Pháo Hoa

Chương 19




Nhiếp Sơ Ngữ biết Lục Trạm Giang đã ra ngoài, nhưng lại không biết anh có về hay không, mà cô cũng không có việc gì làm, cá thể xác và tinh thần đều trở nên vô cùng rệu rã. Thế là cô nằm xuống giường, chẳng mấy chốc thiếp đi, hơn nữa còn mơ một giấc mơ.

Trong mơ, cô và Chu Cẩn Phong vẫn làm theo kế hoạch, sau khi lấy được tiền thưởng cô liền xin nghỉ việc, còn Chu Cẩn Phong cũng không làm việc ở công trường nữa. Họ đều lấy được tiền lương một cách dễ dàng, hơn nữa còn là một món cực khá. Dù trong mơ cô cũng có thể cảm nhận được niềm vui sướng khi cầm được số tiền ấy. Cô trả lại căn nhà đang thuê, cầm tiền đặt cọc trước đây, sau đó cùng Chu Cẩn Phong bắt xe đi tới một thành phố khác. Họ còn chưa nghĩ được sẽ đi đâu, thế nên đã mua vé của chuyến xe gần nhất, nó đi tới đâu, họ sẽ dừng chân ở đó. Có những lúc làm việc một cách tùy hứng nhưng họ đều mãn nguyện.

Họ nhanh chóng định cư tại thành phố ấy, cuộc sống giống như kì vọng ban đầu. Chu Cẩn Phong chẳng mấy chốc đã tìm được việc, cô cũng tìm được một công việc khá nhẹ nhàng gần nhà. Buổi tối, Chu Cẩn Phong về tới nhà, tắm rửa, còn cô nấu cơm. Cùng nhau ăn xong, họ ra ngoài đi dạo.

Họ chia sẻ với nhau những chuyện xảy ra trong cả một ngày. Chu Cẩn Phong sẽ kể cho cô nghe những chuyện trên công trường, ví dụ như ngành này bây giờ đã có phần không ổn rồi, nghe nói rất nhiều người bắt đầu chuyển ngành. Nhiếp Sơ Ngữ cũng kể cho anh nghe một một số việc mình gặp phải. Cô đi làm ở hiệu thuốc, gặp một số người cao tuổi luôn chê bai giá thuốc sau đó không mua nữa. Kết quả lần sau tới mua thuốc, bệnh tình đã rất nghiêm trọng, có những người bắt buộc phải nhập viện điều trị.

Ngày ngày họ sống như vậy, không có bất kì bất mãn nào, còn quen không ít bạn bè, thi thoảng cùng nhau ra ngoài ăn đồ nướng. Cho tới một ngày, Chu Cẩn Phong mang tới cho cô một bất ngờ, anh cầu hôn cô ngay trước mặt mọi người. Cô gần như gật đầu đồng ý ngay mà không hề do dự, chỉ là giây phút đồng ý ấy, trái tim bỗng trống trải giống như thiếu hụt thứ gì đó.

Rất nhanh thôi, dưới sự chứng kiến của bạn bè, họ tổ chức đám cưới. Ngày cử hành hôn lễ, người tói dự không đông lắm nhưng họ đều rất vui vẻ, mọi người cùng túm tụm cười đùa, bỗng chốc trở nên cực kì náo nhiệt.

Đột nhiên, chẳng biết ai hét ầm lên một tiếng, cô lập tức nhìn qua.

Trong đám đông bất ngờ xuất hiện một người. Dáng người thẳng tắp, ngũ quan anh tuấn, khí thế mạnh mẽ, ánh mắt quyến rũ. Anh tiến từng bước, từng bước về phía cô, ánh mắt tất cả mọi người đều bị người đàn ông này thu hút.

Cô cảm nhận được Chu Cẩn Phong bất ngờ nắm chặt tay mình. Cô muốn nở một nụ cười vỗ về Chu Cẩn Phong nhưng không sao cười được. Khi cô một lần nữa quay về phía Lục Trạm Giang định nói gì đó thì bất chợt nhìn thấy chiếc áo sơ mi trắng anh đang mặc bị thứ gì đó nhuộm đỏ. Anh bị thương, suy nghĩ này trong giây lát xáo tung mọi thứ trong lòng cô.

Gần như không hề do dự, cô giằng tay mình ra khỏi tay Chu Cẩn Phong, nét mặt Chu Cẩn Phong ngập đau thương. Nhưng cô không còn cách nào khác, cô chỉ muốn tới xem có phải Lục Trạm Giang bị thương hay không. Cô không muốn nghĩ nhiều, mặc dù cô và anh đã rất lâu rồi không gặp nhau, nhưng hóa ra cô chưa bao giờ hận anh, hơn nữa còn mong anh sẽ mãi mãi bình an, vẫn luôn là Lục Trạm Giang mà mọi người kính nể chứ không phải như lúc này, máu nhuộm đỏ cả áo sơ mi.

Cô chạy về phía Lục Trạm Giang, cả thế giới dường như chỉ còn lại một mình anh, đôi mắt cô cũng chỉ còn nhìn thấy mỗi anh mà thôi. Tất cả mọi chuyện xung quanh đều không còn liên quan gì tới cô nữa.



Tỉnh dậy, Nhiếp Sơ Ngữ thở hổn hển, trán lấm tấm mồ hôi. Cô không muốn nghĩ quá nhiều xem giấc mơ này mang hàm nghĩa gì, vì cô thấu hiểu sâu sắc sự hoảng loạn của mình trong mơ, sự bối rối và đau xót khi Lục Trạm Giang bị thương.

Ba năm rồi, vì sao ngay cả trong giấc mơ anh vẫn có thể ảnh hưởng tới cô như vậy?

Nhiếp Sơ Ngữ vẫn không nhìn thấy Lục Trạm Giang. Người làm trong biệt thự vô cùng khách khí với cô, chuẩn bị bữa sáng cho cô, hơn nữa còn không can thiệp vào bất kì việc làm nào của cô ở đây. Cô ăn sáng xong liền có người vào biệt thự, lấy số đo, rồi không lâu sau đã có đủ các loại quần áo được mang tới, bao gồm cả đồ lót. Cô nhanh chóng hiểu ra sự sắp xếp này của Lục Trạm Giang, cũng không từ chối. Dẫu sao thì khoảng thời gian này cô buộc phải ở lại đây, những quần áo này đều rất cần thiết đối với cô.

Sau khi tắm rửa, mặc một bộ quần áo đơn giản, cô liền lấy di động trong túi xách ra. Lúc trước Kim Hạo từng nhắc nhở cô, đăng nhập vào một hòm thư điện tử, nếu hắn ta có sắp xếp gì sẽ gửi thư qua địa chỉ ấy, còn cô chỉ cần làm theo những nội dung trong thư là được. Cô đăng nhập vào hòm thư bằng di động, bên trong quả nhiên có một thư mới được gửi tới.

Đương nhiên Kim Hạo biết cô đã trở về bên Lục Trạm Giang. Trước đây cô còn giữ một chút hy vọng mong manh, thật không biết có nên mắng mình ngu xuẩn hay không. Nội dung trong thư rất đơn giản: trong túi của cô có một lớp túi nữa, bên trong để một chiếc USB rất nhỏ. Cô bắt buộc phải cắm chiếc USB này vào máy tính mà Lục Trạm Giang thường dùng, sau đó copy một file tài liệu tên là A, đồng thời còn nói rõ rằng ít nhất cô phải cắm USB vào hai chiếc máy tính.

Sau một phút cô mở ra, bức thư ấy tự động bị xóa. Cô lập tức trở lại căn phòng của mình, lấy túi ra quả nhiên tìm được một chiếc USB. Cô cầm chiếc USB nhỏ tới mức gần như dễ dàng bỏ sót, bỗng nhiên cảm thấy sợ hãi. Kim Hạo đã sắp xếp tất cả những việc này từ lúc nào? Rõ ràng trước đó cô và Lục Trạm Giang không có một chút sơ hở nào. Hay là Kim Hạo đã đoán chắc Lục Trạm Giang sẽ để cô trở về? Con người Kim Hạo này quả thực khiến người ta cảm thấy khiếp sợ.

Nhiếp Sơ Ngữ nắm chặt USB, bắt đầu đi đi lại lại trong biệt thự. Cô phát hiện những người làm cho dù có nhìn thấy cô cũng không có bất kì phản ứng nào. Thế là cô bắt đầu kiểm tra từng phòng, để xác định phòng làm việc của Lục Trạm Giang ở đâu. Chắc chắn anh có phòng làm việc, nếu vậy thì kiểu gì cũng sử dụng máy tính.

Chỉ có điều, bản thân cô bắt đầu nghi ngờ, vì sao Kim Hạo lại chắc chắn trong máy tính của Lục Trạm Giang có một file tài liệu tên A? Hơn nữa, nếu như file tài liệu ấy thực sự quan trọng như vậy, sao cô có thể dễ dàng tìm thấy. Tất cả những chuyện này cô đều không hiểu nhưng chỉ còn cách làm theo những gì hắn dặn dò.

Cô đi một vòng, cuối cùng tìm được phòng làm việc của Lục Trạm Giang. Cô đứng ngoài cửa, nhất thời không biết có nên vào trong hay không. Giơ tay đẩy cửa, cửa hình như bị khóa rồi. Đáng nhẽ cô nên thất vọng mới đúng, thế mà cô lại cảm thấy đôi chút may mắn.

"Em đang làm gì vậy?"

Nhiếp Sơ Ngữ quay người lại, lập tức nhìn thấy Lục Trạm Giang đứng ngay gần đó. Anh đã thay bộ quần áo hôm qua, giờ mặc chiếc sơ mi màu xám cùng chiếc quần đen, tóc có lẽ mới gội chưa lâu, vẫn còn cảm giác ẩm ướt. Cô luống cuống, dưới đôi mắt thâm trầm của anh, cô bỗng như trở nên trong suốt, nên càng hoảng loạn, "Em.. Em cảm thấy hơi buồn chán, muốn tìm mấy cuốn sách để đọc, nên..."

Lục Trạm Giang nhìn cô một lúc rồi mới từ từ đi tới.

Sự gò bó của cô dĩ nhiên anh nhìn thấy hết. Cô lúc này và cô rất nhiều năm trước đang hòa làm một, tựa hồ ban đầu khi mới quen biết anh, cô cũng có biểu hiện này, bối rối lại rất lo sợ, sợ làm sai điều gì thế nên chẳng làm gì cả, chẳng nói gì hết, giống như một con thỏ nhát gan vậy. Anh mở cửa để cô vào trong. Đây mặc dù là phòng sách nhưng không nhiều sách, giống một phòng làm việc đơn giản hơn.

Nhiếp Sơ Ngữ vô thức đi tới giá sách. Bên trên bày một số cuốn sách nhưng đều liên quan tới kinh tế, hơn nữa tính chất chuyên ngành rất cao, thoạt nhìn đã biết không phải thể loại cô hứng thú. Khi cô định thôi thì nhìn thấy cuốn tạp chí được kẹp giữa một hàng sách. Cuốn tạp chí hơi cũ, lúc cô rút ra, mép của nó hơi cong.

Đúng là một cuốn tạp chí đã nhiều năm rồi, trên bìa tạp chí chính là Lục Trạm Giang, không chỉ mình anh mà còn có một chàng trai khác, hai thanh niên đứng cạnh nhau nét mặt tươi rói, dường như chỉ cần nhìn ánh mắt là có thể cảm nhận được mối quan hệ giữa họ tốt đẹp nhường nào. Lục Trạm Giang khi ấy chắc là vui vẻ lắm!

Lục Trạm Giang thấy cô chăm chú nhìn thứ gì đó bèn đi tới, là cô xem bìa cuốn tạp chí, ánh mắt anh tối lại.

Bóng anh bao trùm lên người cô, cô chỉ cần ngẩng đầu là sẽ đối diện với gương mặt anh. Trong phòng sách rất yên tình, nhịp tim hai người tựa hồ được phóng đại vô số lần.

"Ảnh này anh chụp khi nào vậy?" Cuối cùng cô phá vỡ sự im lặng.

Ánh mắt cô sáng rực, hình như rất tò mò về quá khứ của anh. Tâm trạng anh bỗng dưng trở nên vui vẻ, "Hồi học cấp ba." Khi đó mẹ anh vẫn còn, bố dượng cũng vẫn còn, gia đình bốn người bọn họ trong mắt người khác nghiễm nhiên trở thành một gia đình hạnh phúc. Anh thở dài, "Đây là anh trai tôi."

"Anh trai?" Rõ ràng cô không biết hóa ra anh còn có một người anh trai.

'Không được sao?" Anh cầm lấy cuốn tạp chí trong tay cô, để lại chỗ cũ.

"Không phải, chỉ cảm thấy bất ngờ, hơn nữa hai người cũng không giống nhau lắm."

"Không cùng bố, không cùng mẹ, không giống nhau là chuyện bình thường." Anh nhìn về phía cô, lại nuốt những lời muốn nói xuống. Vốn dĩ anh định nói, có thời gian có thể đưa cô đi gặp Chu Thừa Nghiệp, nhưng bản thân anh cũng cho rằng suy nghĩ này rất bất thường.

Không cùng bố, không cùng mẹ, khi xưa anh đã sống trong một gia đình như thế nào? Cô bỗng rất tò mò về quá khứ của anh. Cô luôn cho rằng, cuộc đời mình đã bi thảm tới cực độ nhưng chưa từng thay đổi vị trí, suy nghĩ xem có lẽ người khác có khi còn chẳng được như cô. Cô bỗng thấy xúc động, giơ tay nắm lấy tay anh.

Cảm nhận được lực truyền tới cánh tay, Lục Trạm Giang nhìn xuống cánh tay mình, cùng với cánh tay trắng trẻo của cô.

Dưới cái nhìn của anh, cô lại thu tay về, hơn nữa càng luống cuống, muốn nói xin lỗi, nhưng cảm thấy rất không thích hợp.

"Muốn hỏi chuyện gì?" Anh nhướng mày với cô, rõ ràng tâm trạng lúc này rất tốt.

"Bố mẹ anh... vì sao anh thường chỉ một mình… Không phải, ý em là..." Ngay cả cô cũng không biết mình đang nói cái gì. Cô vốn chỉ muốn biết về quá khứ của anh mà thôi, phương diện nào cũng muốn tìm hiểu.

"Em muốn nói gì thì cứ nói, không muốn nói thì đừng nói."

Lục Trạm Giang đứng quay lưng về phía cô, đi tới bên cửa sổ. Hai tay anh đút vào túi quần, trông vô cùng quyền rũ.

"Cũng không có gì đáng kể. Mẹ tôi và bố dượng qua đời sau một tai nạn. Tôi và anh trai đều chưa trưởng thành, tất cả thân thích đều muốn tranh đoạt lợi ích. Cuối cùng những người đó đều không được như ý nguyện, công ty do anh tôi quản lý, còn tôi không muốn ở lại công ty nên đã tự mình ra ngoài xông xáo." Anh chỉ tường thuật đơn giản một đoạn đường đời của mình, nói tới đây, đầu mày nhíu chặt lại vì anh không thể phủ nhận một sự thật, bố mẹ xảy ra chuyện tuyệt đối không phải sự cố ngoài ý muốn mà có người cố tình, nhưng khi đó anh và Chu Thừa Nghiệp xét về tâm trí và khả năng đều không thế chống chọi với những người bà con tâm địa ác độc. Thực sự phải cảm kích Cố Trường Dạ đã ra tay, nếu không chẳng những họ không giữ nổi công ty mà còn phải dâng công ty cho kẻ thù.

Nhiếp Sơ Ngữ nhìn bóng anh. Trước đây cô cảm thấy con người này không có gì là không làm được. Trong mắt mọi người, anh là một Lục Trạm Giang chỉ nói một câu là có thể xoay trời lật đất, ở trong mắt cô, anh là một bức tường bảo vệ vững chãi, không thể sụp đổ. Nhưng thực tế thì không phải, anh cũng chỉ là con người, anh cũng có những lúc yếu đuối của riêng mình. Nếu năm xưa thực sự xảy ra chuyện đó, anh mới chỉ là một cậu thiếu niên mươi mấy tuổi, vậy mà lại phải đối mặt với sự ra đi của người thân, còn cả đám bà con họ hàng tham lam, hung ác. Anh đã vượt qua những tháng ngày dan nan ấy như thế nào?

Cô đi về phía anh, rất muốn ôm chặt lấy anh nhưng chỉ có thể đứng bên cạnh mà thôi.

"Anh rất kiên cường, còn kiên cường hơn rất nhiều người." Cô mim cười, trong nụ cười có chút gì đắng chát, vì cô bỗng phát hiện ra mình quá giả tạo. Cô luôn không ngừng thích nhớ lại quá khứ, cố gắng nhắc nhở bản thân đã từng thê thảm ra sao, hình như, nếu không sống trong hoàn cảnh đó, cuộc đời cô đã có thể rất tươi sáng vậy. Những gì Lục Trạm Giang từng trải qua nhất định còn gian khổ hơn cô gấp nhiều lần, thậm chí còn nguy hiểm tới tính mạng, nhưng anh chưa từng nhắc đến, dù có nhớ lại cũng chỉ là vài câu đơn giản, tựa như đã vượt qua những cơn giông bão cuồng phong ấy một cách bình thản.

Kiên cường ư? Lục Trạm Giang không tỏ rõ ý kiến, tất cả chẳng qua đều bị ép buộc mà thôi, nếu không, có ai lại muốn biến mình trở thành một kẻ lạnh lùng, tàn nhẫn vô tâm với mọi người chứ?

Nhiếp Sơ Ngữ lập tức cười với anh, "Nhưng bây giờ ổn ròi, tất cả mọi nỗ lực của anh đều đã được báo đáp. Em tin rằng, nếu bố mẹ anh biết được cũng sẽ hãnh diện vì anh."

Lục Trạm Giang hơi nhíu mày, liếc nhìn rồi đặt tay lên vai cô, "Nếu cảm thấy khiên cưỡng có thể không nói."

"Em..." Quả thực đó là những lời từ tận đáy lòng cô, chỉ có điều, khi liên tưởng tới bản thân cô mới có chút không vui.

Lục Trạm Giang không để tâm, bỏ ra ngoài, "Nếu ở đây không có cuốn sách em muốn xem thì ra ngoài!"

Không còn cách nào khác, Nhiếp Sơ Ngữ đành đi theo anh.