khi thấy Lục Trạm Giang. Dường như anh luôn có rất nhiều việc phải giải quyết, thường ra ngoài từ sớm rồi về rất muộn, có lúc cả ngày thậm chí còn chẳng nhìn thấy anh lấy một lần. Cô cũng không bén mảng lại gần phòng sách đó nữa, chỉ đi đi lại lại trong vườn biệt thự. Không nhìn thấy Lục Trạm Giang, cũng không biết Chu Cẩn Phong thế nào rồi khiến cô cảm thấy hoang mang.

Cuối cùng, hòm thư cũng có một thư mới.

Cô nhanh chóng mở ra, nội dung bức thư hỏi cô tiến triển thế nào rồi.

Cô lập tức trả lời: Vẫn chưa tìm được cơ hội.

Đối phương dường như cũng có phần thông cảm, chưa yêu cầu cô lập tức hành động một cách cưỡng ép mà chỉ bảo cô cố gắng. Cô suy nghĩ rồi trả lời đối phương: Tôi muốn biết tình hình của Chu Cẩn Phong.

Lần này đối phương không đáp ứng mong muốn của cô, chỉ nói khi nào cần để cô biết thì cô sẽ biết, nếu cô muốn nhanh gặp được Chu Cẩn Phong thì hãy cố gắng giành được sự tin tưởng của Lục Trạm Giang, sau đó copy file tài liệu đó thuận lợi, như vậy họ sẽ thả Chu Cẩn Phong, cô có thể rời xa mảnh đất thị phi này.

Ba lần bốn lượt, yêu cầu được biết tình hình Chu Cẩn Phong của Nhiếp Sơ Ngữ đều bị tảng lờ, đối phương hoàn toàn không trả lời thư của cô, cô nhất thời cũng không còn cách nào khác.

Hôm nay, sau khi tỉnh dậy đi xuống nhà, Nhiếp Sơ Ngữ nhìn thấy Lục Trạm Giang đang ngồi trên sofa đọc báo. Sau khi tới đây ở, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy cảnh tượng này, bình thường hoặc là anh đã ra ngoài hoặc chưa quay về. Cô nhìn khung cảnh trước mặt, bỗng chốc đờ cả người. Hình ảnh này thấm đẫm hơi thở cuộc sống hệt như hình ảnh cô tưởng tượng ra nhiều năm về trước. Sau này họ sẽ kết hôn, cô thức dậy làm đồ ăn sáng hoặc bảo người giúp việc làm, anh ngồi bên cạnh đọc báo. Sau khi bữa sáng được làm xong, họ ra bàn ngồi ăn, cho dù cả hai không nói gì cả nhưng chỉ cần có mặt đối phương là cảm thấy hạnh phúc.

Một hình ảnh bình dị như vậy trong một thời gian rất dài đã trở thành ảo vọng, rồi bất chợt lại trở thành hiện thực vào chính khoảnh khắc này.

Cô giúp việc đã làm xong bữa sáng, bưng lên bàn ăn. Lục Trạm Giang gập báo lại, ngước mắt nhìn về phía Nhiếp Sơ Ngữ. Có thể đã quá từng trải, nên anh rất nhạy cảm với ánh mắt của người khác. Kể từ lúc cô đứng đó, anh đã cảm nhận được rồi, "Xuống ăn thôi."

Lúc này Nhiếp Sơ Ngữ mới chậm rãi bước xuống, chỉ là mỗi bước chân vẫn có cảm giác ngẩn ngơ. Thật là vô dụng, một Nhiếp Sơ Ngữ đã hai mươi ba tuổi và một Nhiếp Sơ Ngữ chỉ mới mười tám tuổi hình như chẳng có gì khác biệt. Khi đối mặt với người đàn ông này, rốt cuộc cô lại như bước vào một giấc mơ hư ảo.

Nhiếp Sơ Ngữ đi tới bên bàn ăn, ngồi xuống, húp một ngụm cháo. Lục Trạm Giang ngồi đối diện, tâm tư có vẻ thoải mái, nhận ra ánh mắt cô, anh cũng nhìn về phía cô.

"Hôm nay anh không bận sao?" Cô lại tiếp tục cúi đầu húp cháo.

"Ừm, hôm nay không có việc gì."

Sau khi một người hỏi một người đáp, hình như chẳng còn lời nào khác có thể nói nữa, cô cũng không biết bây giờ trong mắt anh thân phận của mình là gì.

Trầm mặc một lúc, Lục Trạm Giang bèn chủ động lên tiếng: "Mấy ngày nay em đã làm những gì?"

"Thì đi đi lại lại khắp nơi. Khung cảnh ở đây rất đẹp, rất nhiều loài hoa em chưa nhìn thấy bao giò, cũng không biết tên..."

Lục Trạm Giang ngắt lời cô: "Nếu cảm thấy buồn chán có thể bảo tài xế đưa em ra ngoài dạo phố."

Nhiếp Sơ Ngữ ngẩn người, hình như cô hoàn toàn không có ý định rời khỏi ngôi biệt thự, lúc này mới bị anh thức tỉnh, "Em không thích ra ngoài cho lắm." Rồi cô lại nghĩ ra gì đó, "Vậy em có thể dừng máy tính của anh không?"

Lục Trạm Giang đột ngột ngẩng đầu nhìn cô.

"Nếu cảm thấy không tiện thì…”

"Không có gì không tiện cả."

Lần này ngược lại tới lượt Nhiếp Sơ Ngữ cảm thấy kì lạ, thậm chí còn nghi ngờ mình vừa nghe nhầm. Mấy ngày này cô đã có thể xác định được rằng trong biệt thự mặc dù không thiếu thứ gì nhưng vì chỉ có một người chủ là anh nên không lắp đặt máy tính. Chiếc máy tính duy nhất nằm ờ phòng sách nhưng đó là chiếc mình anh sử dụng.

Cô nhanh chóng thu lại ánh mắt của mình, che giấu vẻ khó tin trên nét mặt.

Ăn sáng xong, Lục Trạm Giang bèn đưa cô tới phòng sách. Một quãng đường rất ngắn, cô vốn tưởng anh sẽ ném bừa cho cô một cái Ipad, không ngờ anh dẫn thẳng cô đến chiếc máy tính. Cô ngồi xuống chiếc ghế phía trước máy tính, khi anh bật máy, nhập mật mã, cô xoay mặt đi không nhìn, chỉ có điều lòng bàn tay túa đầy mồ hôi lạnh. Thật ra, cho dù Lục Trạm Giang không nhập mật mã cô cũng có thể giải mã, Kim Hạo từng sắp xếp người huấn luyện cô cách giải mật mã. Nếu quá phức tạp có thể phản hồi lại cho Kim Hạo, bên đó sẽ có trợ giúp.

Sau khi Lục Trạm Giang nhập mật mã rồi, bèn đứng dựa vào bàn làm việc, trong ánh mắt mang theo vài phần ngỗ ngược, có phần giống một người đàn ông đang đùa cợt nhìn chằm chằm người con gái trước mặt với vẻ hứng thú. Ngay sau đó, anh giơ tay ra, trong lúc cô đang nghi hoặc không biết anh định làm gì thì anh chỉ vén mấy lọn tóc xõa bên má cô ra sau tai.

"Em tự chơi đi!" Nói rồi, anh đi ra khỏi phòng sách.

Nhiếp Sơ Ngữ nhìn bóng anh khuất dạng, phải rất lâu sau cô mới tỉnh ra và biết mình nên làm gì. Cô nhanh chóng lấy chiếc USB ra rồi kiểm tra tất cả các file tài liệu, vừa tìm kiếm vừa chú ý cửa ra vào, sợ Lục Trạm Giang bất ngờ quay trở lại. Vì sợ bị phát hiện đang làm gì đó, cô còn mở một trang mạng, bật bừa mấy clip, như vậy chí ít trong lịch sử ghi chép, cô đúng là đã xem thứ gì đó để giết thời gian.

Không có, vẫn không có, sao không thể tìm thấy file tài liệu A mà Kim Hạo nhắc tới.

Sau vài lần xác nhận đi xác nhận lại, cuối cùng cô mới dám khẳng định trong máy tính này hoàn toàn không có file tài liệu ấy. Cô lúc này không thể nói được mình cảm thấy may mắn hay thất vọng. Nếu có nó thì chỉ cần copy, giao lại cho Kim Hạo, Chu Cẩn Phong sẽ không có bất là chuyện gì, nhưng Kim Hạo để tâm tới file tài liệu này như vậy, liệu có ảnh hưởng tới Lục Trạm Giang không? Cô không rõ nội tâm của mình nghiêng về bên nào.

Cô cất USB đi, ban nãy thần kinh quá căng thằng, lúc này mới được thả lỏng. Thả lỏng rồi cô mới nhận ra điều không ổn, Lục Trạm Giang đã dạn dày kính nghiệm, sao có thể không chút phòng bị, nhất là đối với người phụ nữ từ chỗ Kim Hạo tới như cô. Anh dễ dàng cho cô vào phòng sách thì trong máy tính đương nhiên sẽ không có thứ gì.

Cô thở hắt ra một hơi, bản thân cũng tự cảm thấy mình ngốc tới khó tin.

Cô tắt máy tính, đi ra khỏi phòng sách, trở về phòng của mình. Cô khóa trái cửa lại, lúc này mới rút di động ra, đăng nhập vào hòm thư, nói rõ chuyện mình hoàn toàn không tìm được file tài liệu A bên trong máy tính của Lục Trạm Giang. Thư được trả lời rất nhanh nhưng chỉ nhấn mạnh rằng cô chưa cắm USB vào máy tính. Sau khi cô đáp lại với vẻ khẳng định, một lúc sau đối phương mói tiếp tục hồi đáp bảo cô tiếp tục tìm cơ hội, tốt nhất là tìm được chiếc máy tính mà Lục Trạm Giang xử lí công việc rồi cắm USB vào để copy file tài liệu đó.

Nhiếp Sơ Ngữ mơ hồ cảm thấy đối phương hoàn toàn không quá để tâm tới chuyện mình không tìm được file tài liệu, ngược lại quan tâm tới việc cô sử dụng USB hơn. Cô nhất thời không hiểu lắm nhưng cũng không nghĩ nhiều.

Đủng lúc này, bên ngoài có người giúp việc gõ cửa, "Cô Nhiếp, Lục thiếu bảo cô thay quần áo, lát nữa cùng cậu ấy ra ngoài câu cá."

"Được, lát nữa tôi ra."

Lục Trạm Giang thích câu cá, trước đây anh từng đưa cô ra biển. Anh và một đám bạn khá thân thiết cùng đi câu. Những người ấy mỗi lần nhìn thấy anh lại trêu chọc, dường như sự xuất hiện của cô phá vỡ hình tượng Lục Trạm Giang trong mắt họ. Không chỉ một lần đã có người âm thầm nói với cô rằng, khi cô còn chưa xuất hiện, mọi người đều nghĩ Lục Trạm Giang thực ra thích đàn ông. Cũng may đã có cô để người ta xác nhận khuynh hướng giới tính của anh. Cô rất thích nhìn anh khi câu cá, dưới trời xanh mây trắng, giữa đại dương xanh thậm, anh yên lặng ngồi đó giống như một bức tranh tĩnh mịch khiến người ta nhìn mãi không chán.

Cô thở dài buồn bã, giờ đây nhớ lại lời trêu đùa của những người đó, bên trong có một ý nghĩa khác. Trong quá khứ, Lục Trạm Giang không thân thiết với phụ nữ, chắc là anh phải yêu cô gái tên Nghê Nghiên ấy lắm mới có thể tảng lờ trước mọi cô gái, mà cô nếu không vì có gương mặt giống Nghê Nghiên sao có thể khiến anh nhìn đến. Nếu không phải như vậy bản thân cô sẽ không gặp được anh, vậy thì biết đâu cũng không gặp phải tất cả những chuyện này?

Rốt cuộc là may mắn hay bất hạnh, thì ra cũng chẳng có một ranh giới rõ ràng.

Cô thay quần áo, sau đó đi xuống nhà. Lục Trạm Giang đứng trong vườn gọi điện thoại. Anh cũng đã thay một bộ quần áo khá thoải mái, trông nhẹ nhàng hơn nhiều. Anh một tay cầm di động, tay kia kéo phiến lá trên một tán cây lùn, vì quay lưng về phía cô nên cô không nhìn rõ được biểu cảm của anh.

Cuối cùng, anh tắt máy, xoay người nhìn cô, vẫy tay ra hiệu bảo cô đi tới.

Động tác này quen thuộc tới nỗi khiến cô sững sờ, nhưng cô vẫn chạy bước nhỏ tới, giống như thiếu nữ ngày nào còn ngây ngô với mọi chuyện.

Thấy cô chạy tới, khóe môi anh hơi nhướng lên.

Lục Trạm Giang đích thân lái xe, hiếm khi không đưa theo Kỷ Niên và Trần Bình, ngay cả xe rõ ràng cũng rất bình thường. Chỉ mới mấy ngày, cô đã nhìn thấy anh lái những chiếc xe khác nhau ra ngoài. Cô có thể tưởng tượng ra chỉ cần anh muốn, một năm có ba trăm sáu mươi lăm ngày thì anh có thể lái đủ các loại xe khác nhau, đây chính là cuộc sống của anh. Còn về cuộc sống của cô, có lẽ chính là kiểu người muốn mua xe cũng đã đau đầu nát óc rồi, cho dù chỉ là một chiếc cũng vô cùng trân trọng, đối xử như bảo bối.

Nơi Lục Trạm Giang muốn tới hình như hơi xa vì anh lái xe rất lâu. Địa điểm cuối cùng là một mặt hồ rất rộng, đó là một khu sinh thái, giữa hồ còn có không ít đảo nhỏ, trên đảo không chỉ có nhà hàng mà còn có rừng cây. Xung quanh hồ cũng có không ít người đang câu cá.

Lục Trạm Giang dừng xe, sau đó lấy ra các dụng cụ câu cá rồi bắt đầu tìm một vị trí thích hợp. Nhiếp Sơ Ngữ đi sau lưng anh, bỗng chốc cảm thấy rất thú vị, vì mực nước rất cao lại trong veo, trên lối đi cũng có thể nhìn rõ những chú cá trong làn nước, đủ loại khác nhau đang thoải mái tung tăng bơi lội.

Đầu tiên Nhiếp Sơ Ngữ đi dạo quanh quẩn bên Lục Trạm Giang, sau đó chạy xa hơn, lát sau lại chạy về. Cô rất không hiểu, cô vốn tưởng rằng câu cá là câu cá thôi, càng to càng tốt, nhưng những người ở đây hình như không cho là vậy. Biểu cảm của cô như một học sinh tiểu học gặp phải vấn đề khó hiểu, cuối cùng đành hỏi Lục Trạm Giang.

Lục Trạm Giang hình như cũng cảm thấy thú vị nên giải thích với cô, những con cá khác nhau thì giá trị dinh dưỡng cũng khác nhau, đương nhiên không thể lấy độ to nhỏ để xem xét loài nào giá trị hơn. Huống hồ cá quá to cũng có thêm yêu cầu đối với dụng cụ câu, mà dụng cụ của những người câu ở đây thường không phải quá tốt. Đồng thời loại mồi câu cũng phải khác nhau, có loài cá ăn giun có loài thì ăn cỏ, có loài lại ăn tép, một số loài khác còn cần một số loại cá con để nhử...

Nhiếp Sơ Ngữ chưa bao giờ biết câu cá lại có nhiều kiến thức như vậy, bị những lời Lục Trạm Giang nói làm cho đờ đẫn.

"Vậy anh định câu loài cá gì?"

"Cá diếc." Lục Trạm Giang tươi cười kéo cần câu lên, quả nhiên đã có một chú cá cắn câu. Anh gỡ nó ra, ném vào trong lưới rồi lại thả cần câu xuống, "Tối nay sẽ ăn canh cá diếc."

Nhiếp Sơ Ngữ gật đầu ngay tắp lự.

Cô vốn không thích ăn cá nhung lại có một tình cảm chung thủy với món canh cá diếc, luôn cảm thấy món canh đó có một mùi vị tươi ngon hấp dẫn lạ thường. "Em có thể tự nấu được đấy. Mà thôi, chút kĩ thuật nấu nướng của em chắc chắn không bằng mấy cô giúp việc, không nên múa rìu qua mắt thợ."

"Không sao cả..."

Nhiếp Sơ Ngữ nhìn Lục Trạm Giang, đằng sau câu "Không sao cả" của anh rõ ràng còn mấy từ nữa, mặc dù rất khẽ nhưng hình như cô vẫn nghe thấy. Anh nói: "Không sao cả, tôi không chê.”

Cuộc đối thoại như vậy thân thuộc tới mức tim cô như sắp nhảy vọt ra ngoài. Cô lại hoài nghi đây chỉ là một cảnh trong mơ, cô thì đã chìm đắm quá sâu vào đó, còn anh thì sao? Có nhập tâm hay không?

Chính tay cô từng nấu cho anh món canh cá diếc, vì từ nhỏ đã phải cơm nước nên tay nghề của cô tuy không thể so với các đầu bếp nhưng tuyệt đối không tồi. Lúc nhỏ, bố cô cũng có lúc đi câu cá, nhưng chủ yếu là nấu canh cho con trai uống, vì bố cô mong con trai có thể cao lớn, còn cô thì lần nào cũng chỉ có thể nhìn em trai uống canh, cùng lắm là được vụng trộm, lén lút húp vài miếng dưới bếp. Nói chung, cơ hội được uống canh quá hiếm hoi, trong kí ức, cô vẫn luôn cảm thấy không món nào so được với độ ngon của canh cá diếc.

Hôm nay Lục Trạm Giang bội thu, câu được không ít cá diếc. Nhiếp Sơ Ngữ cũng hào hứng giúp anh thu cần câu, trong lúc không để ý, có hai con cá nhảy mất. Cô len lén quan sát sắc mặt Lục Trạm Giang, phát hiện ra anh không hề giận mới thở phào.

Khi trở về biệt thự, trời đã hơi tối nhưng Nhiếp Sơ Ngữ đầy hứng khởi muốn tự tay làm món cá diếc. Cô giúp việc định ngăn cản nhưng sau khi nhận được ánh mắt Lục Trạm Giang liền để mặc cô.

Nhiếp Sơ Ngữ cầm dao, bắt đầu giải quyết đống cá.

Lục Trạm Giang đứng dựa vào cánh cửa phòng bếp, nhìn cô đang thoải mái, tự tại. Mái tóc cô xõa xuống, cô hất hất tóc nhưng không được, quyết định mặc kệ chúng. Cô lúc này rõ ràng vừa nhẹ nhàng vừa tùy ý, không hề e dè nhát nhát.

Cô gái trong kí ức ấy luôn nhìn anh bằng nét mặt ngây ngô: “Nếu anh chiều hư em thì phải làm sao?"

Những lời nói ngây thơ ấy kể từ ngày đó không bao giờ xuất hiện nữa...

Nhiếp Sơ Ngữ đã làm xong canh cá diếc, xào thêm hai món bình thường, rồi cùng Lục Trạm Giang ngồi xuống bàn, bắt đầu ăn. Cô tự nếm thử một miếng trước, cảm thấy mùi vị cũng ổn, sau đó dè dặt đưa mắt nhìn Lục Trạm Giang. Một người đã ăn đủ sơn hào hải vị do đầu bếp lớn của các nhà hàng năm sao nấu không biết sẽ cảm thấy thế nào. Thấy anh đã uống mấy ngụm cô mới cong môi, nhẹ nhàng hỏi dò: "Mùi vị thế nào?"

“Cũng không tồi." Lục Trạm Giang liếc nhìn cô.

Dù có trải qua bao nhiêu thời gian, một số biếu cảm và tâm tư vẫn sẽ không thay đổi, trong lòng anh bỗng dâng lên đôi phần an ủi, khi nhận ra bỗng tự cười mình.

Cảm giác yên bình này cũng khiến Nhiếp Sơ Ngữ không muốn quấy rầy. Thi thoảng khi bốn mắt nhìn nhau, cô lại quay đi trước, sau đó bất giác quay lại nhìn anh. Người đàn ông này đã từng là ước mơ của cô, giống như trên người anh có một sức hấp dẫn, khiến cô không thể kháng cự nhưng cô lại chẳng phải giấc mơ của anh.

Cô cầm thìa, uống từng ngụm canh nhỏ, chẳng hiểu vì sao, khóe mắt bỗng cảm thấy cay cay.

Bắt đầu từ lúc nào cô đã định nghĩa mình phải sắm vai một người tự ti chứ! Có lẽ từ khi nhìn thấy trên mạng có một tin tức làm phẫu thuật mắt hai mí, đôi mắt cô cũng chưa hẳn là một mí, chỉ là mí hai hơi ẩn, thế nên nhìn không rõ lắm. Cô nghe rất nhiều người nói làm phẫu thuật mắt hai mí thì mắt sẽ to hơn một chút, cũng sẽ xinh đẹp hơn, thế là cô trở nên kích động. Nhưng khi tra cứu quá trình làm phẫu thuật mắt hai mí, cảm thấy có phần sợ hãi, nhất thời do dự không quyết. Khi cô nói với anh rằng mình muốn làm phẫu thuật mắt hai mí, hình như anh hơi sững sờ, sau đó xoa đầu cô như mọi khi, đồng ý vô điều kiện vói bất kì đề nghị nào của cô.

Cô nên cảm ơn người phụ nữ tên Ôn Kha đó đã kéo mình dậy khỏi giấc mơ.

Ôn Kha cười, "Cô có biết vì sao anh ấy chấp nhận cho cô làm phẫu thuật mắt hai mí không? Bởi vì cô và người đó thực sự rất giống, ngoại trừ đôi mắt, mắt của cô ta vừa to vừa đẹp, là một đôi mắt hai mí thực sự, còn mắt cô thì không. Nếu cô làm phẫu thuật mắt hai mí thì lại càng giống cô ta hơn."

Cảm giác xót xa và đau đớn hòa quyện vào nhau, chiếc thìa trong tay Nhiếp Sơ Ngữ rơi xuống mặt bàn khiến Lục Trạm Giang nhìn cô khó hiểu. Cô không hề nhìn anh, người giúp việc nhanh chóng đổi cho cô một chiếc thìa khác.

Cô biết lúc này mình không nên hỏi những chuyện đó nhưng luôn có một sự kích động khiến cô không kiềm chế được hành động của mình. Cô ngẩng đầu, kiên định nhìn anh, "Em và cô ấy thực sự giống đến vậy sao?"

Thanh âm của cô rất khẽ, hỏi một vấn đề rõ ràng đã biết, nên cho dù đáp án không như cô kì vọng, cô vẫn mở to đôi mắt, nhìn anh không hề chóp, giống như mong anh hãy làm tổn thương cô thật tàn nhẫn một lần, hiểu được cảm giác của nỗi đau mới không còn giả ngây giả ngô nữa.

Lục Trạm Giang gác đũa lên miệng bát, giọng điệu rất bình thản: "Chẳng phải em đã biết từ lâu rồi sao?"

Phải, đã biết từ lâu rồi, cô mím môi rồi gật đầu như một lần nữa làm chuyện xuẩn ngốc. Đằng nào thì cũng làm vô số lần rồi, ngại gì không làm thêm lần nữa.

Biểu cảm của cô có chút tổn thương, nhưng phần nhiều là kiên định, tựa hồ muốn thông qua vẻ ngoài kiên cường để nói với tất cả mọi người, cô rất ổn, cô chẳng sao cả, người khác không cần cảm thấy giây phút này cô yếu đuối tới mức nào. Anh giơ tay, kiềm chế cảm giác xúc động muốn ôm cô vào lòng. Anh đã không còn là người đàn ông có thể để cô làm gì tùy thích của năm xưa, mà cô cũng không còn là một cô bé chẳng hiểu sự đời nữa.

"Vì sao vậy?" Cô dường như thực sự nghi hoặc, "Anh quan tâm tới cô ấy như vậy, vì sao không ở bên cạnh cô ấy?"

Cô nhìn thấy nét mặt vẫn luôn bình thản của anh xuất hiện đôi chút chua xót, trong lòng bỗng có một cảm giác sung sướng, một Lục Trạm Giang thuận lợi như cá gặp nước mà vẫn không có được người mình yêu. Như vậy, hai người họ rốt cuộc ai đáng thương hơn ai đây?

"Đây là chuyện riêng của tôi." Nói cách khác, không liên quan tới cô.

Nhiếp Sơ Ngữ gật đầu, sau đó nhẹ nhàng mỉm cười. Người con gái ấy nhiều năm về trước là quả bom giữa họ, nhiều năm sau vẫn vậy. Có gì đáng để buồn đâu? Khi tất cả những chuyện này được giải quyết, giữa anh và cô sẽ chẳng có quan hệ gì cả, cô sẽ cùng Chu Cẩn Phong tới một thành phố xa lạ sinh sống. Còn Lục Trạm Giang sẽ ra sao từ lâu đã không còn liên quan tới cô nữa.

Cô đứng dậy, chậm rãi đi về phòng.

Lục Trạm Giang ngồi im. Anh rút ra một điếu thuốc, châm lửa rồi rít hết hơi này tới hơi khác.

Nghê Nghiên, Chu Thừa Nghiệp, họ đã chiếm giữ toàn bộ thời niên thiếu của anh. Hình như anh vẫn còn nhớ cô gái luôn đi theo sau lưng mình, canh gác cho anh và Chu Thừa Nghiệp mỗi lần ra ngoài trộm đồ. Bất luận người lớn dạy dỗ cô ấy thế nào, cô ấy cũng chưa bao giờ nói ra bọn họ đang ở đâu. Lúc ấy, những người lớn đều cười đùa, nói Nghê Nghiên như một đặc vụ tí hon của bọn họ.

Vậy mà cô đặc vụ tí hon ấy không bao giờ quay lại nữa.