Pháo Hoa

Chương 12




Hôm sau, Nhiếp Sơ Ngữ phát hiện ánh mắt mọi người nhìn mình rất khác, có vẻ như luôn ẩn chứa một hàm ý sâu xa. Hơn nữa, khi cô đi về phía họ, họ đều vô thức bỏ đi, không cố tình đối chọi với cô nhưng lại mang rõ sự bài xích. Cô hoàn toàn không hiểu vì sao lại như vậy, cho tới khi mấy lần nghe được vài người bàn tán sau lưng cô.

“Lục thiếu ưng ý nó rồi, sao có thể chứ, rõ ràng chỉ là giả vờ thôi. Trông cô ta như vậy, có xách giày cho cậu chủ Lục cũng không xứng, biết chưa?”

“Ai cũng nói cậu chủ Lục không có hứng thú với phụ nữ mà, đúng không, chẳng biết ai tung tin này, vừa nghe đã thấy giả muốn chết, quên kết cục của Vân Vân và Sa Sa rồi sao?”

“Tôi lại cảm thấy khuynh hướng giới tính của cậu chủ Lục rất bình thường, dù sao anh ấy cũng chưa từng có tin đồn gì với người đàn ông nào. Nếu thực sự có chuyện đó, kiểu gì chả có vài tin tức rò rỉ. Tôi cảm thấy cậu chủ Lục đối với Ôn tiểu thư mới là tình yêu đích thực…”

“Cậu tưởng tượng phong phú quá. Chuyện mà cậu chủ Lục không tình nguyện để người khác biết liệu người khác có biết được không? Cậu chủ Lục nếu thực sự thích Ôn Kha sao lại để cô ta ở Dạ Các Cư?”

“Chứng tỏ là tình yêu đích thực, có lẽ cậu chủ Lục biết đi theo anh ấy sẽ không có kết quả tốt đẹp…”



Một loạt lời đồn đại khiến Nhiếp Sơ Ngữ càng hiểu thêm về hàm nghĩa cái tên”Lục Trạm Giang”. Trước đây cô vẫn luôn nghe nói, nếu ai giậm chân thì cả thành phố sẽ rung lên, dùng câu này để hình dung về vị trí của Lục Trạm Giang trong mắt người khác là hoàn toàn phù hợp. Thế lực của Lục Trạm Giang ở thành phố Hạ Minh không ai có thể nghi ngờ, càng khó phán đoán hơn khi có tin Lục Trạm Giang là lão Ngũ của Hoàng Thành. Chỉ có điều có người nghi ngờ Lục Trạm Giang tới thành phố Hạ Minh phát triển là vì nảy sinh mâu thuẫn với đại ca Cố Trường Dạ của Hoàng Thành, nếu không Cố Trường Dạ sẽ không để Lục Trạm Giang rời đi như vậy. Nhưng vì Cố Trường Dạ không tỏ thái độ rõ ràng, thế nên có một vài người tạm thời vẫn đang xem chừng, dù sao thì chẳng ai muốn đắc tội với mấy anh em ở Hoàng Thành.

Còn những thông tin liên quan đến bản thân Lục Trạm Giang lại càng nhiều hơn. Bên cạnh Lục Trạm Giang chưa từng xuất hiện phụ nữ, những người chủ động tiếp cận đều bị anh xua đuổi. Cũng có rất nhiều cô gái mơ mộng, dựa vào sắc đẹp của mình muốn chinh phục người đàn ông không gần nữ sắc này, cuối cùng đều kết thúc trong thất bại. Thế nên, mọi người rốt cuộc cũng đã hiểu được một đạo lý, con người Lục Trạm Giang chỉ có thể ngắm nhìn từ xa không thể tiếp cận, nếu không bạn sẽ biết kết cục của mình.

Đương nhiên, bất luận là ai cũng đều có một sự tồn tại đặc biệt. Lục Trạm Giang cũng vậy, người đặc biệt ấy là Ôn Kha. Trong tay Lục Trạm Giang có hai hộp đêm, Vãn Các Cư và Dạ Các Cư. Vãn Các Cư là chốn vui vẻ, Dạ Các Cư lại khá yên tĩnh, thích hợp bàn chuyện làm ăn hoặc cùng tới với gia đình. Đặc trưng lớn nhất là có đủ các cô gái đẹp biểu diễn vô số các loại nhạc cụ. Ôn Kha là một trong số đó, nghe nói trình độ gảy tỳ bà của Ôn Kha đã đạt tới đỉnh cao, cộng thêm Ôn Kha vốn xinh đẹp lại có khí chất, vì vậy đã khiến Lục Trạm Giang có cái nhìn khác. Tuy nhiên, cách nói “có cái nhìn khác” cũng chỉ là tương đối, vì ngoài việc tới nghe Ôn Kha gảy đàn, Lục Trạm Giang hoàn toàn không làm bất cứ chuyện gì. Nhưng chỉ có vậy đã khiến Ôn Kha nổi tiếng trong giới, vô số người muốn gặp mặt.

Nhưng thông tin đó lọt vào tai Nhiếp Sơ Ngữ, cảm giác duy nhất của cô chính là nó không khác gì câu chuyện cổ hư cấu trong sách, tình tiết hấp dẫn đấy nhưng chắc chắn là giả vì quá xa vời hiện thực. Thế mà những chuyện này lại đều là sự thật, có thể trong quá trình lan truyền có một vài chi tiết bị tam sao thất bản nhưng phần nhiều chuẩn xác, ví dụ như chuyện Lục Trạm Giang thực sự có liên quan tới Hoàng Thành và việc anh không gần gũi phụ nữ.

Cô nhớ khi mình bước vào căn phòng đó, bên cạnh người nào cũng có một cô gái, chỉ riêng Lục Trạm Giang cô độc. Khi ấy cô không hề cảm thấy kì lạ, lúc này mới hiểu vì sao.

Giờ đây cô đã trở thành sự tồn tại “đặc biệt” ấy, khiến cho mọi người bất mãn. Người như Lục Trạm Giang, cao xa với không tới, Nhiếp Sơ Ngữ cũng biết bản thân và đối phương không có cơ hội đó, nhưng một khi xuất hiện tình huống ngoài ý muốn, trong lòng sẽ mất cân bằng. Cô cảm thấy suy nghĩ của mấy người này thật nực cười, cô và Lục Trạm Giang không thể có bất kì quan hệ gì.

Cô vẫn ăn uống, đi chơi và ngủ nghỉ bình thường.

Trước khi đi ngủ, câu nói ấy của Lục Trạm Giang lại một lần nữa vang lên: Nhớ kĩ, tôi tên là Lục Trạm Giang.

Không thể có bất kì quan hệ gì, quan điểm vốn đang rất kiên định này dưới tác động của câu nói như có ma lực ấy bắt đầu từ từ lung lay.



Tầng năm của Vãn Các Cư là khu dành riêng cho Lục Trạm Giang, dù xét về kết cấu hay phong cách trang trí thì đều khác biệt một trời một vực với các tầng còn lại. Mọi vật dụng ở đây đều được lựa chọn tỉ mỉ, đến cả việc phối màu cũng rất hoàn hảo. Lục Trạm Giang thích yên tĩnh, thế nên nơi anh ở không được quá ồn ào, đồ đạc phải tinh xảo nhưng không phức tạp. Cho dù số lần anh xuất hiện ở Vãn Các Cư vô cùng ít ỏi, nhưng nơi đây vẫn để trống chờ anh, hơn nữa còn sắp xếp người chuyên quản lý. Không ít người coi tầng năm như một sự tồn tại đặc biệt, có chút kính nể lại có phần xa cách.

Lúc này, Lục Trạm Giang vẫn ngồi yên lặng bên bàn. Anh châm một điếu thuốc, làn khói thanh mảnh lập tức lượn lờ bay cao. Ánh mắt anh có chút bực bội, tay trái gõ gõ lên mặt bàn. Chẳng biết hai người từ đâu xuất hiện đứng sau lưng Lục Trạm Giang, nếu có người hiểu Lục Trạm Giang thì chỉ có thể là hai cánh tay đắc lực bên cạnh anh, Kỷ Niên và Trần Bình. Hai người họ không những võ công tuyệt vời mà khả năng “làm việc” cũng vượt trội. Rất nhiều đàn em của Lục Trạm Giang đều do hai người này xử lí. Họ và Lục Trạm Giang từng cùng vào sinh ra tử. Trong giới có một câu nói thế này: “Muốn tiêu diệt Lục Trạm Giang thì trước hết phải bước qua được xác Kỷ Niên và Trần Bình.” Không còn nghi ngờ gì nữa, điều này chứng tỏ Kỷ Niên và Trần Bình đều hết mực trung thành với Lục Trạm Giang.

Lục Trạm Giang chỉ rít một hơi thuốc, rồi nhìn điều thuốc trong tay tự cháy.

“Điều tra cô ấy.” Cuối cùng Lục Trạm Giang cũng lên tiếng.

Kỷ Niên và Trần Bình đưa mắt nhìn nhau. Họ đều không ngờ rằng Lục Trạm Giang thực sự có hứng thú với cô nhóc đó, chỉ có điều họ không thể hiện ra ngoài. Đáng lẽ từ sự đặc biệt ban nãy Lục Trạm Giang dành cho Nhiếp Sơ Ngữ, họ đã có thể đưa ra được kết luận như vậy rồi mới phải, Kỷ Niên tiến lên một bước. Họ theo Lục Trạm Giang lâu như vậy rồi, đương nhiên hiểu phải xử lý trước một vài việc. “Cô Nhiếp được cô Lương làm ở đây đã lâu đưa từ dưới quê lên. Những người xung quanh đều thấy cô ấy không có điểm nào đặc biệt, mà theo như thông tin có được từ cô Lương thì hai người họ sống cùng một thôn, quen nhau từ nhỏ. Lần trước cô Lương về nhà ba ngày, khi trở về đã đưa cô ấy tới đây.”

Lục Trạm Giang liếc nhanh qua Kỷ Niên, “Ý của tôi là điều tra cô ấy.”

“Vâng.” Chỉ cần một câu như vậy, Kỷ Niên đã hiểu, Lục Trạm Giang rõ ràng không hài lòng về những thông tin này. Điều này không phải vì Lục Trạm Giang muốn hiểu hơn về Nhiếp Sơ Ngữ mà vì những nguồn tin này thật giả khó đoán định, bắt buộc phải đích thân kiểm chứng. Làm việc với Lục Trạm Giang càng nhiều, cũng tiếp xúc với không ít nguy hiểm, có những người lúc nào cũng muốn kéo anh xuống ngựa, cách thức nào cũng đều thử qua, bao gồm cả mỹ nhân kế.

“Ra ngoài đi!” Lục Trạm Giang đứng dậy, đi về phía bức tường sau lưng. Anh ấn nút, một vị trí trên tường lập tức tách ra thành một cánh cửa. Phía sau cửa mới là nơi ở thực sự của Lục Trạm Giang chứ không phải hai căn phòng cách vách mà mọi người tưởng. Người biết được sự thật này rất ít, đến cả chị Mục cũng không rõ.

Lúc này Kỷ Niên và Trần Bình mới lui ra.

Kỷ Niên đi điều tra tất cả những thông tin liên quan tới Nhiếp Sơ Ngữ, Trần Bình thì đi xử lý công việc hợp tác hôm nay Lục Trạm Giang đã bàn bạc xong xuôi với người ta.

Sau khi Lục Trạm Giang ngủ một giấc, tin tức mà Kỷ Niên điều tra được đã xử lý hoàn tất, được chia làm hai bản, một bản giấy và một bản điện tử, lần lượt ghi chép mọi chuyện lớn trong vòng mười tám năm qua của Nhiếp Sơ Ngữ, xuất phát từ trường học và xóm giềng của cô, tường thuật chi tiết tình hình cuộc sống của Nhiếp Sơ Ngữ.

Lục Trạm Giang vân vê điếu thuốc còn chưa châm, vừa đọc vừa quay điếu thuốc trên hai ngòn tay trái. Lục Trạm Giang đánh mắt nhìn mấy chữ “thôi học với lí do không rõ ràng.” Tuy nói là không rõ ràng nhưng thật ra những tài liệu này đã nói quá rõ nguyên nhân rồi.

Lục Trạm Giang đặt tài liệu trong tay qua một bên. Chỗ tài liệu này rất hoàn chỉnh, không có dấu hiệu bị sửa đổi giữa chừng, hơn nữa việc tổng giám đốc Hoàng hẹn anh tới đây cũng là ngẫu nhiên, ai cũng biết anh vốn không thích ở lại Vãn Các Cư. Tổng hợp tất cả lại, sự xuất hiện của Nhiếp Sơ Ngữ có lẽ thực sự chỉ là tình cờ mà thôi.

“Cô giáo này thì sao?”

Lúc ấy Kỷ Niên mới ngẩng đầu lên, “Chết rồi, tự sát.” Kỷ Niên chăm chú nhìn Lục Trạm Giang mấy giây, “Có cần phải…”

Lục Trạm Giang lắc đầu. Không cần thiết nữa, có lẽ chính cái chết của cô giáo này mới là nguyên nhân thực sự khiến Nhiếp Sơ Ngữ thôi học. Cô giáo đã từng cổ vũ cô hăng hái tiến lên không còn nữa, dồn góp cùng vô vàn khó khăn của thực tại, cuối cùng cô cũng không thể thoát khỏi số mệnh, ra ngoài làm việc theo yêu cầu của bố rồi bị Lương Hiểu Hiểu đưa tới đây.

Lục Trạm Giang xua tay, Kỷ Niên liền ra khỏi phòng.

Lục Trạm Giang dựa vào lưng ghế, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.



Sinh hoạt mấy ngày nay của Nhiếp Sơ Ngữ bị bao bọc trong một bầu không khí rất kì quái. Vốn dĩ mọi người đều chỉ âm thầm cô lập cô, nhưng mấy ngày gần đây lại có không ít người xuất hiện trước mặt cô. Cách nói chuyện tuy khác nhau nhưng ý tứ thì chỉ có một: Chẳng phải nghe nói cô khiến Lục Trạm Giang nhìn bằng ánh mắt khác sao? Sao người ta không để ý tới cô một chút? Quả nhiên là tưởng người ta mê mình. Tôi nói mà, cậu chủ Lục sao có thể thích cô, đúng là trò cười.

Ban đầu Nhiếp Sơ Ngữ còn cảm thấy họ thật vô lý, về sau thì có phần dở khóc dở cười. Cô và Lục Trạm Giang đích thực thuộc về kiểu người không nên liên lạc, nhưng bất luận cô và anh có thế nào đi chăng nữa cũng chẳng ảnh hưởng tới mấy người này. Cô không hiểu vì sao họ lại quan tâm quá mức như vậy. Nhưng cũng có cái lợi, chí ít thì ác ý họ dành cho cô đã ít đi, ánh mắt nhìn cô không còn như khi trước nữa, đó là một sự quái đản không thể giải thích.

Vãn Các Cư đích thực là một nơi rất nhiều gái đẹp. Nhiếp Sơ Ngữ và hai cô gái rất nổi tiếng khác vốn dĩ không quan hệ qua lại nhưng vì chuyện giữa cô và Lục Trạm Giang mà hai người họ bắt đầu phá lệ để ý tới cô, thể hiện một cách khinh miệt rằng, dù có đi theo Lục Trạm Giang thì đã sao, chẳng phải vẫn mang một thân phận không đàng hoàng? Người như Lục Trạm Giang lẽ nào biết yêu đương nghiêm túc?

Thế mà mấy hôm nay họ lại tỏ ra quan tâm hỏi thăm tới cô, không theo được Lục thiếu cũng không sao, họ có thể giới thiệu cho cô một người đàn ông tốt. Nhiếp Sơ Ngữ lập tức từ chối, còn cảm ơn “ý tốt” của họ.

Nhiếp Sơ Ngữ và một sinh viên tiếp rượu cùng phân tích tâm lý này của mọi người, cho rằng đó cũng là bình thường, chẳng qua là sự ghen ghét, với ý tứ dựa vào đâu cô ta được như vậy, rõ ràng tôi tốt hơn cô ta.