Pháo Hoa

Chương 17




Nhiếp Sơ Ngữ trở về bên cạnh Kim Hạo. Lần này rõ ràng cô tích cực hơn nhiều, không còn giống một người đẹp gỗ như ban nãy nữa. Đối với sự thay đổi này của cô, ánh mắt Kim Hạo lộ vẻ thâm sâu, chỉ có điều hắn không nói gì. Điều này khiến Nhiếp Sơ Ngữ bắt đầu hoài nghi, có phải hắn đã biết chuyện ban nãy cô gặp Lục Trạm Giang?

Cô không còn là Nhiếp Sơ Ngữ của quá khứ, Lục Trạm Giang cũng không còn là Lục Trạm Giang ngày ấy, người đàn ông đó sẽ không làm bất kì chuyện gì vì cô. Nếu đã như vậy, thì không cần phải trốn tránh nữa. Cô chỉ mong mọi chuyện sớm kết thúc, cô có thể cùng Chu Cẩn Phong sống cuộc sống thuộc về họ.

Cô đã hết lần này tới lần khác hạ thấp mong ước của mình xuống, từ câu chuyện cổ tích hoàng tử công chúa tới mọi sự bình yên, giản dị như ngày hôm nay, hi vọng trời cao đừng cho rằng ngay cả nguyện ước này cũng quá xa vời. Cô cầm ly rượu, uống một hơi cạn sạch, một thứ đã lâu không chạm tay vào, có cảm giác bài xích. Cô nhẫn nhịn sự kích động muốn nôn ngay ra, trên mặt vẫn mang theo nụ cười.

Kim Hạo cũng cầm ly rượu trong tay, lúc này đang lắc lắc chất lỏng bên trong, tầm mắt dừng lại trên người Lục Trạm Giang đứng phía xa, sau đó lại nhìn Nhiếp Sơ Ngữ rồi dẫn cô đi về phía ấy. Nhiếp Sơ Ngữ tỏ ra nghi hoặc, cô thực sự không nghĩ rằng Kim Hạo sẽ chủ động tiến tới. Không chỉ Kim Hạo đi về phía Lục Trạm Giang, phàm là những người có chút địa vị, gia thế đều vây lấy, chỉ để có được sự coi trọng của Lục Trạm Giang.

Có người nhìn thấy Kim Hạo đi đến, biểu cảm rất đặc sắc. Mấy ai không biết chuyện giữa Lục Trạm Giang và Kim Hạo, mặc dù lúc đó không hoàn toàn xảy ra tại An Xuyên, nhưng một chuyện lớn như vậy, người biết không ít. Kim Hạo ngang nhiên thách thức Lục Trạm Giang, kết quả bị anh cắn ngược lại. Có thể nói khi ấy Lục Trạm Giang đã toàn thắng, nếu không có bố của Kim Hạo dốc toàn lực bảo vệ hắn, có lẽ hắn ngay cả một cơ hội ngóc đầu dậy cũng không còn. Hôm nay hai kẻ thù gặp nhau, đương nhiên khiến người ta chờ đợi xem sẽ xảy ra chuyện gì.

Thế lực và thực lực hiện tại của Kim Hạo dĩ nhiên không so được với Lục Trạm Giang, nhưng uy tín của bố Kim Hạo vẫn có thể khiến không ít người kiêng sợ, đại đa số vẫn nể mặt ông già ấy. Dù sao thì làm bậc tiền bối, sống sót qua được đám người trong cái giới này, ông Kim tuyệt đối thuộc về lớp người đứng trên đỉnh thành công.

“Lục huynh, lâu lắm không gặp!” Kim Hạo đánh giá Lục Trạm Giang, cười mà như không.

Lục Trạm Giang vẫn tỏ ra vô cảm, hờ hững liếc nhìn Kim Hạo, còn về ai kia, đến nhìn anh cũng không, “ Tôi còn tưởng cậu vốn không muốn gặp mặt tôi.”

Quả nhiên là kẻ thù gặp mặt sẽ không khách khí. Đằng sau câu nói của Lục Trạm Giang còn có ý khác, đa số mọi người đều hiểu hàm nghĩa cụ thể bên trong. Lần “gặp mặt” trước của hai người họ, Kim Hạo thua thê thảm, hôm nay vẫn còn muốn gặp mặt Lục Trạm Giang.

Kim Hạo xoay xoay ly rượu trong tay, siết chặt, nét mặt không chút thay đổi, chỉ có thần sắc nhìn Lục Trạm Giang là hơi trầm xuống, lạnh nhạt, đáy lòng lại dâng lên một tràng chế nhạo. gã Lục Trạm Giang này khoe mẽ gì chứ. Nếu Nhiếp Sơ Ngữ không có chút ảnh hưởng nào tới hắn, vì sao phải bày ra cái vẻ hoàn toàn không quen biết, càng như vậy mới càng có vấn đề.

“Xem ra Lục huynh có hiểu lầm với tôi rồi.” Kim Hạo kéo Nhiếp Sơ Ngữ một cái, “Tiểu Ngữ, tới mời Lục thiếu một ly đi, mong là Lục thiếu có thể nể mặt người đẹp, rũ bỏ mọi chuyện quá khứ.”

Ánh mắt Lục Trạm Giang khựng lại nhưng không nói gì. Kim Hạo nhìn Nhiếp Sơ Ngữ, ra hiệu cho cô rót rượu. Trước mặt mọi người, cô rót một ly rượu rồi nhìn về phía Lục Trạm Giang. Ngay sau đó, Lục Trạm Giang còn chẳng nhìn cô lấy một cái, để cô ngượng ngập đứng đó, dường như vốn không nể tình Kim Hạo, cũng không định giảng hòa với hắn.

Bầu không khí lập tức trở nên vô cùng ngượng ngập, trong đám đông có người ho một tiếng, cười nói với Kim Hạo: “Hiếm khi thấy anh đưa người tới, không định giới thiệu với chúng tôi cô gái xinh đẹp này sao?” Đây là một cách để hòa giải sự mất mặt của Kim Hạo mà cũng không động tới thể diện của Lục Trạm Giang.

Lục Trạm Giang có thể không nể mặt Kim Hạo trắng trợn như vậy, họ thì không được, muốn đứng vững trong giới này, đương nhiên không thể đắc tội với một vài người nào đó, nếu không sau này có chuyện cũng chẳng biết mình sai ở đâu.

Kim Hạo cười khẽ một tiếng, trầm mặc nhìn Nhiếp Sơ Ngữ. Nhiếp Sơ Ngữ chỉ còn cách thu ly rượu về, tự mình uống hết.

Một người có tuổi muốn hòa giải ân oán giữa Kim Hạo và Lục Trạm Giang, dù sao thì Kim Hạo cũng đã chủ động giảng hòa, Lục Trạm Giang chỉ cần thể hiện thái độ là được, vốn không tổn thất gì, Lục Trạm Giang chẳng có lý nào lại cứ bày ra thái độ cao ngạo ấy.

“Tiểu Hạo à, thế là cậu không phải rồi. Cũng không biết đường uống đỡ cho cô gái xinh đẹp này, nên học hỏi cậu Lục nhiều hơn mới phải, phải biết thương hoa tiếc ngọc.”

Lời này đã thay đổi hàm nghĩa hành vi vừa rồi của Lục Trạm Giang, không uống rượu mời của Nhiếp Sơ Ngữ chỉ vì thương hoa tiếc ngọc mà thôi.

Có người hùa theo: “Xem ra mọi người vẫn không đủ hiểu cậu chủ Lục. Anh ấy nào có thương hoa tiếc ngọc. Anh ấy thích nhìn thấy người ta khó xử, vai xấu thì để người khác làm, mà mình vẫn giữ được tiếng thơm.”

Người bên cạnh bật cười ha ha, bầu không khí có phần được hóa giải.

Kim Hạo nhìn Lục Trạm Giang, “Đúng là không đủ hiểu, nếu không đã chẳng chịu thiệt trong làm ăn. Mong cậu chủ Lục sau này rộng lượng, giơ cao đánh khẽ.”

Lúc này Lục Trạm Giang đưa mắt nhìn Kỷ Niên. Kỷ Niên lập tức mang một ly rượu lên. Lục Trạm Giang đón lấy, ra hiệu với Kim Hạo. Kim Hạo nhướng mày, cạn ly cùng Lục Trạm Giang. Động tác này của Lục Trạm Giang coi như đã nể mặt mọi người, cũng cho Kim Hạo một đường lùi. Còn về việc tương lai sau này ra sao thì không phải việc mọi người cần nghĩ.

Chẳng biết Nhiếp Sơ Ngữ đã uống bao nhiêu mà gò má đỏ ửng. Kim Hạo định lấy cô ra để do thám Lục Trạm Giang đúng là quá xem trọng cô rồi. Cô biết ngay là sẽ như vậy. Bây giờ Kim Hạo cũng nhìn thấy rồi đấy, sự xuất hiện của cô đối với Lục Trạm Giang không gây được chút ảnh hưởng nào, có lẽ nên tha cho cô.

Lục Trạm Giang nhanh chóng rời đi. Kim Hạo cầm ly rượu không biết đang nghĩ gì.

“Anh cũng thấy rồi đấy, anh ấy không có bất kỳ tình cảm nào với tôi, mà tôi cũng không thể ảnh hưởng gì tới anh ấy…” Nhiếp Sơ Ngữ nhìn Kim Hạo với vẻ dò xét, chỉ cảm thấy lúc này hắn rất nguy hiểm.

“Có hay không, không cần cô đánh giá.” Kim Hạo cười khẩy, rồi lập tức lạnh lùng nhìn cô, “Cô nên tự tin với diện mạo của mình mới phải.”

Chẳng mấy chốc, Nhiếp Sơ Ngữ đã hiểu ý của Kim Hạo, vì ông chủ Dương đã đi tới nên Kim Hạo lại nhiệt tình trò chuyện với ông ta…



Nhiếp Sơ Ngữ cảm thấy mình thực sự điên rồi. Cô đang suy nghĩ, nếu mình tiếp ông chủ Dương rồi, có phải Kim Hạo sẽ thả Chu Cẩn Phong, cô và anh có thể sống cuộc sống của mình không? Cô điên rồi, hơn nữa suy nghĩ này khiến cả người cô lạnh toát. Gặp phải chuyện này, lẽ nào cô không nên nghĩ tới kết cục xấu nhất sao, sau đó nguyện chết để giữ gìn sự trong trắng. Bắt đầu từ khi nào, càng lúc cô càng thực tế, càng lúc càng tầm thường, thực sự cảm nhận được con người ta ngoại trừ sống thì những việc khác đều không còn quan trọng nữa.

Cô cúi đầu đứng cùng Kim Hạo ngoài đại sảnh. Ánh mắt ông chủ Dương càng lúc càng trắng trợn, còn Kim Hạo giả vờ như không nhìn thấy. Thế là ông chủ Dương lại càng không kiêng dè gì, thậm chí đã thò tay lên người Nhiếp Sơ Ngữ sờ mó.

Lúc này Lục Trạm Giang từ đại sảnh đi ra, Kim Hạo và ông chủ Dương đang nói chuyện thấy thế cùng nhìn về phía Lục Trạm Giang.

“Cậu chủ Lục!” Ông chủ Dương kiềm chế nét mặt.

Lục Trạm Giang gật đầu nhưng không thu ánh mắt lại mà quan sát họ, tầm mắt nhanh chóng lướt qua người Nhiếp Sơ Ngữ. Cô cúi gằm như một con cừu non chờ giết. Cô như vậy khiến anh rất không thoải mái. Đáng nhẽ cô phải tươi trẻ, tràn đầy sức sống chứ không phải bày ra cái điệu bộ cam chịu này.

Dường như Kim Hạo bắt được ánh mắt Lục Trạm Giang, hắn hơi nheo mắt lại, một tay đẩy Nhiếp Sơ Ngữ lên, “Đây là cô Nhiếp, cậu chủ Lục thấy thế nào?”

Nếu là người khác, ông chủ Dương có thể sẽ bất mãn với Kim Hạo, nhưng là Lục Trạm Giang, ông ta chỉ có thể đợi anh lên tiếng.

Lục Trạm Giang quay đi, “Mắt nhìn phụ nữ của cậu nên được nâng cao lên. Loại phụ nữ thấy tiền là sáng mắt như vậy, không sợ người ta nghi ngờ thẩm mĩ của cậu sao?”

“Cảm ơn cậu chủ Lục nhắc nhở, nhưng đàn bà cũng chỉ là đồ chơi mà thôi. Cậu chủ Lục nghiêm túc quá rồi.” Hắn cười đùa nhìn về phía ông chủ Dương, “Dương huynh, anh nói có phải không?”

Ông chủ Dương thấy Lục Trạm Giang không có hứng thú với Nhiếp Sơ Ngữ, lập tức gật đầu ngay, “Đương nhiên là vậy rồi, đàn bà mà…” Ông ta bày ra cái vẻ đã ngầm hiểu ý đối phương.

Lục Trạm Giang không nhìn họ, “Tôi còn có việc phải giải quyết, xin phép đi trước.”

“Cậu chủ Lục bận trăm công nghìn việc, chúng tôi tuyệt đối không thể làm lỡ dở.” Nói rồi, Kim Hạo lùi sang bên một bước.

Lục Trạm Giang thẳng thừng rời đi. Sắc mặt Kim Hạo xám lạnh, rõ ràng hắn không hài lòng về Nhiếp Sơ Ngữ. Một kẻ không có giá trị lợi dụng, giữ lại còn có ích gì. Hắn nhìn về phía ông chủ Dương, tỏ ý ông ta muốn làm gì cứ làm. Ông chủ Dương được cho phép, định kéo ngay Nhiếp Sơ Ngữ lên xe. Đương nhiên cô phản kháng.

Kim Hạo bực bội bóp cằm Nhiếp Sơ Ngữ, “Cô không muốn lo chuyện sống chết của Chu Cẩn Phong nữa sao?”

Nhìn Nhiếp Sơ Ngữ bị ông chủ Dương đưa đi, Kim Hạo đá mạnh vào thân cây trước mặt. Danh tiếng của ông chủ Dương không tốt lắm, thích trêu đùa phụ nữ, dùng đủ thủ đoạn để hành hạ con người ta. Còn về Nhiếp Sơ Ngữ, chỉ riêng việc cô ta từng là người phụ nữ của Lục Trạm Giang thì có chết một vạn lần cũng không đáng tiếc. Tất cả những người có liên quan tới Lục Trạm Giang đều phải chết hết.

Hắn tuyệt đối không quên vì đâu mà Tạ Hinh phải chết. Tự sát, ha ha, cái kết luận này chẳng qua chỉ lừa được mấy kẻ ngu xuẩn mà thôi. Nhất định là Lục Trạm Giang giở trò. Lục Trạm Giang, tao muốn mày phải bị chôn cùng với Tạ Hinh.



Lục Trạm Giang đi về phía trước, Kỷ Niên và Trần Bình đưa mắt nhìn nhau, vẫn là Trần Bình không nhịn được phải lên tiếng: “Lục thiếu…”

Hình như biết họ định nói gì, Lục Trạm Giang đang kéo cửa xe ra, hơi ngừng lại giây lát, “Để cô ta tự sinh tự diệt đi…”

Đã đi rồi thì phải đi thật xa chứ, vì sao còn quay lại?

Trần Bình và Kỷ Niên không nói gì nữa, Lục Trạm Giang không thể có điểm yếu và tử huyệt nào, nói chính xác hơn là nhưng người như họ đều không thể có, thế nên lựa chọn từ bỏ có lẽ cũng hợp tình hợp lý…

Ba chiếc xe thẳng hàng trên đường với kiểu dáng thể hiện địa vị và sự thần bí của chủ nhân. Bỗng nhiên, chiếc đi giữa đột ngột dừng lại, chiếc đi trước và chiếc đi sau cũng đồng thời dừng lại. Trần Bình và Kỷ Niên ngồi ở hai chiếc xe trước và sau đeo tai nghe Bluetooth lên, nhất thời không hiểu ý hành động dừng xe lại của Lục Trạm Giang. Vào lúc họ còn đang nghi hoặc khó hiểu thì Lục Trạm Giang đã đuổi tài xế xuống, đích thân lái xe, nhanh chóng thay đổi lộ trình. Trần Bình và Kỷ Niên sững người, lập tức đuổi theo.

Lục Trạm Giang quay lại đường cũ. Trần Bình nói vào trong điện thoại: “Anh Lục, anh ấy vẫn…”

“Ừm.” Kỷ Niên hiểu ý Trần Bình.

Tốc độ lái xe của Lục Trạm Giang rất nhanh, hơn nữa chẳng mấy chốc đã nắm được hướng di chuyển của một chiếc xe nào đó. Trần Bình lập tức bắt đầu vượt lên, lái phía trước Lục Trạm Giang, nhanh chóng bắt kịp chiếc xe của ông chủ Dương, cho tới khi chặn ngang đầu, bắt ông ta phải dừng lại.

Đồng thời lúc này, Lục Trạm Giang cũng dừng lại. Sau khi Kỷ Niên ở đằng sau dừng xe, lập tức ra khỏi xe rồi đi về phía xe của ông chủ Dương, gõ cửa. Ông chủ Dương đang bừng bừng tức giận, còn muốn chửi mắng rốt cuộc là kẻ nào không có mắt dám chặn xe mình, thực sự không muốn sống nữa. Nhưng sau khi nhìn thấy Kỷ Niên, gương mặt vốn đang giận đến đỏ bừng bỗng lộ ra một nụ cười nịnh, “Không biết cậu Lục có gì dặn dò, xin cứ nói, tôi bảo đảm cúc cung tận tụy, quyết không từ nan…”

Kỷ Niên đương nhiên không khiến người khiếp sợ đến vậy, nhưng có ai không biết Kỷ Niên là người của Lục Trạm Giang, có thể khiến Kỷ Niên đích thân ra mặt thì chắc chắn là việc Lục Trạm Giang căn dặn.

Kỷ Niên cười, ra hiệu cho ông chủ Dương mở cửa xe.

Kỷ Niên kéo cửa xe ra, nhìn về phía Nhiếp Sơ Ngữ ngồi trong, sắc mặt trắng bệch, cũng không biết có phải cô bị dọa hết hồn không, “Cô Nhiếp, xuống xe đi!”

Lúc này Nhiếp Sơ Ngữ mới ngước lên nhìn về phía Kỷ Niên. Cô túm chặt vạt váy của mình, nhất thời không biết làm sao.